Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về năm em mười lăm tuổi

Tiểu thuyết gốc · 2201 chữ

Trơ mắt nhìn con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, trong đầu Mặc Thanh lúc này không thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa...

Vì sao ? Vì sao lại phản bội ?

Không phải đã nói tốt, ngươi nhìn xem ngọc bội một lúc liền trả cho ta sao ? Đó không phải đồ của ngươi, mau đưa cho ta, đưa đây, ta cần mang về để lại chỗ cũ. Cho dù lúc này trong lòng có bao nhiêu câu, Mặc Thanh cũng không thể đem nó nói ra thành lời hoàn chỉnh, đôi mắt hắn vì vậy đỏ lên, tròng mắt tràn đầy tơ máu. Hô hấp ngày càng bất ổn, hắn...sắp chết ư ?

Hơn nữa, ngọc bội kia của thiếu gia...Không được, ta không thể chết, ta phải cướp lại ngọc bội, mang nó về trả cho ngài ấy.

Ngạc nhiên thay, cho dù bị chính người mình yêu và tin tưởng nhất phản bội, trong giờ khắc cuối cùng của cuộc đời, người mà Mặc Thanh nhớ đến không phải là ai khác, mà chính là thiếu gia bản thân đã tận tụy hầu hạ suốt mười năm.

Cậu có hận hay không ? Có, đương nhiên cậu rất hận, hận tình nhân phản bội, hận gã lừa dối mình.

Nhưng hơn thế, trong đầu Mặc Thanh lúc này lại tràn đầy nỗi tuyệt vọng cùng lo âu, sau khi cậu chết... thiếu gia sẽ thế nào đây ?

Gã xấu xa kia lừa Mặc Thanh, lợi dụng Mặc Thanh để lấy ngọc bội gia truyền của Ngọc gia, thuận lý thành chương để trở về nơi đó, một bước hóa phượng hoàng. Là do cậu ngây ngốc, ngu si mà tin tưởng gã. Nếu thật sự như vậy, không phải chính Mặc Thanh đã hại thiếu gia hay sao, người vốn có thể sống tốt hơn, không chừng ngài ấy vốn đã chờ đợi ngày trở về gia tộc...

Càng nghĩ đầu óc càng mơ hồ, cái đau ở tim cũng nhạt dần đi, Mặc Thanh như thể sắp rơi vào giấc ngủ sâu, mãi mãi cũng không thể tỉnh lại nữa.

Trong đầu vẫn luôn vang lên giọng nói dịu dàng trầm ổn của thiếu gia, cậu cứ như vậy mang theo chấp niệm mà chết đi.

Đình Bằng, ta hận ngươi, nếu có thể làm lại, ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh, không cho ngươi cơ hội để ngóc đầu. Ngươi chờ đó, dù ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.

Thiếu gia, em xin lỗi, lần này em đã hại cậu rồi, cho dù có phải làm trâu làm ngựa, nếu có kiếp sau, em nguyện làm tất cả để trả lại cho cậu...

Thân thể nhuốm máu ngã xuống nền tuyết lạnh, dường như trong thoáng chốc, những kí ức đẹp đẽ nhất cuộc đời Mặc Thanh lại hiện ra một lần nữa, mười ba tuổi cùng Đình Bằng hầu hạ bên người thiếu gia, mười năm qua đi, vẻ dịu dàng nhân từ của ngài ấy vẫn hiện rõ trong trí não. Từng vẻ mặt, từng nụ cười của ngài ấy ... Mặc Thanh vẫn còn nhớ như in trong đầu.

Làm sao không phát hiện ra nhỉ ? Thiếu gia lớn lên cũng thật đẹp, tính tình lại tốt, nếu không phải không thể đi lại được, ngài ấy quả là tình nhân trong mộng của bao người. Quả thật là tốt hơn cái tên Đinh Bằng kia biết bao nhiêu lần !

---- Phân cách tuyến ----

Đau, thật sự quá đau ! Đầu của Mặc Thanh có cảm giác như bị ngàn cây búa đập liên tục, khó chịu đến nỗi nước mắt cậu cũng chảy dài, ôm đầu cắn chặt răng ngăn không cho mình phát ra tiếng thét chói tai.

Tiếng mưa ngoài hiên cửa truyền vào trong màng nhĩ, Mặc Thanh ngẩng phắt đầu qua, lại nhìn cảnh sắc xung quanh, đây là chỗ nào ? Không phải cậu đã chết rồi sao ?

Lúc này, một người ngồi trên xe lăn đẩy cửa đi vào, hắn mang vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nói với người đang ngơ ngác ngồi trên giường :

- Mặc Thanh, cậu tới thăm em rồi đây !

Trong phút chốc, nước mắt nóng hổi không thể kìm nén mà trào ra, bọt nước làm đôi mắt cậu mơ hồ, bóng dáng quen thuộc ấy, giọng nói quen thuộc ấy, không thể nhầm lẫn được, là thiếu gia, thật sự là thiếu gia !

