Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1971 chữ

Thanh Ngọc cười nói:

- Vậy không biết vị đạo huynh này đã có đạo lữ hay chưa?

Tống Chinh không biết tại sao Thanh Ngọc lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật mà đáp:

- Tống mỗ cũng là được thượng thiên ban phúc, hơn trăm năm trước đã có đạo lữ rồi.

Thanh Ngọc trực tiếp lột tấm da mặt:

- Vậy phải chăng để tạo phúc cho tu sĩ Thiên Long Vực, Tống đạo huynh cũng nên bỏ đạo lữ ra đây để mọi người được chiêm ngưỡng một lần hay không?

Chúng nữ Vạn Hoa cốc và Lạp Ma ôm bụng cười phá lên, kể cả mấy trăm tu sĩ đằng sau cũng âm thầm nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười lắm nhưng không dám cười.

Tống Chinh lập tức thay đổi bộ dạng đạo mạo, gằn giọng nói:

- Diệp Uyển chủ đây là muốn chống đối lại toàn bộ tu sĩ Thiên Long Vực sao?

Thanh Ngọc cũng híp mắt lại, nói thẳng một câu:

- Ta ghét nhất là loại người đê tiện vô sỉ như ngươi, có tặc tâm mà không có tặc đảm, muốn ăn cướp thì nhào vào đây mà cướp, đừng nói nhảm nhiều như vậy.

Nói tới đây, Thanh Ngọc lén thả một trận bàn xuống chân Dạ Tố Mai, trực tiếp phi thân lên đến trước mặt Tống Chinh, hất hàm nói:

- Sao? Có gan hay không?

Một số tán tu và các tiểu môn phái trong đám người thấy Thanh Ngọc tiến lên đã bất giác lùi lại. Tên này quá nguy hiểm, không thể chọc vào, đứng yên theo dõi kỳ biến là hơn.

Tống Chinh hừ lạnh một tiếng, phất tay, lập tức đám người Bắc Thái Tông bao vây đứng thành hình tròn xung quanh Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc lập tức kích hoạt trận bàn, bao vây sáu nữ đệ tử Vạn Hoa cốc lại, không cho các nàng ra ngoài, làm các nàng chỉ biết đứng trong gào thét.

Bên ngoài lúc này chỉ còn Lạp Ma, Trúc Tố My và một con Liệt Sơn Hùng, đứng chắn trước trận pháp bảo vệ lục nữ Vạn Hoa cốc.

Thanh Ngọc rút hai thanh trúc kiếm ra, lập tức tỏa ra kiếm thế kinh khủng của mình, làm tất cả bọn tu sĩ Bắc Thái Tông phải lùi lại hai bước, chỉ có Tống Chinh Kim Đan đỉnh phong là có thể giữ được vị trí, nhưng trong lòng cũng đang ầm ầm sóng dậy.

Hắn muốn một mình đánh lại tất cả tu sĩ ở đây sao?

Chưa để Tống Chinh suy nghĩ xong, Thanh Ngọc động, hắn trực tiếp đạp Nhất Lý Bộ tới tên đệ tử Bắc Thái Tông sau lưng mình, một Phách Hoa Trảm được tung ra, tên này còn chưa kịp phản ứng đã bị chia làm bốn mảnh, máu tươi văng tung tóe.

Bảy tên đệ tử Bắc Thái Tông khác lúc này mới kịp định thần lại, lập tức nhảy về bên cạnh Tống Chinh. Đến đây, tên Tống Chinh lại nói lớn:

- Các vị, Vạn Hoa cốc mạnh thì mạnh thật, nhưng chẳng lẽ tất cả tu sĩ tông môn Thiên Long Vực chúng ta cứ phải sợ họ mãi hay sao? Tất cả cùng lên, ta không tin mấy trăm người chúng ta không địch lại nổi đám ô hợp này!

Đám tu sĩ đằng sau âm thầm khinh bỉ, mẹ nó, chúng ta không phải kẻ ngu, các người muốn chết thì cứ lao lên mà chết, chúng ta chờ đôi bên lưỡng bại câu thương không phải tốt hơn sao? Hơn nữa cái tên điên kia còn có thể trốn lại vào trong sơn cốc, lúc đó ra ngoài không phải là chúng ta bị Vạn Hoa cốc truy sát à?

