Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết tháo không giúp người ta tìm được người yêu

Tiểu thuyết gốc · 1861 chữ

Quá trình này cũng không lâu lắm, một khắc sau, Mặc Thanh dừng lại, cẩn thận đặt cái bình xuống bàn rồi mới đưa tay lên lau vệt mồ hôi trên trán. Cậu hít thử hương vị mình dụng tâm điều chế nhịn không được nở nụ cười vui vẻ. Chính là nó, chính là cảm giác này !

Giống như Mặc Thanh đang dạo chơi quanh núi rừng bạt ngàn vậy, hương vị thanh mát của trúc xanh làm chủ chốt nên mùi của nó là nồng nhất, không chỉ vậy cậu còn kết hợp nó với một chút bột đàn hương, thêm vào đó là sự mê muội từ hương trầm cùng cảm giác quyến luyến từ nơi giao hòa giữa tử la lan và nhài.

Hương vị “non nước” khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu, Mặc Thanh quay sang vị đại sư đang chăm chú theo dõi ở bên cạnh, khuôn mặt ông lão giờ phút này tràn đầy vẻ nôn nóng cùng hấp tấp, cậu khom mình lễ phép theo quy củ, nhẹ giọng nói :

- Thưa đại sư, con đã làm xong.

Thái Thái cũng không kịp chờ đợi, chờ Mặc Thanh nói xong chữ cuối cùng ông liền cầm lấy cái bình ngọc trên bàn, mở ra nắp gỗ hít một hơi dài. Hít xong một hơi, ông cũng không vội bỏ xuống nhận xét mà tiếp tục hít một hơi nữa, rồi lại một hơi nữa...

Mặc Thanh có chút ba chấm, cậu đen mặt nhìn hành động này của đại sư, bất giác mím môi lại. Đừng hỏi, hỏi nữa chính là không thể nhịn cười ! Cậu không tự chủ mà liên tưởng đến Bắp Cải – con chó cưng của thiếu gia và cậu, nhóc đó lúc nào cũng ngạo kiều ra vẻ lạnh lùng nhưng ngoại hình của nhóc thì trái ngược – dễ thương xỉu có được hay không – làm hại cậu lúc nào ở cùng nó cũng phải nhịn thật khổ.

Bắp Cải tuy là một con chó nhưng nó lại có yêu cầu rất cao về cuộc sống ! { Chó sướng hơn người là đây } Đồ ăn lúc nào cũng phải tươi và còn ấm, Bắp Cải nhất quyết không ăn đồ thừa, đồ đã lạnh; thậm chí nó còn có một người hầu chuyên dụng cho mình cơ !

Không chỉ thế, nuôi Bắp Cải nhà thiếu gia còn rất tốn hương liệu, bởi vì tối nào cũng phải

cho nó ngửi hoặc đốt hương triện mới có thể dỗ ngủ. Mà Bắp Cải không hổ danh là chó nhà giàu, hương liệu dùng để đốt hay điều hương cho nó đều là những loại đắt tiền hiếm có.

Mặc Thanh thầm tiếc hận trong lòng, làm chó cũng đủ sướng, sao cậu không đầu thai thành chó của thiếu gia nhỉ ? Mỗi ngày đều hưởng thụ, thật quá bất công mà, giữa người với người, à không, là giữa người và chó sao lại khác nhau đến thế ?

Mặc Thanh bên này rơi vào trầm tư, Thái Thái đại sư bên kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hai mắt ông lấp lánh nhìn về phía cậu, ánh mắt kia như thể lâu ngày không được ăn thịt bỗng dưng thấy một miếng thịt ngon lành trước mắt mình.

Mặc Thanh lạnh đến mức rùng mình, nhanh chóng phản ứng lại, nở ra một nụ cười đúng khuôn khổ, bày ra dáng vẻ lo lắng :

- Thái Thái đại sư, con làm như thế nào ạ ? Sẽ không quá tệ chứ ?

