Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1470 chữ

Đêm nay ba người không có ai ngủ, đến một nơi xa lạ còn biết nơi này không bình thường ai có thể ngủ ngon. Lúc này đi ngủ không sợ có mỹ nữ tới hôn nhẹ ngươi một cái sao

“Khò khò, Lão Diệp ngươi đừng có dành đùi gà với ta, khò khò!”, Bàn Từ nằm như lợn chết làm động tác tranh cướp thứ gì đó.

Coi như ta chưa nói gì tên này không có cứu, Diệp Anh đang muốn đánh thức Bàn Tử thì dị biến nảy sinh.

“Bịch bịch bịch!”. Bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, cùng tiếng kéo lê trên sàn nhà đang di chuyển bên ngoài hành lang.

Tiểu Ngụy nghe thấy từ trên giường lập tức chạy lại gần Diệp Anh, Diệp Anh ra hiệu im lặng tay không ngừng gọi Bàn Tử dạy.

“Ai làm …, ngô ngô!”, Bàn Tử bị che miệng muống rút súng thì thấy người che miệng mình là Diệp Anh mới bình tỉnh lại. Hắn đưa Diệp Anh ánh mắt hỏi, Diệp Anh ra hiệu bên ngoài, Bàn Tử nghe tiếng động ngoài hành lang lúc này mới sợ hãi không thôi.

Bàn Tử và Diệp Anh nói nhỏ “Lão Diệp bên ngoài là thứ gì?”.

“Ta cũng không biết rõ khả năng cao là quỷ!”, Diệp Anh nói vậy cũng không phải không có căn cứ, ánh trăng đỏ len qua khe cửa đã nói lên tất cả nhưng nó không tiếng vào.

“Lão Diệp chúng ta có nên ra xem không?” Tên này không phải tác giả thiện tâm nếu không sống không được hai chương.

“Chờ chút đã, chúng ta cứ xem nó có động tĩnh gì không!”. Nói xong Diệp Anh cũng mở ra ảnh dị đồng, tuy ảnh dị đồng không nhìn được xuyên tường như nó có thể nhìn rõ nơi có ánh trăng đỏ có thể biết thứ kia di chuyển đi đâu.

Trong mắt Diệp Anh hành lang đã bị bao phủ hoàn toàn bởi ánh trăng, nhưng nó chỉ vỏn vẹn bao phủ hành lang, các căn phòng khác đều không chịu ảnh hưởng. Trên hành lang một làn sương màu đỏ đang không ngừng đi lại trên đó, vì không nhìn trực tiếp nên chỉ có thể thấy màn sưng đặc trưng của ác quỷ còn lại thì không thấy gì khác lạ.

Diệp Anh ba người cứ như vậy nhìn một đêm, Tiểu Nhụy cầm chặt cây nến mọi lúc sẵn sàng đốt lên, Bàn Tử tuy cũng sợ nhưng dù sao đã có kinh nghiệm súng luôn nhắm thẳng vào cánh cửa, cầm súng cả đêm tay Bàn Tử đều tê dần. Ba người tiếp tục đến 5 giờ sáng thì Diệp Anh đã thấy sự bất thường, cửa của căn phòng cuối cùng lúc này mở ra bên trong sương đỏ trào ra, nhiều đến mức có thể xem là khói rồi. Làn khói từ trong cửa lao ra bao bọc lấy con quỷ bên ngoài kéo nó về căn phòng cuối cùng, con quỷ tự như muốn phản kháng nhưng vô dụng, bị kéo một mạch về căn phòng lúc này cửa phòng cũng đóng lại ánh trăng đỏ theo đó cũng biến mất.

“Nó biến mất rồi!”, Diệp Anh nằm xuống giường hai tay không ngừng xoa mắt, vận dụng ảnh dị đồng cả đêm làm thinh thần hắn tiêu hao không ít, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc.

Hai người Bàn Tử nghe vậy cũng thở ra một hơi, tán gẫu mấy câu cũng không chịu được mà ngủ thiếp đi, lúc ba người tỉnh lại thì đã 12 giờ trưa.

Bàn Tử đề nghị mọi người ra ngoài kiếm gì ăn, thuận tiện điều tra xem nơi này có vấn đề gì. Diệp Anh suy nghĩ rồi cũng đồng ý, bọn họ tới quầy lễ chào hỏi một tiếng rồi đi ra xem xét tình hình. Tiểu Lượng hỏi tối qua có gặp vấn đề gì không, Diệp Anh trả lời qua loa cho qua rồi cũng rời đi, thấy không có vấn đề gì Tiểu Lượng cũng không nói gì thêm.