Tống Chinh thấy đám tu sĩ này vừa rồi bàn bạc thì nói như đinh đóng cột, bây giờ thấy người ta lợi hại lại không dám ho he, sắc mặt lão đỏ lừ, quát tháo:

- Một lũ hèn hạ! Các ngươi không lên, lão tử lên! Đến lúc đó đừng hòng chia chác gì!

Nói tới đây, Tống Chinh lập tức lấy ra hai thanh phi kiếm và một cái đĩa bát quái, trong mồm niệm chú, trực tiếp lao về phía Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc không sợ, cũng đạp Nhất Lý Bộ lao lên, hai kiếm tung ra Vọng Nguyệt Trảm, chém về phía Tống Chinh.

Hai thanh phi kiếm của Tống Chinh xảo diệu phá được vầng trăng lưỡi liềm bằng chân khí, sau đó chiếc đĩa bát quái bỗng dưng biến lớn, hóa thành một trận đồ lưỡng nghi bay lên trời, áp xuống thân thể Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc cảm thấy chân khí bị đè ép, chỉ có thể sử dụng bảy thành thực lực, mới giật mình giám định chiếc đĩa bát quái của Tống Chinh. Hóa ra nó là Vương khí thượng phẩm, có thể áp chế tu vi của tu sĩ.

Mấy tên đệ tử tông môn nhất lưu này đúng là tên nào cũng giàu có!

Tống Chinh thấy Thanh Ngọc đã trúng chiêu, lập tức cười gằn, hai thanh phi kiếm điên cuồng lao tới, tấn công Thanh Ngọc.

Khi hai thanh phi kiếm vừa tới nơi, đã bị Thanh Ngọc dùng đoản kiếm đánh bật ra ngoài. Không hề để tâm tới vòng tròn lưỡng nghi trên đầu, Thanh Ngọc truyền đạo vào kiếm, cách không chém ra một Cửu Hoang Trảm về phía Tống Chinh.

“Đinh” một tiếng thật lớn, một cái đỉnh bốn chân màu vàng ròng hiện ra trước mặt Tống Chinh, tạo thành một vòng bảo vệ quanh người hắn, chặn được công kích của Thanh Ngọc, nhưng sau đó nó cũng vỡ nát.

Tống Chinh thấy đại sự không ổn, gào to:

- Bày Tiểu Thất Sát Kiếm Trận, vây hắn lại nhanh lên!

Mấy tên đệ tử Bắc Thái Tông lúc này mới ngớ ra, nhanh chóng lấy ra mỗi người một thanh phi kiếm, xếp theo phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh mà vây lấy Thanh Ngọc.

Bảy thanh phi kiếm xếp theo bảy phương vị khác nhau trên cao tập hợp thành một tiểu trận công thủ toàn diện, Thanh Ngọc nhìn qua mà chưa thể nào tìm thấy sơ hở.

Vô số luồng kiếm khí sắc bén từ trên bầu trời lao tới, muốn đâm thủng thân hình Thanh Ngọc, biến hắn thành cái sàng. Đây là tiểu trận bảy người hợp công, nên sức mạnh của những luồng kiếm khí này vô cùng kinh người.

Thanh Ngọc không hề nao núng, tay trái khua đoản kiếm phá tan từng luồng kiếm khí một, thần thức thì vẫn điên cuồng tỏa ra để tìm sơ hở, muốn nhanh chóng phá trận.

Tên Tống Chinh lúc này thấy Thanh Ngọc đã bị bao vây, lập tức lấy ra hai tấm Đại Chân Lôi Phù Vương cấp trung phẩm, kích phát rồi ném về người Thanh Ngọc.

Hai người Lạp Ma và Trúc Tố My đứng sau, rất muốn lao lên hỗ trợ nhưng Thanh Ngọc đã truyền âm nói không cần, nên chỉ đành thủ thế mà quan sát.

Hai tia lôi điện màu xanh lét va trúng thân hình Thanh Ngọc, nhưng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, đến y phục cũng không rách nửa phần.

Tên Tống Chinh thấy thế thì biến sắc, lập tức khu sử hai thanh phi kiếm tiến lên lao vào trong trận tấn công Thanh Ngọc.

Sau một hồi quan sát, Thanh Ngọc chỉ đợi đúng cơ hội này.

Hai thanh phi kiếm của Tống Chinh lao vào trong kiếm trận, thì bảy tên đệ tử Bắc Thái Tông phải để lọt một lỗ hổng cho chúng tiến vào. Thanh Ngọc chớp đúng thời cơ, đạp Nhất Lý Bộ tới cạnh lỗ hổng kia, thi triển Vô Phong Trảm xuyên qua lỗ thủng đó đánh về một tên yếu nhất trong bảy người, chấp nhận để một thanh phi kiếm của Tống Chinh đâm lên vai phải hắn.

