Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm nhục bất thành

Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Tứ hoàng tử giả bộ nói: "Ôi, xem ta này, thiếu chút nữa thì quên mất. Hôm nay là ngày vui của huynh!"

"Có điều......" Tứ hoàng tử nhìn trái nhìn phải, tựa như lấy làm tiếc vì trong đông cung một tân khách uống rượu mừng cũng không có.

"Không có tân khách, cung nữ, thái giám cũng chạy hết cả. Đông cung lạnh lẽo vắng vẻ như vậy, trong lòng người làm đệ như ta cũng cảm thấy không nỡ."

"Đúng rồi, tân nương đâu! Mau đến đây để bổn hoàng tử nhìn một chút! Nghe nói là nữ nhi Tạ thị, mệnh không tốt lắm, khắc phụ mẫu khắc đệ muội!"

Tạ Nguyên dùng sức nắm chặt nắm đấm, Tứ hoàng tử ức hiếp người quá đáng. Ngôn ngữ ngả ngớn, cười đùa giễu cợt, nửa điểm kính trọng cũng không có. Tạ Nguyên cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, nhìn lướt chung quanh, phát hiện thấy giá cắm nến trên đài cao kia rất tiện tay. Cô lén đi đến, nhưng rất nhanh Tạ Nguyên cứng người lại. Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, Tứ hoàng tử lại có lá gan lớn đến như vậy, đi thẳng đến trước mặt, nâng tay sờ mặt cô.

"Ồ? Đây là gì thế? Vẽ hoa mẫu đơn giữa chân mày? Huynh, tân nương của huynh còn biết trang điểm cơ đấy, không hổ là nữ nhi thế gia."

Tứ hoàng tử miệng thì nói nữ nhi thế gia, nhưng một chút kính mến với nữ nhi thế gia cũng không có. Dáng vẻ nói năng tùy tiện phóng đãng, giống như đang khinh nhờn một kỹ nữ.

Máu nóng cả người Tạ Nguyên vọt lên tới tận óc, cô bất chấp đi lấy giá nến gì đó, nắm chặt cây kéo giấu trong tay áo. Có điều, còn chưa chờ Tạ Nguyên ra tay, Tứ hoàng tử đã hoảng sợ ngậm miệng lại.

"Nói! Tiểu Tứ, sao không nói tiếp?"

Phế Thái tử bước vọt đến phía trước, chắn trước mặt Tạ Nguyên, đối mặt trực diện với Tứ hoàng tử. Phế Thái tử nâng tay lên bóp lấy cổ Tứ hoàng tử.

"Hách Liên Giác, ngươi, ngươi dám?" Tứ hoàng tử khó thở, mặt đỏ cả lên, khó khăn thốt ra mấy chữ.

"Ngươi nói, ta có dám hay không?" Mặt phế Thái tử đỏ như máu, đáy mắt tản ra sát ý dày đặc. Hắn đúng là động sát tâm.

"Tiểu Tứ, cô đúng là bị phế, còn bị phụ hoàng đuổi, nhưng dù cô có sa sút đến mức nào đi nữa, cũng là con trai trưởng của phụ hoàng, làm thái tử đã nhiều năm."

"Ngươi nói, nếu cô thực sự giết ngươi, phụ hoàng có bắt cô đền mạng cho ngươi không?"

Nói đến đây, phế Thái tử có chút hưng phấn, hắn liếm môi mỏng, cực kỳ giống một nhân vật phản diện.

"Nếu không thì, chúng ta đánh cược một phen, bây giờ cô lập tức bóp chết ngươi--------"

Tứ hoàng tử: .....

Ta không đánh cược! Ta cũng không ngốc! Thắng, Hách Liên Giác đền mạng cho hắn. Thua, Hách Liên Giác cũng không mất gì. Bất kể thắng hay thua, Tứ hoàng tử hắn cũng không thể "cải tử hồi sinh" được.

"Huynh! Đệ, đệ sai rồi! Tội đáng muôn chết! Đệ không nên mạo phạm huynh!" Tứ hoàng tử liều mạng cầu xin, "Tha mạng, huynh, tổ tông ~~ tha mạng!"

Phế Thái tử vẫn không buông tay ra, "Như vậy là xong rồi?"

Không thì sao? Tứ hoàng tử sửng sốt một chút, trong lúc nguy cấp suy nghĩ cũng nhanh nhạy hơn nhiều, vội vàng nhìn về phía Tạ Nguyên.

"A tẩu, đều do ta không đúng, nói bậy nói bạ, không biết lễ phép, mạo phạm tẩu, xin tẩu khoan dung độ lượng!"

Tạ Nguyên cảm thấy đáy lòng mình ấm áp. Cô biết, phế Thái tử làm như vậy là để bảo vệ tôn nghiêm của hắn, nhưng hắn cũng nghĩ đến ngươi bị hại trực tiếp là cô. Này, cũng là một loại ôn nhu.

"Khoan dung độ lượng? Dựa vào đâu? Dựa vào cái miệng đầy khiếm nhã của ngươi? Hay là dựa vào ánh mắt không thấy người bề trên của ngươi?"

Tạ Nguyên cảm động trước sự quan tâm của phế Thái tử, nhưng cũng nổi nóng trước sự khinh bạc làm nhục của Tứ hoàng tử. Cô giấu kín cây kéo, giơ tay cầm lấy giá cắm nến, đi đến gần màn che.

