Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

"Ê chúng mày! Làm bài tập hôm qua lão Lý giao chưa? Cho tao chép với"

"Má! Tao cũng chưa làm! Thằng nào hôm qua rủ tao chơi ván game đấy?! Ông đây giết mày giờ!!!"

"Bạn tốt, mình biết bạn đã làm rồi mà, cho mình mượn nha!"

"Ha, thắng rồi! Đôi Át! Về!"

"Nhanh lên nhanh lên! Sắp vô tiết đầu rồi đấy!!!"

Lớp 11A5 vẫn nhốn nháo như cái chợ, người thì cầm vở liên tục quăng cho đứa bên cạnh, người thì múa bút bật full kĩ năng chép bài thần chưởng. Được cái mấy đứa chăm học của lớp bởi vì đã hoàn thiện bài mà ngồi ung dung đánh bài, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, kệ cái lũ đang nhốn nháo xin mượn vở kia. Không khí mùa hả oi ả xộc thẳng vào mặt, cửa sổ trong lớp mở tung hết ra, gió nồm lay động những cánh rèm, tung bay lên dịu dàng như làn váy trắng, quạt trần thổi vù vù, lật tung từng trang vở mang theo mùi mồ hôi cùng nước mắt.

Rầm!

Âm thanh động trời phát ra từ bàn cuối cùng góc lớp, thiếu niên với mái tóc bạch kim trắng nổi bật, đôi mắt lờ đờ như thiếu ngủ ba năm, mồm vẫn còn đang ngậm kẹo mút, "crack" một tiếng, vị ngọt sữa dâu lan toa quanh khoanh miệng.

Cả lớp phút chốc im lặng...

"Đ* tao đang vội Hạo gia mày làm cái trò gì thế??? Giật hết cả mình!"

Thiếu niên tóc bạc vẫn thờ ơ, ngửa người ra sau, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo gác lên bàn, điệu bộ trông rất giống mấy gã giang hồ ngoài đường hay cướp kẹo lừa tiền trẻ con: "Tại bọn mày ồn quá, tao không ngủ được". Thanh âm trầm thấp hơi mang dáng vẻ lười biếng cất lên, khiến cho cả lớp đang nhao nhao oang oang lại một lần nữa rơi vào im lặng.

"..."

Đại ca! Anh không muốn làm bài thì cũng để cho chúng đệ bọn em học(chép) hành(bài) tử(tập) tế(thể) chứ!!!

Người vừa gọi thiếu niên kia hai tiếng "Hạo gia" giờ đây như rơi xuống 7749 tầng địa ngục, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu lộ được cảm xúc của anh chàng lúc này. Thôi không sao, cả cái trường này ai mà còn không rõ cái tính này của Sa Hạo, nhịn nhịn nhịn tui nhịn a.

Sau khi kết thúc công cuộc tự động viên an ủi bản thân, Tránh Kì nặn ra một gương mặt tươi cười rồi nói: "Không sao không sao, Hạo gia, mày ngủ tiếp ha. Bọn tao không phiền mày ngủ nữa". Nói rồi lại đá thằng bên cạnh một cái:"Từ giờ đi khẽ nói nhỏ cười duyên thôi nghe chưa?!"

Bạn nữ bên cạnh khinh thường mà nhắc nhở:"Phải là 'đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên'"

Cậu chàng biết mình sai nhưng vờ không nghe thấy, xua xua tay: "Kệ kệ kệ! Thế nào chẳng được! Chép tiếp đi". Nói xong lại cặm cụi viết lia lịa.

Cả cái lớp cũng nhẹ nhàng hơn, nhìn từ ngoài vào không rõ còn tưởng cả lớp đang ôn bài chăm chỉ cho kì kiểm tra sắp tới, mấy bạn lớp khác đi qua cũng phải gật gù khen vài câu, mấy thầy cô còn tưởng cả lớp bị ma nhập, sao lại ngoan như thế.

Rầm!!!

Lại một tiếng động nữa phát ra.

Tránh Kì đang cắm cúi chép chép viết viết, còn tưởng cụ tổ nhỏ kia lại bực tức cái gì, đang định nói vài lời thì bị một giọng khác chèn mất.

"Cả lớp! Nay chúng ta có học sinh mới chuyển trường tới đấy!"

Hóa ra tiếng động vừa nãy không phải do Sa Hạo làm, là cái "máy thu thập tin tức nhanh nhất khối 11"-Trần Hùng., do mở cửa lớp lên mới như vậy. Cậu như vừa chạy thục mạng từ phòng giáo viên về, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, chạy giữa cái thời tiết oi ả này khác gì tìm chết đâu, rõ ràng thấy được áo lưng cậu ta ướt đẫm. Thở hổn hển được mấy hơi, "Hùng thông tin" bắt đầu thao thao bất tuyệt:

"Hình như là một bạn nữ, chuyển từ trường chuyên thành phố về đây. Quan trọng hơn là, bạn ấy sẽ vô lớp mình! Tao vừa nghe lén, à nhầm, vừa nghe được tin tức từ lão Lý nói chuyện với cô Lan. Chúng mày, giờ thấy tao thế nào? Trông đẹp trai không? Gây ấn tượng mạnh không? Ui xúc động quá, cuối cùng cũng thoát kiếp trai tân rồi. Tao có nên làm giấy đăng kí kết hôn không? Hay mua nhẫn nhỉ???...."