Mặc Thanh không thể ngăn thân thể mình run rẩy, gân xanh cũng nổi lên, tay nắm chặt chăn bông trên giường, miệng méo mó như đang cố kiềm chế tiếng nức nở trong cổ họng, cậu có cảm giác như mình đang mơ, mơ một giấc mơ tuyệt đẹp !

Mặc Thanh nhảy xuống giường, mặc kệ thân thể vẫn còn mệt mỏi, trước khi thiếu gia kịp phản ứng, cậu đã quỳ xuống cầu xin :

- Cậu, xin cậu, cậu hãy đánh em , hãy đánh em đi !

Lam Cố Tử lúc này có chút hoảng hốt, Tiểu Thanh làm sao vậy ? Chẳng lẽ...có người bắt nạt cậu ? Một vệt tàn nhẫn hiện lên trong mắt Cố Tử, Mặc Thanh là người của hắn, ai dám đụng đến... Đời trước là hắn nhân từ cho Đình Bằng, vì tiểu Thanh yêu gã nên dù có đau lòng hắn vẫn luôn đè nén tình cảm, bất lực nhìn cậu với gã bên nhau, lúc đó Cố Tử thầm nhủ, hắn sao cũng được chỉ cần Mặc Thanh hạnh phúc là tốt rồi, thế nhưng gã ta lại dám phản bội cậu...

Sau khi Mặc Thanh chết, hắn dùng thế lực mình xây dựng bao năm trả thù, tuy giết được Đình Bằng, làm gã sống không bằng chết nhưng tiểu bảo bối của hắn đã mất đi, vĩnh viễn đều không thể tìm lại. Ai ngờ sau ba năm dằn vặt đau đớn, khi hắn tỉnh lại vào một buổi sáng, Lam Cố Tử phát hiện bản thân đã trở về năm 17 tuổi, mọi thứ bây giờ còn kịp, còn kịp ...

Chỉ trong chớp mắt cảm xúc của hắn thay đổi liên tục, nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ hòa nhã ngày thường, còn lo lắng nhìn Mặc Thanh, dịu dàng hỏi :

- Em làm sao vậy ? Gặp ác mộng ư ? Có chuyện gì thì kể cậu nghe, cậu ở ngay đây.

Mặc Thanh thấy thiếu gia không đánh mình, cũng không mắng mình phát điên cái gì, nước mắt càng chảy dài, xúc động không nén nổi. Thiếu gia vẫn nhân từ như vậy, ngài như là một thiên sứ, đúng vậy, là thiên sứ ! Kiếp trước ta có mắt như mù mới tin lời tên Đình Bằng xấu xa kia, lần này có cơ hội làm lại, ta quyết không thể để ai đụng đến mảy may một sợi tóc của ngài ấy !

Càng cảm động, cậu càng hối hận, cậu ôm chân Cố Tử mà khóc lớn :

- Cậu, cậu đừng nhân từ như vậy, cậu cứ đánh em, thô bạo tàn nhẫn với em, thế nào cũng được.

Lam Cố Tử cảm thấy thật hoảng, tiểu Thanh làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc, để cậu đến dỗ dành em. Hoảng sợ đến mức muốn đứng lên, Cố Tử bất chợt dừng lại, không, chưa được, hắn vẫn phải nhẫn nhịn. Nếu để lộ sơ hở liền không xong, hắn bại lộ cũng chẳng sao hết, chỉ là mất đi cơ hội tốt nhất để trả thù, nhưng chưa chắc với thế lực hiện tại hắn có thể bảo vệ tiểu Thanh không chút sứt mẻ.

Trong lúc Lam Cố Tử ngẩn người suy nghĩ, Mặc Thanh rốt cuộc không thể nhịn được, cậu òa khóc liên tục lấy tay tát gần chục cái vào mặt mình, cảm thấy không đủ liền đập đầu xuống đất, máu cũng chảy ra :

- Em có lỗi với cậu, cậu nhân từ như vậy ....em quả là đáng chết, đáng chết !

Lam Cố Tử nhìn vậy mà tim đau nhói, nhanh chóng đồng ý, giọng nói cũng hấp tấp, loạn cả lên :

- Được, được, cậu đánh em, đừng tự ngược nữa được không ? Qua đây.

Mặc Thanh ngay lập tức bò dậy, lau nước mắt, cậu mang vẻ mặt mong chờ quỳ xuống. Cố Tử thở dài, yết hầu nhấp nhô một chút, giọng nói hơi mịt mờ :

- Nằm ngang trên chân ta đi

Mặc Thanh cũng không nghĩ nhiều, nghe lời nằm lên, cố sức để bản thân không hoàn toàn dựa vào hai chân thiếu gia, tránh để ngài cảm thấy nặng. Cố Tử hít sâu một hơi, nhắm chuẩn một nơi, đánh mạnh một cái .