Ngôi làng không quá lớn, trước cổng làng là khu chợ giờ này hầu như đã dọn hàng gần hết, trung tâm làng là một cái tạp hóa tuy nhỏ nhưng bán đầy đủ mọi thứ, đến cuối làng là đồng ruộng đa phần người dân ở đây là làm nghề nông, tiếp tục đi thì chính là bãi đất trống trẻ con thường chăn trâu tại đây, bên trái bãi đất trống là sườn đồi nơi này là bãi tha ma của cả làng.

Đi một vòng nắm rõ đường đi trong làng ba người Diệp Anh đến quán cơm duy nhất trong làng, ông chủ ở đây rất là hiếu khách mọi thứ trong làng ông chủ đều biết, có thể là người xa lạ nên ông ấy hơi hiếu kỳ.

“Mây cậu là người ở đâu đến, đến đây chơi hay thăm người thân?”.

“Chúng tôi là muốn đến những nơi như thế này để trải nghiệm thiên nhiên sẵn tiền đi du lịch!”. Những lúc như thế này cứ để Bàn Tử ra trận, tên này giao tiếp rất tốt mấy câu là có thể làm thân với một người, dù sao thì làm gì có ai cùng tiền không qua nổi.

Chưa đầy mấy câu hai người đã như bạn vong niên một bộ hận gặp nhau muộn, nói mấy câu ông chủ và bàn tử cùng nhau ngồi kề vai sát cánh lúc này Bàn Tử mới lộ mục đích của mình.

“Ông chủ ngươi ở đây lâu có biết truyện gì li kỳ cổ quái không kể chúng ta nghe một chút thôi, nói thật chúng ta đi đến những nơi như thế này thích nhất là nghe về bí ẩn của địa phương!”.

Ông chủ nghe vậy nét mặt cũng hơi làm khó, “Bằng hữu không phải tôi không muốn nói nhưng truyện này thật rất cổ quái các cậu vẫn không nên nghe thì hơn!”.

“Ha ha, ông chủ không cần lo chúng tôi đi nhiều nơi như vậy truyện ly kỳ nghe cũng không ít, biết thứ gì có thể phạm thứ gì không thể phạm!”. Thấy ông chủ vẫn một bộ mặt khó khăn Bàng Tử kín đáo đưa cho ông chủ vài tờ màu xanh tươi mát, lúc này ông chủ mới tươi cười với bọn họ. Ông chủ ra hiệu ba người ra bàng cuối cùng, mọi người thấy vậy cũng làm theo.

“Ta nói các cậu nhớ kỹ truyện ta kể hôm nay không được nói là ta kể cho các ngươi, khi rời khỏi nơi này hãy quên nó đi coi như chưa từng có nếu không đồng ý ta cũng chỉ có thể trả lại tiền!”. Ông chủ vẻ mặt nghiêm túc nói với nhóm người Diệp Anh.

“Ông chủ yên tâm chúng ta hứa hôm nay chúng ta chưa từng nói truyện với ông chủ!”, Bàn Tử cười đảm bảo bản thân sẽ không nói với ai,

Ông chủ thấy vậy cũng gật đầu, “Cách đây hơn chục năm ở làng này có một gia tộc họ Hứa, nhà họ Hứa có thể nói là giàu nhất vùng này không ai dám chọc vào. Họ Hứa có hai người con, anh lớn là người hiền lành rất hay trợ giúp người trong vùng, còn người em thì sinh ra ốm yếu suốt ngày chỉ ở nhà không ra cửa bác sĩ bảo không sống quá hai mươi tuổi, đúng như lời bác sĩ chưa tới hai mươi cậu em đã qua đời. Người nhà muốn cậu em nhắm mắt xui tay đã mời người tới làm minh hôn cho cậu em, người anh được đi học trên thành phố nghe muốn có người chôn cùng em mình thì kịch liệt phản đối, đáng tiếc nếu lúc đó nghe người anh thì đã không có truyện gì xảy ra!”.

Bàn Tử bị câu lên hứng thú thúc giục ông chủ tiếp tục kể. Ông chủ đốt một điếu thuốc thở dài, hắn nhìn ra ngoài cửa muốn xem có ai hay không rồi tiếp tục kể.

“Người nhà họ Hứa kiên quyết làm theo ý mình, trong làng lúc đó có một cô gái điên nhà họ Hứa đánh chủ ý lên cô ta, đem tiền tới muốn cha mẹ cô ta làm minh hôn cho con trai mình, thời đó giảm bớt được miệng ăn là đỡ một gánh nặng lại còn có tiền nhà cô gái lập tức đồng ý!”.

Nói tới đây Bàn Tử đã không chịu nổi, “Dù sao cũng là con của mình làm sao có thể ác độc như vậy được?”.

Bạn đang đọc Luyện Thể Ba Năm Ngươi Nói Ta Đây La Thế Giới Quỷ Dị sáng tác bởi MieuNhiDanTra

Truyện Luyện Thể Ba Năm Ngươi Nói Ta Đây La Thế Giới Quỷ Dị tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MieuNhiDanTra
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.