Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang của hồi môn tới đây

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Cô và nguyên chủ đều tên là Tạ Nguyên, nhưng cô không phải là nguyên chủ, tuyệt đối sẽ không im lặng chịu bắt nạt. Dĩ nhiên, nguyên chủ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục là có nguyên nhân. Đệ đệ của nàng Tạ Trinh, mới bốn tuổi, vẫn còn là một tiểu hài tử, bị Tạ gia nắm ở trong tay. Tạ Nguyên không chịu nhún nhường như nguyên chủ, cô sẽ chăm sóc cho đệ đệ thật tốt. Cô chiếm thân xác này của nguyên chủ, thì phải gánh vác trách nhiệm.

"Tạ Nguyên, ngươi thật to gan!"

Tạ Nhu thẹn quá hóa giận, hét về phía thị tỳ đứng cửa: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi dạy dỗ tiểu tiện nhân Tạ Nguyên cho ta?"

Mấy thị tỳ khỏe mạnh, nghe thấy lời Tạ Nhu, lập tức ác ý tiến đến gần Tạ Nguyên. Tạ Nguyên không sợ chút nào, lạnh lùng nói: "Các ngươi xác định muốn ra tay với ta? Đừng quên, hôm nay là 'ngày vui' của ta!"

"Giờ lành sắp đến, nếu bởi vì các ngươi mà để lỡ giờ, ai gánh nổi trách nhiệm đây?"

"Hoàng thượng có thể phế bỏ thái tử, lưu đày Việt Châu. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, người khác có thể khinh thường Việt Vương."

"Các ngươi đã đổi tân nương rồi, nếu còn chậm trễ giờ lành, nhất định sẽ chọc giận thánh thượng. Đến lúc đó, toàn bộ Tạ gia đều phải chịu tội."

Lời này vừa nói ra, mấy thị tỳ đều dừng lại, ngay cả Tạ Nhu cũng tràn đầy do dự, bầu không khí đông cứng lại, Tạ Nhu tiến thoái lưỡng nan, không biết nên tiếp tục công kích, hay là tìm cái cớ rời đi.

Két~

Cánh cửa bị đẩy ra, một nhóm người đi vào. Người đi trước là một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, dường như bà ta không nhìn thấy sự căng thẳng trong phòng, nhẹ giọng nói với Tạ Nguyên: “A Nguyên, giờ không còn sớm, sao còn chưa trang điểm?"

"Mẫu thân! Người không biết, Tạ Nguyên nàng ta—" Tạ Nhu nhìn thấy người tới là mẹ ruột mình, Thôi phu nhân, như được tiếp thêm sức mạnh. Nàng lớn tiếng tố cáo với Thôi phu nhân.

Thôi phu nhân thầm thở dài trong lòng: Ai, nữ nhi nhà mình trời sinh tính cách đơn thuần, xung động dễ giận, quả nhiên không phải đối thủ của Tạ Nguyên, một tiểu tiện nhân mưu mô, khôn khéo ẩn nhẫn. Có điều bây giờ không phải lúc nàng ta dạy dỗ nữ nhi.

Thôi phu nhân trầm mặt xuống mắng: "A Nhu, không được hồ nhào! Ta biết con mừng cho tỷ tỷ, nhưng cũng đừng làm chậm trễ giờ lành. Con đi ra ngoài đi, ta còn có chuyện muốn nói với tỷ tỷ con."

Tạ Nhu bị dọa sợ, không dám nói gì nữa, biết điều ngậm miệng, hất mạnh tay áo, uất ức lui ra ngoài.

"A Nguyên, A Nhu còn nhỏ, không hiểu chuyện, con là tỷ tỷ, nhất định sẽ không so đo với nó, có đúng không?" Thôi phu nhân cười từ ái, ôn nhu nói với Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên bĩu môi, chậc chậc, bọn họ đúng là mẹ con, hai người đều thích đạo đức giả giống nhau. Đáy mắt nàng lộ ra vẻ giễu cợt, nói: “A thẩm, chúng ta đều rõ ràng, cần gì phải nói những lời khách sáo như vậy?!"

Đáy mắt Thôi phu nhân lóe lên hung quang. Bà ta kìm nén lửa giận tiếp tục dịu dàng nói: "Ta biết, hôm nay ủy khuất cho con, nhưng a thúc a thẩm cũng vì tốt cho con!"

"Con mặc dù là trưởng nữ của Tạ gia, nhưng phụ mẫu đều đã qua đời, chỉ "trưởng nữ tang mẫu" thôi cũng đủ để cho rất nhiều gia đình có cùng xuất thân với Tạ gia lui bước."

"Việt Vương tuy rằng mất đi trữ quân, nhưng ngài ấy vẫn là nhi tử của thánh thượng, con nuôi hoàng hậu, có thể gả cho ngài ấy, cũng không tính là bôi nhọ thân phận của con."

Tạ Nguyên nghe vậy vội vàng giơ hai tay lên, "Đừng! Vạn lần đừng! Ta không nhận nổi, cũng không dám trèo cao Việt Vương!"

"Hay là biểu muội A Nhu tôn quý, tài sắc vẹn toàn, lại có phụ mẫu cẩn thận giáo dưỡng, nhất định sẽ xứng với Việt Vương điện hạ!"

Thôi phu nhân: ...

