Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tịch linh tâm (Tâm hồn cô độc) (2)

749 chữ

Tắm bằng nước ấm, uống chút nước gừng, Tần Lâu nằm ở trong chăn, nhưng sao cũng không ngủ được. Nhìn Vinh Vương đang nằm bên cạnh, y nhịn không được, thốt lên: “Có phải mấy câu ta nói, làm ngươi thấy phiền?”

Vinh Vương nghiêng người: “Ngươi đang lo lắng cái này?”

Bộ dáng chăm chú của hắn thực sự đẹp đến không nói được thành lời, Tần Lâu nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng đáp: “Ân.”

Đường nhìn của Vinh Vương lướt qua bờ môi y, mũi y, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt trong veo: “Ngươi cũng biết sẽ khiến ta khó xử, tại sao còn nói?”

Tần Lâu bắt đầu có chút khổ sở, biểu hiện cũng có chút đau thương: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi có tác dụng sao?” Khóe miệng Vinh Vương khẽ cong lên, là một loại tư thái mị hoặc vô cùng.

Tần Lâu cụp mắt, cắn cắn môi.

Động tác này của y nhìn thương cảm mười phần, Vinh Vương vốn định chỉnh y một chút, cũng không nhẫn tâm được, gương mặt tiến gần mặt y, nhẹ giọng nói: “Mấy lời vừa nãy ngươi nói, có thật không?”

“Nói cái gì?”

Vinh Vương híp mắt: “Mới đó mà đã quên? Vậy cũng gọi là yêu hả?”

Tần Lâu vội vàng cãi lại: “Ta đâu có quên, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu Vinh Ngọc…” Y vội vàng muốn chứng minh cho hắn thấy, thế nên nói cũng không thấy ngượng ngùng.

“Đừng ầm ĩ.” Vinh Vương nói nhỏ, trong mắt đong đầy tiếu ý, sau đó, hắn hôn lên môi y.

Ôn nhu cắn, mút, khiến cho Tần Lâu có chút mờ mịt, ngây người ra nhận nụ hôn của hắn.

Nụ hôn chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, Vinh Vương rời khỏi bờ môi y.

Tần Lâu có chút nghi hoặc, Vinh Vương nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy, yêu ngươi cũng không có gì xấu.”

Tần Lâu kinh ngạc.

“Cuộc đời còn rất dài, thời gian chúng ta phải cùng nhau một chỗ cũng còn rất dài a.” Vinh Vương mỉm cười.

Vừa rồi, nghe được y nói yêu mình, trong lòng hắn thật cao hứng, thế nên hắn nghĩ, có thể yêu thêm một lần cũng tốt.

Chí ít, Tần Lâu, là người hắn có thể ôm chặt trong lòng.

Đợi đến lúc hiểu ra, Tần Lâu liền ôm cổ hắn, cười vui vẻ, cắn cắn miệng hắn, Tần Lâu có chút ảo não; “Biểu tình vừa rồi của ngươi rất dọa người đấy, có biết không?”

Vinh Vương đáp lại, cắn cắn miệng y. Hắn cười xấu xa: “Hóa ra ngươi cũng biết sợ?”

Tần Lâu né tránh công kích của hắn: “Những thứ ta sợ rất nhiều.” Vinh Vương cắn lên vùng da non mềm nơi cổ, tinh tế liếm, gặm, đến độ Tần Lâu không nhịn được mà rên rỉ.

Viền mắt chẳng biết từ bao giờ đã ướt đẫm một mảnh, gương mặt ửng hồng của y thoạt nhìn rất mê ngươi. Vinh Vương thấp giọng nói: “Tần Tần, ta muốn ngươi.”

“Sắc lang, còn đang là ban ngày a.” Tần Lâu có chút xấu hổ, thế nhưng thân thể cũng không kiềm chế được mà bắt đầu nóng bừng lên.

Vinh Vương mỉm cười, bàn tay với vào trong chăn, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người Tần Lâu, cả gương mặt tràn ngập ý cười, dạt dào đắc ý.

Cắn cắn bờ môi hắn, Vinh Vương mỉm cười; “Tiểu đông tây.”

Tần Lâu hắc hắc cười: “Sai, ngươi phải nói như thế này, ‘Ngươi a, cái tên tiểu yêu tinh thích dằn vặt người ta’.” Giọng của y lên trầm xuống bổng, biểu cảm cực kì, khiến cho Vinh Vương cười ha hả.

Ôm lấy y, Vinh Vương khẽ thở dài: “Ta đột nhiên nghĩ mình thật là may mắn, có thể gặp được ngươi.”

Y ngậm lấy khỏa hồng anh trước ngực hắn, khẽ cắn một ngụm, vui cười: “Ta cũng nghĩ thế.” Đầu lưỡi lần thứ hai quấn lấy điểm kia, y tinh tế cắn mút.

Vinh Vương khẽ rên một tiếng, nhìn thấy trong mắt y là dục hỏa bừng bừng, hắn trầm giọng nói: “Ta vốn còn định ôn nhu một chút, thế nhưng hiện tại xem ra không cần thiết.”

Tần Lâu bị dọa, khẽ run một chút.

Vinh Vương cười tà mị, lật người, đặt y ở dưới thân.

Bạn đang đọc Lưu Lạc Quân Tâm của Tinh Kiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoắcTổng
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.