Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1941 chữ

Thanh Ngọc nghe mà hít một hơi lạnh, rồi lại nhớ đến loại Định Hồn Siêu Âm Chú mà mẹ mình mắc phải. Xem ra kẻ địch vô cùng ghê gớm. Hắn cảm thấy vô cùng cảm thông với Tô Thượng Khiêm, vì cứu sống con gái mà chấp nhận chờ đợi không biết bao nhiêu năm để tìm người phù hợp. Sắp tới đây nếu thần hồn tan biến, thì sẽ là hoàn toàn biến mất, không thể tiến vào luân hồi nữa.

Thanh Ngọc không thể tàn nhẫn thấy cảnh một người phụ thân chết đi mà không an tâm về nữ nhi của mình.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Ta thề với Ma đạo, sẽ tìm mọi cách cứu sống Tô Hân, sau đó bảo vệ nàng trọn kiếp bình an.

Trong không gian bỗng dưng có tiếng ầm ầm chấn động, như thể thiên địa hưởng ứng lời thề của Thanh Ngọc.

Tô Thượng Khiêm nghe vậy vui mừng, đưa ra linh châu và linh hồn bản nguyên của Tô Hân cùng với một chiếc nhẫn trữ vật cho Thanh Ngọc rồi nói:

- Hân Nhi rất ngoan và hiểu chuyện, sau này nàng xin nhờ vào con rồi. Ta tin tưởng con trai của Khôi huynh sẽ không làm ta thất vọng. Đây là Đế bảo Cửu Thập Cửu Thiên, chính là chín mươi chín bậc thang mà con vừa đi qua. Còn một chuyện nữa, nếu Hân Nhi sau này có hỏi thì con đừng nói sự thật cho nó biết, kẻo nó đau lòng.

Thanh Ngọc đến đây càng là tôn kính Tô Thượng Khiêm hơn, đứng dậy cung kính bái một cái thật sâu.

Tô Thượng Khiêm gật đầu, nói:

- Trong nhẫn trữ vật có tài sản cả đời ta, hy vọng sẽ giúp con được một chút. Trong đó còn có một ngọc giản ghi lại địa đồ toàn bộ Hằng Thiên tinh, chính là ngày xưa cha con đưa cho ta. Còn về Tiểu Bàn ở ngoài kia thì con mang nó theo cũng được, còn không thì thả nó đi. Cái Vương tọa kia của ta cũng là đồ tốt, con cầm đi luôn đi.

Tô Thượng Khiêm nói xong liền phất tay, đưa Thanh Ngọc ra ngoài chủ điện.

Thanh Ngọc tiến lại gần, nhỏ máu vào Vương tọa nhận chủ, sau đó thu nó vào nhẫn trữ vật. Hắn quay ra nói với hải sa:

- Ngươi muốn đi theo ta hay là muốn tự do sống bên ngoài?

Hắc sa uồm uồm hai tiếng, rồi tiến lại gần nhả ra một đoàn linh hồn bản nguyên, đưa cho Thanh Ngọc. Thanh Ngọc hiểu ý, nhận lấy rồi quay lại nói to về hướng cung điện:

- Khiêm thúc, con đi đây. Con nhất định sẽ chăm lo cho Hân Nhi, người an tâm nhé!

Thanh Ngọc cảm thán trong lòng. Một đời cường giả đã đứng trên đỉnh phong, cuối cùng vẫn là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thế sự xoay vần, thương hải tang điền, không ai biết bản thân tương lai sẽ đi về đâu.

Đạo lộ vốn dĩ vô tình, nhưng tâm người thì vẫn hữu tình.

Thanh Ngọc lại quay lại, hành lễ thêm lần nữa rồi nhảy lên lưng hải sa, một người một cá lao ra biển rộng.

Bóng hình Tô Thượng Khiêm từ xa mỉm cười hài lòng:

- Đúng là một hài tử chí tình chí nghĩa, giống y như cha nó vậy.

Nói xong, thân hình mờ nhạt tiêu tán trong thiên địa.

Sau khi ra khỏi vực sâu, Thanh Ngọc nói với hải sa:

- Ngươi tên Tiểu Bàn phải không, quanh đây có hòn đảo vắng nào không, chúng ta đi!

Hải sa uồm uồm hai tiếng, rồi lao vút đi trong lòng biển rộng.