"Stop! Mày nghĩ hơi xa rồi đấy, còn chưa chắc chắn mà, tao không nghe thầy thông báo gì về việc này". Người đang nói là lớp trưởng 11A5.

Tránh Kì cũng tham gia: "Bách An nói đúng đấy, con gái nhà người ta nhìn thấy mày là chạy không kịp rồi, đừng mơ mộng nữa. Tỉnh lại cho tao!". Hơn nữa nói thì nói tuy Trần Hùng được phong cái danh hiệu tìm kiếm thông tin nhanh nhất, nhưng cũng không phải đúng nhất, cậu chàng này dùng để buôn chuyện thì được, chứ còn tin vào những lời nói đó thì còn phải xem xét.

Trần Hùng buồn thiu, trái tim bị mấy thằng bạn đem ra dẫm cho tan nát, lết thân ngồi về chỗ.

Reng! Reng!

Chuông báo đến giờ vào học vang lên, lũ học sinh đã nghe nhiều âm thanh này, là sợ ãi, thấp thỏm, cũng là âm thanh kỉ niệm khó có thể nào quên, từng hồi chuông ngân lên vừa như là tiếng hát, lại như khúc ca đón chào bọn họ một ngày mới, một tiết học mới với bao điều.

Cả lớp ngồi ngay ngắn vào vị trí, tiếng giày da quen thuộc của lão Lý cất bước trên hành lang, thầy vừa mở cửa lớp. Bách An liền đứng lên hô:"Cả lớp! Đứng!"

"Được rồi, ngồi hết xuống đi". Thầy Lý xua xua tay bảo đám học trò ngồi, trên tay thầy luôn cầm một cây thước dài cùng một ít sách vở. Mái tóc của thầy được chỉnh gọn, gọng kính trước mắt hơi lệch xuống dưới một chút, mang theo vài phần nghiêm túc. Áo sơ mi cùng quần âu dài gọn gàng, dáng vẻ của thầy mang tính lịch thiệp cao, tuy trên mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng bằng cách ăn mặc này mà thầy Lý vớt cho mình thêm được vài tuổi.

"Hôm nào thầy cũng ăn mặc như vậy không sợ nóng hả??". Tránh Kì xì xào với bạn cùng bàn.

Lão Lý chưa để cho họ nói hết câu, liền gõ cộp cộp thước lên mặt bàn: "Tất cả trật tự"

Ngưng một chút rồi thầy lại nói tiếp: "Hôm nay lớp của chúng ta đón một bạn học sinh mới chuyển đến, các em hãy làm quen với bạn ấy"

Cả lớp vừa im lặng được lúc lại ồ lên, người phản ứng mạnh nhất vẫn là Trần Hùng, cậu dương dương đắc ý, mũi sắp dài bằng Pinocchio đến nơi rồi.

Lão Lý hướng ánh mắt ra phía cửa lớp, giọng nhẹ nhàng: "Em vào đi"

Cả lớp chăm chú nhìn về phía cửa, giống như người sắp bước ra là superhero hay spiderman không bằng.

"Cạch" một tiếng, cửa lớp được mở ra, bước vào là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài nâu sậm tự nhiên được buộc hai bên. Đôi mắt xanh thẫm như nước biển lấp loáng ánh đèn. Cô gái đeo khẩu trang trắng, đi nhẹ nhàng như lướt trên gió, chỉ nghe thấy âm thanh leng keng của chiếc vòng trên cổ tay nhỏ của cô.

Thầy vui vẻ cười với cô: "Em giới thiệu cho cả lớp biết về bản thân đi"

Thiếu nữ cầm lên viên phấn, đôi tay nhỏ nhắn thon dài viết từng nét lên trên bảng.

Đến lúc hạ bút xuống,...

Cả lớp không hiểu cô đang viết cái gì!

Sao người nhìn xinh đẹp nhỏ nhắn vậy mà nét bút có thể "phóng" được đến như thế?!

Còn khó đọc hơn cả mấy đứa con trai viết ngoáy lúc chép bài!

'

Hai chữ thôi: Bái phục!!!

"..."

Thấy cả lớp ing lặng không ai nói gì, cô gái nhỏ liền quay lại nhìn bảng, xác định mình không có viết sai chữ nào, mới lại tiếp tục quay xuống nhìn các bạn.

Chắc tại tên mình hay quá, nên bọn họ mới không thốt lên lời như vậy đi?

Lão Lý nhìn chữ viết cảu cô cũng không nỡ vạch trần, sợ tổn thương trái tim thiếu nữ nhỏ ngây thơ, đang định giải vây giúp cô thì một giọng nói phía cuối lớp cất lên.

"Tô...Tử...Kì?"

"..."

"Chữ xấu quá"

Người phát ngôn chính là thiếu niên tóc trắng Sa Hạo

Sao hắn dịch được vậy?!

Khoan!

Trong điểm không phải cái này...

Sao đại gia này dám kêu chữ của bạn học mới ngây thơ "xấu" hả?!

Chê! thẳng! thừng!

Hạo gia a!!!

Bạn đang đọc Lưu Ly Hoa Nở Vì Em sáng tác bởi 00341028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 00341028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.