Dùng sức bấm lòng bàn tay, kìm nén lửa giận trong lòng. Thôi phu nhân còn muốn bày ra dáng vẻ từ ái "đối xử trân thành". Nhưng khi bắt gặp ánh mắt châm chọc của Tạ Nguyên, bà ta có hơi nhụt chí.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Thôi phu nhân thôi giả bộ. Con nha đầu chết tiệt, dầu muối không chịu.

Tạ Nguyên vươn bàn tay phải trắng nõn mềm mại về phía Thôi phu nhân: "Mang tới!"

Thôi phu nhân không hiểu, buột miệng hỏi: "Cái gì?"

"Của hồi môn!"

Tạ Nguyên lười cùng Thôi phu nhân tranh luận, trực tiếp mở miệng nói: "Nếu đã để cho ta xuất giá, cũng không thể cho ta gì cũng không mang theo hết được."

Tạ Nguyên không muốn người nhà không rõ ràng, nhưng cô càng không muốn ở Tạ gia, cùng mẹ con Thôi thị chơi trạch đấu. Tạ Nguyên từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng thiên hạ hiện giờ chưa ổn định, nơi nào cũng bất ổn. Một cô gái yếu đuối dẫn theo một tiểu hài tử bốn tuổi, rõ là một con cừu béo mặc người làm thịt. Gả cho Việt Vương, đi Lĩnh Nam, trời cao đất rộng, Kết hôn với Vua Yue, đến Lĩnh Nam, khai triển tài năng......Trái lại là một lựa chọn tốt. Nếu đã đồng ý gả thay, vậy cũng phải đòi đủ lợi ích.

"Tạ thị Trần Quận, thiên niên thế gia, cho dù ta có là cô nhi không phụ mẫu, đi xuất giá, tối thiếu cũng phải có của hồi môn chứ."

"Còn có của hồi môn của mẫu thân ta, gia sản của cha ta... Ta không tham lam, mười dặm hồng trang là đủ rồi!"

Tạ Nguyên đòi hỏi, khiến Thôi phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

"Khá lắm tiểu tiện nhân, qủa nhiên có tâm kế, đủ ẩn nhẫn, có điều ngươi tưởng ta thật sự không làm gì được ngươi sao?' Thôi phu nhân mắng thầm trong lòng, không có trả lời Tạ Nguyên, mà đột nhiên nói: "Đúng rồi, A Nguyên, con còn chưa gặp A Trinh nhỉ——"

Tạ Nguyên chợt giật mình, Thôi phu nhân muốn làm yêu nữ sao? Thôi phu nhân còn chưa nói xong đã nhìn thấy một tiểu đoàn tử mập mạp bốn, năm tuổi đẩy cửa vào.

"Tỷ tỷ~~" Tiểu bảo bảo nức nở, lao về phía Tạ Nguyên!

Thôi phu nhân mỉm cười, tràn đầy đắc ý.

Tạ Nguyên nghiến chặt răng, ôm tiểu bảo bảo rõ ràng bị người khác dọa sợ vào lòng, nhìn nha hoàn Như Ý không rõ sinh tử nằm trên mặt đất, cô cảm nhận được ác ý của Thôi phu nhân cùng toàn bộ Tạ gia. Nhưng, lúc này cô không thể khuất phục được, tuyệt đối không!

"A Trinh, có sợ chết không?" Tạ Nguyên không thèm để ý đến dáng vẻ đắc ý của Thôi phu nhân, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tiểu bảo bảo.

"Chỉ cần ở cùng tỷ tỷ, A Trinh cái gì cũng không sợ!" Tạ Trinh vẫn còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, sụt sịt nói

"Được! A Trinh ngoan nhất, tỷ tỷ sẽ luôn ở bên A Trinh!"

Tạ Nguyên nói xong, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt quyết tuyệt nhìn về phía Thôi phu nhân. Sắc mặt Thôi phu nhân biến đổi, bà ta nghe ra ý "ngọc nát đá tan", "cá chết lưới rách" của Tạ Nguyên. Tiểu tiện nhận này, nó, nó làm sao dám?

Tạ Nguyên ôm lấy em trai, hai tỷ đệ nhìn đăm đăm Thôi phu nhân, không chút thối lui. Sắc mặt Thôi phu nhân lúc đỏ lúc trắng, ngoài sân mơ hồ truyền đến tiếng nhạc. .. Giờ không còn sớm.

Thôi phu nhân thất bại: "Được! Cho ngươi! Đều cho ngươi!"

"Lời nói suông không có bằng chứng! Tỷ đệ cháu phiền thúc phụ, a thẩm viết một danh sách của hồi môn đi! Ký tên đồng ý, tộc lão làm chứng, vậy mới rõ ràng được!"

Phong ba này, Tạ Nguyên bắt chẹt.

"Phu nhân, phu nhân! Lễ bộ đại nhân đang thúc giục, nói là giờ lành không thể chậm trễ!"

Nha hoàn ngoài cửa sốt sắng hét lên, Thôi phu nhân nhắm mắt, "Được! Ta bảo thúc phụ ngươi đi viết danh sách của hồi môn..."

Bạn đang đọc Lưu đày Vương phi dựa vào làm ruộng tạo phản của Nhất Cá Đậu Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KyAn20sGirl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.