Thanh Ngọc bây giờ đang có 272 điểm tích lũy, hắn muốn tìm nơi ở tạm thời, kiểm kê thu hoạch một phen. Trước khi rời khỏi Vạn Hoa Đan Các, Thanh Ngọc đã đưa gần hết toàn bộ linh thạch cho Lý Mỵ Nương, Hạ Tuyết và Mai Sương Sương rồi, nhưng vẫn cầm theo ba trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Mấy năm qua vừa buôn bán vỏ cua, lại giết thêm đám kiến hôi chặn đường, bây giờ lại còn được Tô Thượng Khiêm cho một chiếc nhẫn, Thanh Ngọc phải sắp xếp lại mới được.

Trên một hòn đảo vắng không người, Thanh Ngọc để Tiểu Bàn với Tiểu Long chơi ngoài biển, rồi khai mở một động phủ.

Trước cửa động phủ, hắn trực tiếp thả Huyết Ma Thánh Đằng ra, để cho nó cảnh giới, sau đó lại bố trí trận bàn.

Khi nhìn vào chiếc nhẫn mà Tô Thượng Khiêm đưa cho, Thanh Ngọc hết hồn hết vía.

Bên trong có những bốn ngàn vạn linh thạch cực phẩm, hơn bảy ức linh thạch thượng phẩm, thảo dược hoàng cấp và tôn cấp đầy năm hàng tủ, khoáng thạch thì chất thành đống. Thứ làm Thanh Ngọc thấy vui mừng nhất đó chính là một trái Hồi Lộ quả, có thể giúp hắn nhanh chóng chuyển hóa chân khí hơn.

Thế này thì chưa cần một năm nữa là Thanh Ngọc có thể tiến vào Ngưng Chân hậu kỳ rồi.

Hắn mới bước vào Ngưng Chân kỳ được bao lâu?

Mới có mấy năm a!

Nếu để tu sĩ khác biết được tốc độ tu luyện của Thanh Ngọc sẽ hộc máu mà chết.

Bần tăng cũng đâu có muốn vậy đâu!

Sau khi kiểm tra nhẫn và túi trữ vật của mấy tên tu sĩ chặn đường hắn trên biển, Thanh Ngọc cũng chẳng thấy gì tốt.

Đó căn bản là vì ngươi đang là đại tài chủ a!

Lấy ra một viên Không Minh Thạch khổng lồ từ nhẫn của Tô Thượng Khiêm, Thanh Ngọc để Ly Ly tiếp tục mở rộng nhẫn trữ vật của mình ra tới một ngàn trượng vuông, sau đó thu hết tất cả tài sản vào trong.

Vốn dĩ đang nghèo, Thanh Ngọc còn muốn đem vỏ cua đi bán nốt, nhưng bây giờ có tiền rồi, hắn quyết định bế quan an tâm tu luyện.

Đồ ăn cũng chẳng cần tìm, hắn còn cả mấy ngàn cân thịt Lôi Cương Giải.

Thanh Ngọc trực tiếp đổi mới Đế quân thương hành.

“Sao không có gì tốt a? À có! Pháp khí tự động làm tóc theo yêu cầu?”

Thanh Ngọc vốn dĩ không quen để tóc dài, nên dùng ngay 20 điểm tích lũy mua một cái Pháp khí làm tóc.

Sau khi tân trang lại đúng kiểu tóc tóc vuốt keo của nghệ sĩ Hàn Quốc, Thanh Ngọc lại tiếp tục đổi mới.

Hắn dùng 200 điểm tích lũy mua một đôi Tử Chiến Ngoa Vương khí hạ phẩm, khi mang rồi có thể tăng hai thành tốc độ di chuyển.

Hai thành tốc độ, trong chiến đấu sinh tử có thể thay đổi tình thế bất cứ lúc nào.

Tiêu pha một hồi, Thanh Ngọc chỉ còn có 42 điểm tích lũy, hắn lại dùng 20 điểm mua thêm một lọ Hoàn Nhan dịch để khi nào gặp Mai Sương Sương sẽ chữa vết sẹo trên má cho nàng.

Còn 22 điểm! Lại nghèo a!

Xong xuôi, Thanh Ngọc lấy ra một cái càng của Giải Vương cùng với một số khoáng thạch khác, dung nhập vào trong hai thanh Trúc kiếm, tăng đẳng cấp lên tới Pháp khí cực phẩm. Sau khi được nâng cấp, trên lưỡi kiếm còn tỏa ra mấy tia lôi điện màu trắng lập lòe, vô cùng thần dị.

Sau khi gọi Tiểu Long và Tiểu Bàn về, Thanh Ngọc cùng hai thú tiến vào bên trong Sơn Hà Quan Tưởng đồ.