Thái Thái lắc đầu cười cười, tốt, không tự cao tự đại biết khiêm tốn lễ nghi, không hổ danh là học trò mà ông chọn { Mặc Thanh * há hốc * Tôi trở thành học trò của ổng khi nào ?}

Vuốt chòm râu dưới cằm, Thái Thái hài lòng ra mặt vỗ vỗ vai Mặc Thanh, không tiếc lời khen ngợi :

- Không tệ chút nào, hương liệu kết hợp tự nhiên hài hòa, nồng độ vừa đủ khiến hương khí có cảm giác trong trẻo hơn nữa lại rất hợp với chủ đề ngày hôm nay. Làm tốt lắm, tan học trò hãy ở lại, ta có điều muốn nói với trò.

Mặc Thanh ngạc nhiên mở to mắt, cậu biết phần hương liệu hôm nay mình điều chế cũng rất ổn nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ được đạo sư khen ngợi thế này, hơn nữa sau giờ học còn được gặp riêng với ngài, thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.

Hớn ha hớn hở chạy về chỗ thiếu gia chờ được ghi công, Mặc Thanh vô cùng hài lòng khi nhìn đến vẻ mặt ôn hòa cùng ánh mắt dịu dàng của ngài.

Nhìn một giây, ôi ngài ấy đẹp trai quá, nhìn ba giây – bỗng dưng có chút xấu hổ làm sao bây giờ? Nhìn năm giây – tim cũng nóng hổi rồi có được hay không ? Nhìn mười giây – cậu, cậu còn như vậy em chết mất thôi !

Hai người mắt qua mày lại làm bình hoa Đình Bằng ngồi ở phía sau theo dõi vô cùng căm tức, gã nắm chặt bút trong tay, ánh mắt phẫn hận : Có gì mà giỏi giang chứ, không phải chỉ là điều hương thôi sao, gã được đạo sư khen không biết bao nhiêu lần !

Nghĩ đến đây, Đình Bằng đắc chí bình ổn cảm xúc trong lòng, một mặt lại càng thêm khinh thường Mặc Thanh – đồ nhà quê phế vật, tưởng như vậy là giỏi sao, chỉ có tao mới xứng ở bên thiếu gia mà thôi ! Gã cố dùng ánh nhìn tàn độc sắc như dao hướng về phía Mặc Thanh với mong muốn hão huyền - khiến hai người không thể tiếp tục duy trì bộ dáng thân mật, nếu ánh mắt có thể giết người thì không cần phải bàn cãi gì nữa, Mặc Thanh giờ phút này đã chết cả triệu lần !

Nhưng hiển nhiên hai người đang tình tứ ngọt ngào nhìn nhau không thể nào chú ý đến một cái bình hoa là gã, Mặc Thanh với Lam Cố Tử ra sức hỗ động, hận không thể biến thế giới xung quanh thành một màu hồng, vô cùng tích cực nhiệt tình rải cơm chó cho quần chúng khiến cả lũ xung quanh bị thồn một vố lớn cẩu lương cũng phải tức giận vì nghẹn

Các thiếu gia tiểu thư khác trong gia tộc đều mang vẻ mặt không phục, có một ả uất ức chanh chua :

- Nó có gì giỏi, chẳng qua chỉ là một tên hầu liếm chủ, trùng hợp chủ lại là Lam đại thiếu “quyền cao chức trọng” mà thôi !

Ả này mặt trát cả tấn phấn hơn thế nữa còn tô một màu son đỏ đậm, nhìn không khác gì mấy con hề trong phim kinh dị, ả tức giận vì Thái Thái đại sư khen Mặc Thanh mà trách mắng ả ở đầu giờ thực hành do làm hỏng hương liệu, nhân tiện dè bỉu Lam thiếu . Nghe cái giọng chua hơn chanh kia kìa, thật ghê tởm ! Giận cá chém thớt, hừ, cậu mới không thèm để ý, hơn nữa được làm người hầu cho thiếu gia làm cậu cảm thấy thật hạnh phúc, có gì mà xấu hổ ? Đâu phải ai cũng có vinh dự này.

