Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất chinh

Tiểu thuyết gốc · 614 chữ

Vô Diệp Thần chính là có một nhược điểm, khi uống say liền biến thành người khác, như lúc này đâu. Khi bước vào, thanh cao biết bao nhiêu hì bây giờ...Nàng cầm chén rượu đi lung tung khắp tửu lâu, mọi người chỉ biết ôm trán lắc đầu.

-Ưm..a, Hoa công tử, ngày mai người phải thành thân rồi, còn đến đây làm gì chứ!-giọng điệu ngả ngớn, 1 chút giận dỗi, nũng nịu, yêu kiều ngả vào lòng nam nhân.

Nam nhân kia cười lớn, ôm lấy rồi sủng nich nói:

- Lo gì chứ, nàng còn không rõ vị trí của nàng đối với ta hay sao.Ngày kia nàng ta xuất chinh rồi, ta sẽ cho ả biết thế nào là "1 đi không trở lại"-Hắn cười cay độc

Vừa đúng lúc đi qua phòng của vị Hoa công tử kia, lại nghe thấy âm thanh phóng đãng phát ra từ đó. Ngẫm nghĩ tự cười,nam nữ ở đây thật phóng túng a! Bên trong tiếp tục vang len mấy tiếng tà mị:

-Hoa Y Điểm, ngài thật hư hỏng!!!

Hoa Y Điểm? Không trùng hợp đến vậy đâu chứ! Nàng tò mò, vạch 1 đường, nhìn qua lỗ hở. Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến nàng bàng hoàng. Không phải chính là công tử nho nhã thích ngâm thơ, đọc sách mà ngày mai chính là phu quân của nàng hay sao? Cuộc sống riêng tư hóa ra lại sa đọa đến vậy, che mắt thiên hạ bao năm quả thật tốn không ít công sức mà. Đúng là không thể nhìn người bằng mắt. Phu quân của nàng? Rồi lại cái gì mà'1 đi không trở lại', ha, nực cười, hắn nghĩ nàng là ai chứ? Dù sao cũng chỉ là trên danh nghĩa nhưng cũng không cần phải bại hoại đến mức này. Một người như nàng không cho phép bản thân gắn bó cả cuộc đời với loại người thối nát như hắn. Nàng bật ngả người, cười lớn, ngay đến cả nam nhân này cũng không đàng hoàng gì, lại cảm thấy cuộc đời quá đỗi buồn cười. Ngay sau đó, lặng lẽ quay về phòng.

-Các vị, thất lễ rồi, tại hạ còn có việc bận, xin phép về trước.

Nàng về, cũng không bắt xe ngựa, lang thang 1 thân 1 mình giữa phố người náo nhiệt. Nàng vốn rất cô đơn, tứ cố vô thân, không có người nhà. Tình yêu đối với nàng không quan trọng, chỉ cần cho nàng 1 nơi mà khi nàng quay đầu lại, nơi đó luôn là hậu phương vững chắc. Chiến trường quá khốc liệt, sao có thể đem đó thành nhà? Chiến tranh rồi cũng có lúc kết thúc, bản thân nàng cũng sẽ trở nên vô dụng. Nếu có người bầu bạn, cuộc sống đôi khi sẽ ý nghĩa hơn. Nhưng, có lẽ số phận nàng không gắn với 2 chữ "gia đình". Diệp Thần cười lạnh, đôi mắt nhìn vào hư không.


Bạch Họa phủ

-Tướng quân, người sao vậy?-Linh nhi không khỏi lo lắng khi thấy khuôn mặt thẫn thờ của nàng.

-Ta không sao, mau lấy cho ta bộ giáp- Giọng nàng không chút hỉ nộ ái ố, linh nhi mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

-Chủ nhân, vậy còn đại hôn của người...

-Lúc này, ta không thể giải thích nhiều cho em được. Ta đi đây.

Diệp Thần khoát tay, oai phong bước ra khỏi phủ. Tiểu Vũ nhanh chóng dắt cho nàng 1 con ngựa bờm trắng. Động tác thuần thục, nàng cưỡi lên 1 đường phóng đến tẩm cung Hoàng thượng.

Bạn đang đọc Lưỡng Kiếp Nhất Tình sáng tác bởi MộngLục

Truyện Lưỡng Kiếp Nhất Tình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộngLục
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.