Bép Họ Lam đánh vào mông bảo bối nhà mình, nhìn hai quả đào căng mẩy đàn hồi, cảm xúc nơi tay chạm đến vẫn còn đó, mềm mại, thật nhiều thịt ! Vừa đánh vừa kìm nén máu mũi. Hắn cực khổ nhẫn nhịn không cho thứ nằm giữa hai chân nhô lên, mím môi, dù đang kìm nén rất miễn cưỡng, hai mắt như cũ dính vào cái mông tròn trịa câu nhân kia.

Mặc Thanh cảm thấy thật sung sướng, thiếu gia cuối cùng cũng đánh cậu rồi, hai mắt lần này vì hạnh phúc mà đỏ lên, luôn miệng nói cảm tạ :

- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu...

Kì thực, trong khoảng khắc nhìn thấy ngài ấy, một nỗi lo lắng đến cùng cực, tuyệt vọng và cực độ hối hận trào dâng lấp đầy trí não cậu khiến cậu chịu không nổi, cảm thấy thật khó thở, dường như chỉ khi được thiếu gia đánh đập, mắng mỏ cậu mới có thể cảm thấy tốt hơn, vơi đi phần nào đau đớn trong lòng.

Lam Cố Tử quái lạ nhìn bảo bối nhà mình, khuôn mặt kia thế nào cũng chỉ thấy một vẻ sung sướng. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ...Mặc Thanh nhà hắn là M ? Thích bị ngược đãi, đối xử thô bạo ?

Hắn rối rắm nghĩ ngợi, kiếp trước đâu thấy cậu thể hiện chút gì, thậm chí tiểu Thanh còn khá sợ đau, sao lại là M được, bỗng chốc Cố Tử biến sắc, mà cũng có khả năng, tên Đình Bằng kia có gì tốt mà cậu yêu hắn như vậy ? Không chừng là vì kỹ năng điều giáo của hắn ta...ĐỦ TỐT !

Vậy vì tương lai sau này ở chung, hắn cũng nên chuẩn bị trước một số đồ chơi tình thú chứ nhỉ ?

Mặc dù hắn không chắc việc này có thật không, nhưng dù sao nó cũng là một loại tình thú, hắn vẫn nên học hỏi trước, tạo tính phúc cho cuộc sống sau này thì hơn.

Kiếp này mặc thế nào, Lam Cố Tử y cũng phải có được cậu bằng mọi giá ! Nhất định !

Mặc Thanh sau khi lấy lại bình tĩnh cũng không mất khống chế như hồi nãy nữa, cậu sụt sùi đứng lên, chợt hắt xì vì khí lạnh ập vào từ cửa sổ. Cậu kinh hoảng, sao mình lại có thể bất cẩn đến vậy, trời bên ngoài đang mưa rả rích, thiếu gia ăn mặc đơn bạc, thân thể lại yếu ớt, sao có thể để người chịu đựng cái lạnh nãy giờ ?

Cậu nhanh chóng vơ lấy cái chăn bông trên giường, bao quanh người thiếu gia nhà mình, họ Lam đại thiếu ngơ ngác trong chốc lát rồi trong mắt hiện lên ý cười cùng một mảnh ngọt ngào, bé con này, vẫn luôn tinh tế như vậy.

Hắn lắc đầu cười cười, gõ trán cậu :

- Thân thể cậu không yếu ớt đến nỗi chỉ vì ngoài trời đang mưa mà cảm lạnh, em không cần sốt sắng như vậy.

Mặc Thanh phồng má kháng nghị, có chút không hài lòng, thiếu gia thật quá coi thường mà, thân thể ngài ấy ngọc ngà như vậy, sao có thể chịu lạnh :

- Cậu dù sao vẫn nên chú ý sức khỏe, cậu không lo em lo.

Nói rồi khuôn mặt Mặc Thanh còn nhẹ nhàng đỏ lên , trông như một quả dâu tây mọng nước chờ người đến hái. Lam Cố Tử nhìn mà tim như bị sợi lông vũ quét qua, ngứa ngáy !

* Tiểu kịch trường *

Tác giả : Lúc đầu bị bí tên nhân vật nên để XX – thụ, và YY – công, nhưng sau đó vì muốn đăng lên nên phải tìm đại vài danh tự để thay vào, cho nên không biết mọi người có thấy mấy cái tên này ổn không ? Mị thuộc dạng lúc không cần thì ý tưởng tuôn ra như suối, lúc cần thì cái tên cũng khó khăn...

Với lại em chưa kịp beta, có gì để sau em sửa nha, trình độ viết của em không ổn lắm, mong mọi người góp ý để chỉnh sửa ạ !

Bạn đang đọc Lương Tâm Thụ Mỗi Ngày Đều Vô Cùng Cắn Rứt sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.