Ở ngoài có một Ma Đằng phòng vệ, tinh cầu này người có thể đi vào động phủ chắc cũng không có ai.

Bên trong thế giới chân linh, Ly Ly nói cho Thanh Ngọc biết ở phía xa sau rừng cây có một bờ biển, nên hắn quyết định đem một rồng một cá ném vào trong đó, để chúng tự chơi với nhau.

Thanh Ngọc trở về nhà gỗ thì vẫn thấy Tử Nhược đang nhắm mắt tu luyện. Nàng chỉ mặc một cái yếm và một chiếc quần lụa ngắn vô cùng mỏng manh, làm Thanh Ngọc lại tràn lên lửa nóng.

Nhưng nghĩ nghĩ, Thanh Ngọc lại thôi, quyết định về đạo đài bên cạnh Bồ Đề thụ ngồi xuống. Hắn lấy ra Hồi Lộ quả, trực tiếp phục dụng, sau đó bắt đầu lấy linh thạch thượng phẩm ra tu luyện.

Linh thạch cực phẩm nghe Trương ma ma nói ở Trung đô là loại tiền thông dụng, nên Thanh Ngọc muốn để dành.

Bốn năm sau.

Thanh Ngọc bây giờ đã là Ngưng Chân kỳ đỉnh phong. Phải nói nếu có đủ tài nguyên, tốc độ tu hành của Thanh Ngọc nhanh hơn người khác nhiều lắm.

Đầu tiên là hắn khai mở được hai mạch Nhâm Đốc, tốc độ tăng thêm ba lần.

Thứ hai là phù văn Hỗn Độn, linh khí tụ hội về đan điền Thanh Ngọc sau khi đi qua phù văn trực tiếp được hấp thu, chẳng cần phải vận chuyển chu thiên để tinh lọc lại làm gì.

Tu sĩ Ngưng Chân dùng linh thạch thượng phẩm tu luyện phải mười hai canh giờ mới hết một viên.

Thanh Ngọc chưa tới một canh giờ đã hết một viên là cái khái niệm gì?

Hắn hiện tại đang phi hành về phía đất liền, sau khi đạt tới Ngưng Chân đỉnh phong, Thanh Ngọc muốn đi tìm bọn Mai Dương tông kia quậy phá một chút.

Ta rảnh sẽ tới chọc vào mông ngươi một cái đấy!

Ngươi có giỏi thì cắn ta a!

Trở lại linh quáng mà trước đây Thanh Ngọc cứu Hạ Tuyết ra, lần này hắn phát hiện ra tên họ Hạ và tên họ Dư. Đây là hai trong số ba tên đã sát hại phụ thân Hạ Tuyết!

Bên trong linh quáng, vẫn là cái cảnh hành hạ phàm nhân kia. Thanh Ngọc giận dữ. Bọn khốn kiếp này không biết thế nào là đủ mà!

Nhưng Thanh Ngọc phát hiện thấy điểm kỳ lạ.

Bên ngoài linh quáng không hề có trận pháp phòng ngự.

Đây là lý do vì sao?

Vốn tính cẩn thận, Thanh Ngọc tỏa thần thức ra tra xét một phen. Phía bên ngoài linh quáng, có một động phủ, bên trong có một tên Kim Đan trung kỳ người gầy như que củi đang ngồi!

Chết cha!

Đây là cha của tên Tu Minh mà trước đây Thanh Ngọc đã giết! Hai tên gầy đét giống y hệt nhau!

Khi Tu Thiếu Khang thấy một luồng thần thức đảo qua mình, trực tiếp đứng dậy gào lên:

- Kẻ nào!

Hắn lập tức rút ra phi kiếm, lao vọt ra ngoài.

Thanh Ngọc bình tĩnh lấy mặt nạ đeo lên, sau đó rút hai thanh Trúc kiếm ra lao thẳng về phía hai tên họ Hạ và họ Dư kia, một chiêu kết liễu hai mạng.

Đêm dài lắm mộng, nếu sau này không may mắn tìm được bọn chúng, Thanh Ngọc cũng không biết phải làm thế nào. Đây là nhiệm vụ để thu Hạ Tuyết a!

Tu Thiếu Khang vừa ra khỏi động phủ thì đã thấy Thanh Ngọc dùng một chiêu cắt phăng đầu của hai tên sư chất, mạnh mẽ hú lên, khu sử phi kiếm tấn công.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 1091

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.