Mặc Thanh vẫn như cũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lam Cố Tử, tiếp tục ghi chép bài, ném ra sau đầu lời nói vừa rồi của ả đàn bà không óc nào đó mà cậu cũng chẳng quen mặt , họ Lam sắc lẻm liếc ả đàn bà kia một cái rồi lại thương tiếc nhìn bảo bối nhà mình. Dám mắng tiểu Thanh, muốn chết !!!

Gã Đình Bằng cũng không có sắc mặt tốt gì cho cam, ả mắng Mặc Thanh nhưng không nói tên, chỉ nói chung là người hầu của Lam Cố Tử, điều này cũng gián tiếp vả một cái lên mặt gã, dù sao Đình Bằng và Mặc Thanh đều là người hầu của Lam đại thiếu.

Chưa kịp để gã lên tiếng, Lam Cố Tử đã lên giọng lạnh nhạt, lời nói bâng quơ như không có trọng lượng lại dễ dàng khiến ả đàn bà kia mặt mày tái mét ( mặc dù không ai nhận ra vẻ mặt này trên gương mặt đầy phấn của ả) :

- Dường như thập nhất tiểu thư có ý kiến với Lam đại thiếu ta ? Hửm ? Được thôi, ta sẽ chuyển lời của ngươi cho bá phụ, có gì đến khi đó bá phụ sẽ giải thích tường tận.

Thập nhất tiểu thư - Lam Vọng Thị thân hình run rẩy, ả lắc đầu cầu xin :

- Lam đại thiếu, cầu..c..ầu xin ngươi, ta...ta không cố ý, vừa rồi chỉ là lỡ lời thôi !

Lam Cố Tử không hề dành cho ả sự nhân từ nào, y cười ôn hòa nhưng nụ cười này trong mắt Lam Vọng Thị không khác gì nụ cười của tử thần :

- Thập nhất tiểu thư không cần lo lắng, ta sẽ không thêm bất cứ chi tiết nào vào lời nói của ngươi, hoàn mỹ truyền đạt lại với bá phụ.

Nói xong hắn quay lên, dùng bàn tay ấm áp xoa đầu Mặc Thanh, nhẹ giọng :

- Cậu đã từng nói, nếu có người dám động đến em, cậu sẽ giải quyết ! Không cần chịu đựng, cũng không cần ủy khuất chính mình, vì đã có cậu bên em.

Nghe lời nói ngọt ngào phát ra từ miệng Lam Cố Tử, cả khuôn mặt Mặc Thanh nóng lên, giống như phát sốt, vì không biết phải trả lời thế nào hay có thể là do quá hạnh phúc dẫn đến ngại ngùng, cậu chỉ có thể lắp bắp :

- V...vâ...n..g

Trong lòng một hàng dài con thảo nê mã chạy qua, thiếu gia có cần dịu dàng như vậy không hả , ngài như đang đối xử với tình nhân...liệu..liệu có phải ngài cũng thích ta không nhỉ?

Đỏ mặt, đỏ mặt rồi !!!

Thiếu gia quả thực là lam nhan họa thủy !

Không có sức đề kháng, không có cách nào kháng cự phần dịu dàng này !

Cậu điên mất thôi, thiếu gia, xin hãy....

TIẾP TỤC TÁN TỈNH EM VẬY ĐI, CẢM GIÁC QUÁ SUNG SƯỚNG !

----Tiểu kịch trường----

Tác giả : Không ngờ tiểu Thanh Thanh lại rớt có tiết tháo đến vậy ! Không bù cho ta....

Họ Lam đại thiếu * ôm tiểu Thanh vào lòng, bất mãn trừng mắt * : Không có tiết tháo thì sao ? Tiết tháo là gì có ăn được không, có giúp tìm được người yêu không ? Ngươi có nó mà vẫn ế thế kia là đủ hiểu !

Tác giả * ôm ngực đau lòng * Tự dưng bị phản lại một vố, đau, quả thật rất đau !!!

Bạn đang đọc Lương Tâm Thụ Mỗi Ngày Đều Vô Cùng Cắn Rứt sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.