Vô số kiếm khí sắc bén đỏ lòe mang theo lôi điện trực tiếp xuyên qua người một tên đệ tử Bắc Thái Tông, làm hắn nổ tung mà chết, thân tử đạo tiêu.

Trận pháp bảy người hợp kích chết mất một người, lập tức sáu tên đệ tử Bắc Thái Tông còn lại ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi.

Thanh Ngọc dùng thần thức Hồng Cung tam tinh của mình trực tiếp xóa đi ấn ký trên phi kiếm của Tống Chinh, sau đó mạnh mẽ rút nó ra, thu vào trong nhẫn trữ vật.

Mô tả kỹ càng thì lâu chứ thực ra từ lúc Bắc Thái Tông và Thanh Ngọc giao chiến mới chỉ có trên hai chục hơi thở mà thôi. Đám tu sĩ đằng sau đã nhao nhao lui lại thêm vài bước.

Tên này quá đáng sợ a!

Tại sao Vạn Hoa cốc toàn ngưu nhân như vậy?

Tống Chinh gào lên một tiếng, lôi ra một cái hồ lô màu đen, sau đó điên cuồng dồn tinh huyết và chân khí vào trong đó, muốn tung ra sát chiêu.

Thanh Ngọc sau khi nuốt một viên đan dược cũng cầm ngược cán hai thanh trúc kiếm, để lưỡi kiếm chĩa ra ngoài, còn thân thể hắn hạ thấp xuống, trông giống một con hổ dũng mãnh đang chuẩn bị săn mồi.

Sau một hồi Tống Chinh bỗng nhiên đã già đi vài chục tuổi, da mặt lúc này vô cùng nhăn nheo xấu xí, Thanh Ngọc lập tức hiểu tại sao lão mới Kim Đan đỉnh phong mà lại già như vậy, hóa ra là hay thiêu đốt thọ nguyên để kích phát cái hồ lô này.

Không để ý tới lão, Thanh Ngọc trực tiếp đạp Nhất Lý Bộ, tiêu biến trong không gian, sử dụng sát chiêu của mình. Thân thể hắn hiển hóa ra vô số đạo tàn ảnh, không biết cái nào là thật cái nào là giả.

Trong sát na đó, cái hồ lô của Tống Chinh bỗng dưng biến lớn, chặn trước mặt lão, tỏa ra một lực hút điên cuồng về phía không gian trước mặt. Lão cười lớn:

- Ha ha tiểu nghiệt chủng, chịu chết đi, đã vào trong Hóa Cốt Bồng Lô của ta thì cứ chờ mà biến thành xương trắng…

Nhưng không để lão kịp nói xong, Thanh Ngọc đã đứng trước mặt cái hồ lô khổng lồ, hắn lộn một vòng trên không trung, vung cả trường kiếm và đoản kiếm thành một đường thẳng từ dưới lên trên, miệng điên cuồng hét:

- Lạc Nhật Trảm!

Hai thanh trúc kiếm trong tay Thanh Ngọc bỗng dưng tỏa ra hàn khí băng lạnh thấu xương, một vết cắt bằng hỏa diễm màu xanh ngợp trời theo đường thẳng trực tiếp xuyên thấu qua cả chiếc hồ lô kia và thân hình Tống Chinh.

Tĩnh.

Toàn trường im lặng, không có ai dám nói gì.

Ầm… Ầm…

Cái hồ lô màu đen bị bổ ra làm đôi, vết chém rất ngọt, thậm chí người ta còn không nghe được tiếng răng rắc nào, cả thân hình Tống Chinh cũng chia làm hai nửa, ngã xuống đất, ruột gan máu thịt lòi ra, vô cùng tàn khốc.

Lạc Nhật Trảm hiện tại là sát chiêu mạnh nhất của Thanh Ngọc, do hắn lĩnh ngộ tầng đầu tiên của Huyễn Diệt Kiếm Quyết mà ra. Trong tầng tâm pháp đó còn ba kiếm chiêu nữa, nhưng hiện giờ Thanh Ngọc chưa thể thi triển được, vì chân khí không đủ.

Chưa muốn dừng lại, tiếp tục Thanh Ngọc xông đến mấy tên đệ tử Bắc Thái Tông:

- Phạm Vạn Hoa cốc ta, chết!

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 961

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.