"Tấm màn này hẳn đốt dễ cháy lắm đây!" Tạ Nguyên "lẩm bẩm", cười nhìn về phía Tứ hoàng tử.

"Tứ hoàng tử, Bổn vương phi cũng đánh cược với ngươi một phen nhé?"

Tứ hoàng tử: .....

Đánh cược em gái ngươi! Hai người này có phải bị bệnh rồi không? Sao lại thích "đánh cược" vậy chứ?

"Ta đốt tấm màn này, đoán chừng cả Đông cung cũng bị thiêu rụi nhanh thôi."

Tạ Nguyên cười rạng rỡ, đốt tấm màn, ngọn lửa mau chóng bùng cháy. Tạ Nguyên không hề sợ, còn nâng tay giả bộ muốn đốt cả tay áo mình-------

"Tứ hoàng tử, ngươi đoán xem, nếu hoàng thượng biết ngươi trêu ghẹo trưởng tẩu, trưởng tẩu không chịu nổi nhục, không tiếc tự thiêu để giữ gìn trong sạch, hoàng thượng sẽ có cảm tưởng như thế nào?"

Tứ hoàng tử cứng đờ người lại. Nét mặt Ngũ hoàng tử cũng có chút ngưng trọng. Mới vừa rồi, Ngũ hoàng tử còn nghĩ, nếu Hách Liên Giác không chịu thả tay ra, hắn sẽ sai thái giám và bọn hộ vệ xông lên. Nhiều người như vậy, còn không chế ngự được một phế Thái tử sao? Nhưng giờ, Tạ thị lại muốn phóng hỏa, quyết tâm đoạn tuyệt, Ngũ hoàng tử ngược lại có hơi sợ. Một tên điên phế Thái tử đã đủ làm người ta nhức đầu rồi, không nghĩ đến, tân nương của hắn cũng như vậy. Phu phụ nhà này, thật đúng là con mẹ nó trời đất tạo nên, vô cùng xứng đôi!

Lòng Hách Liên Giác có hơi kích động, hành động của Tạ Nguyên nằm trong dự liệu của hắn. Khiến hắn đặc biệt hài lòng. Tâm tình tốt lên, hơi buông lỏng tay bóp Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử trực tiếp ngã quỵ xuống đất, van xin nói: "Huynh, tẩu, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi!"

"Hôm nay là ngày đại hỉ của hai vị, vì người như ta, quả thật không đáng tức giận!"

Tạ thị, Việt vương phi, tiểu tổ tông, ngươi cũng đừng cây nến lên tiếp tục phóng hỏa nữa.

"À, để chúc mừng tân hôn của huynh tẩu, tỏ lòng áy náy của ta, ta, ta nguyện dâng trăm cân hoàng kim, quyên hai mươi thất....." Ta nhận lỗi được chưa?

Tạ Nguyên: ......

Nếu sớm "biết thức thời" như vậy, thì đã không xảy ra những chuyện phía sau rồi. Cô rút cây nến lại, không đốt lửa nửa.

"Điện hạ?!"

Tạ Nguyên nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Giác. Kỳ lạ, rõ ràng hắn và Tạ Nguyên không quen, lại hiểu ý của cô.

"Đa Phúc!" Hách Liên Giác cất giọng hô một tiếng.

"Nô ở!"

Một thái giám tầm hai mươi tuổi, không biết từ xó nào chui ra. Tạ Nguyên bị dọa sợ hết hồn, còn tưởng Đông cung tan đàn xẻ nghé, trừ Thái tử, không còn người nào khác nữa rồi chứ. Không ngờ, còn có thái giám hầu hạ. Mấu chốt là "xuất quỷ nhập thần", thực sự khiến Tạ Nguyên có hơi bất ngờ.

Lòng Ngũ hoàng tử chợt lạnh, Hách Liên Giác quả nhiên chưa phế bỏ hoàn toàn, trong tay hắn còn có lá bài chưa lật. Cảm thấy may mắn vì mới vừa rồi chưa xé rách mặt, bằng không, hậu quả khó mà thu dọn được.

"Đến nơi Tiểu Tứ, lấy quà tân hôn mà hắn muốn tặng cô và Vương phi đến đây!" Hách Liên Giác trầm giọng phân phó nói.

"Dạ! Nô tài tuân lệnh!" Thái giám Đa Phúc cung kính đáp một tiếng.

Ngũ hoàng tử kịp phản ứng, vội vàng nói, "Còn có ta! Ta cũng vì huynh tẩu chuẩn bị một phần quà!"

Hắn không nỡ bỏ tiền, nhưng lại càng không muốn huyên náo không dứt cùng phế Thái tử. Đôi phu phụ này, đều là người điên!

Hách Liên Giác nhàn nhạt nhìn lướt Ngũ hoàng tử một cái, cũng biết người này xảo quyệt đạo đức giả nhất, rõ ràng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến vị trí kia, nhưng lại luôn khuyến khích Tứ hoàng tử xông vào trước. Mà hắn, chỉ cần giống như một quân tử ôn hòa, giúp Tứ hoàng tử thu thập cục diện hỗn loạn là được.

Bạn đang đọc Lưu đày Vương phi dựa vào làm ruộng tạo phản của Nhất Cá Đậu Bao

Truyện Lưu đày Vương phi dựa vào làm ruộng tạo phản tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KyAn20sGirl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.