Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung nhập (2)

1023 chữ

Y không biết hắn làm thế nào mà nói chuyện với phụ mẫu, chỉ biết lúc ăn cơm tối, bốn người họ ngồi ăn hòa hợp vô cùng, hai vị lão nhân gia nhìn hắn càng khiến Tần Lâu cảm thấy như đang nhìn con rể không bằng. Y vẫn muốn hỏi hắn vì sao lại ở chỗ này, thế nhưng tìm không ra cơ hội.

Nhãn thần Vinh Vương nhìn hắn ôn nhu như dòng thu thủy, gắp thức ăn, rót trà cho y, lúc y bị nghẹn lại vỗ vỗ vai giúp y thuận khí. Hai vị lão nhân gia nhìn mà tươi cười hớn hở, đối đãi Vinh Vương còn ân cần hơn đối Tần Lâu nữa.

Ăn cơm tối xong, Tần Lâu liền lấy cớ đưa Vinh Vương ra ngoài đi dạo một vòng, mới có cơ hội hỏi hắn cho rõ ràng.

Trên đường đi, rất ít người, Tần Lâu lưỡng lự một hồi, cũng không biết phải mở miệng thế nào. Vinh Vương liền cầm lấy tay y, mỉm cười nói: “Đa nương ngươi đúng là người tốt.”

Tần Lâu do dự thêm một lúc, cuối cùng nhịn không được mới hỏi hắn: “Sao ngươi lại tới đây?”

Vinh Vương liền kéo tay y, lôi vào một cái hẻm nhỏ, hẻm nhỏ tối đen, nhìn không thấy mặt người. Sau đó, hắn đẩy y vào góc tường, hai tay đỡ lấy, không cho y giãy dụa.

Sắc trời rất tối, thế nhưng Tần Lâu vẫn có thể thấy được nhiệt lượng thiêu đốt trong ánh mắt người kia.

“Vì sao bỏ ta ở lại, một mình về nhà?”

Tần Lâu không biết trả lời thế nào, mấp máy môi một lúc lâu, thế nhưng không nói được một câu hoàn chỉnh. Vinh Vương tức giận, không hơi sức mà kiên trì chờ đợi, hung hăng hôn lên môi y.

Lúc ban đầu, hắn rất hung hăng mà cắn xé bờ môi của Tần Lâu, thế nhưng thấy được trong mắt người kia hàm chứa tia ủy khuất, liền không đành lòng, bắt đầu ôn nhu mà hấp duyện. Tần Lâu dần dần nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi, cùng hắn dây dưa.

Ẩm ướt, nóng rực, Tần Lâu dần dần không kìm được mà rên rỉ.

“Ân…” Vinh Vương buông tha bờ môi y, trong mắt thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Ta vốn dĩ định nghiêm phạt ngươi một phen, thế nhưng đúng là không nhẫn tâm được.”

Tần Lâu trừng mắt nhìn hắn: “Chính ngươi chạy đi uống say còn đòi nghiêm phạt ta cái gì?”

“Vì sao bỏ lại ta, trở về một mình?” Hắn nhìn y, hỏi.

Tần Lâu cắn cắn môi: “Thanh Tuyền không phải đã tới rồi sao?”

“Tới thì liền đem giường nhường cho người khác?” Trong mắt hắn là lửa giận đùng đùng:”Ngươi coi ta là cái gì?”

“Hắn không phải là người khác, hắn là Thanh Tuyền.” Tần Lâu khẽ cúi đầu.

Vinh Vương nhìn y không dời mắt: “Ta không còn yêu hắn, đương nhiên sẽ không để hắn lại nằm trên giường của ta.”

Ngữ khí của hắn kiên quyết vô cùng. Thế nhưng, chính vì ngữ khí của hắn kiên quyết như thế, Tần Lâu lại càng khổ sở.

Bài xích cường liệt đến thế, có phải đang chứng minh, hắn cực kì để tâm đến người kia?

Bàn tay không bị áp trên tường, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, thanh âm của Tần Lâu cực kì mềm mại: “Sau này ta sẽ không bỏ ngươi lại nữa. Trừ khi ngươi không cần ta nữa.”

Thở dài một tiếng, Vinh Vương ôm lấy y: “Ngươi có biết, sau khi ta tỉnh rượu không nhìn thấy ngươi đâu, lòng có bao nhiêu sốt ruột. Hỏi người chăn ngựa mới biết, thì ra ngươi suốt đêm trở về nhà, thế nên ta vội đuổi theo.”

Trong ngực, một cỗ xúc động dâng lên. Tần Lâu nhẹ nhàng dụi dụi vào lòng hắn: “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không tới đây nữa.”

“Sao có thể không tới chứ? Ta còn lo lắng ngươi bị cha ngươi đánh chết a, thế nên vội vàng ra roi thúc ngựa chạy về đây.” Vinh Vương giả vờ tức giận.

Tần Lâu cười khanh khách: “Đa làm sao mà nỡ đánh chết ta? Thế nhưng ta còn thấy quái dị là sao hắn lại không đánh chết ngươi a. Lại còn đối xử với ngươi tốt như thế, ngô, chẳng lẽ là Vương gia liền được đãi ngộ đặc biệt.”

“Ta có là tên khất cái thì đa nương ngươi vẫn sẽ thích a. Toàn thân bản vương toát ra khí chất thiện lương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Vinh Vương càng nói càng khoái trá.

Tần Lâu cắn một ngụm lên cổ hắn: “Chưa thấy qua tên nào tự kỉ như ngươi.”

Vinh Vương nhe răng, không khách khí gì mà cắn lên cổ y.

Cắn tất nhiên là không dùng sức, không đau, nhưng đủ dấy lên dục hỏa của hai người.

Lưỡi rất nhanh, triền miên không dứt, nhiệt tình như lửa. Bàn tay xoa vuốt trên cơ thể đối phương.

Tần Lâu vô lực tựa vào tường, trong mắt mông lung một tầng hơi nước, thấy được động tác của Vinh Vương, y khẽ thì thầm: “Ân.. ở đây cũng được sao?”

“Ngô… Ta nhẫn không được…”

Tần Lâu cắn chặt môi, nỗ lực kiềm nén âm thanh ở trong cổ họng. Hẻm nhỏ mặc dù tối, thế nhưng cách đường lớn không xa. Ôm chặt lấy cổ hắn, từng đợt luật động tiến nhập của người kia, khiến Tần Lâu không tự chủ mà rên lên đầy kiều mị.

“Ngô… Ngọc…” Bên khóe mắt, nước mặt không kìm được mà chảy xuống, Tần Lâu có cảm giác, mình đang bay.

Hôn lên bờ môi y, trong mắt Vinh Vương hàm chưa ý cười: “Tần Tần, thoải mái không?”

“Ân..”

Mà hậu quả của “thoải mái”, chính là Tần Lâu chỉ có thể để Vinh Vương cõng về nhà.

Bạn đang đọc Lưu Lạc Quân Tâm của Tinh Kiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoắcTổng
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.