Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Thực ra trong Đế Quân thương hành có rất nhiều thứ đáng mua, nhưng hắn chỉ thích những gì tốt nhất, nên Thanh Ngọc thích để dành điểm tích lũy cho nhiều rồi mới tiêu xài cho xứng đáng.

Đang định an ổn tu luyện, thì Thanh Ngọc bỗng dưng cảm thấy linh giác của mình tràn ngập nguy cơ!

Không ổn, có đại sự sắp xảy ra, Thanh Ngọc suy tính một hồi, chỉ có thể là Mộ gia hoặc Lưu gia mà thôi. Các ngươi tới rất đúng lúc, ta cũng đang muốn thử Vũ Đả Lê Hoa Trận một phen.

Thanh Ngọc tung người ra ngoài, lập tức đưa một tấm trận bàn và một trăm lẻ tám cái trận kỳ ra, cắm xung quanh Vạn Hoa Tiền Trang.

Chỉ vừa mới kích hoạt đại trận xong, thì thần thức rộng lớn của Thanh Ngọc đã thấy sáu tên tu sĩ Kim Đan và một tên Nguyên Anh sơ kỳ đang ngự pháp bảo tiến về phía mình.

Hắn âm thầm cười lạnh, xem ra lâu ngày chưa động tay chân, hôm nay phải hảo hảo trêu đùa bọn này một phen. Thanh Ngọc lập tức suy tính một hồi, vốn định dùng Vũ Đả Lê Hoa Trận, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Sau đó hắn đạp lên một thanh phi kiếm Vương khí trung phẩm, phá không thành một đạo trường hồng bay tới đám người kia.

Tên Nguyên Anh kia và sáu tên Kim Đan thấy Thanh Ngọc bay tới thì cũng dừng lại. Thanh Ngọc cảm thấy kỳ lạ, ở Phước Bình thành này không cấm người ta phi hành và tranh đấu hay sao?

Tên Nguyên Anh sơ kỳ này trông tướng mạo cũng khá tốt, có thể nói là hào hoa phong nhã, ăn mặc một thân trường bào màu xám, đứng ra nói:

- Tiểu tử, ngươi là người của Khinh Hồng Tiền Trang sao?

Thanh Ngọc phong khinh vân đạm nói:

- Bây giờ không còn Khinh Hồng Tiền Trang nữa rồi, mà là Vạn Hoa Tiền Trang, sao, có vấn đề gì?

Tên Nguyên Anh kỳ mỉm cười khinh miệt:

- Tên Lưu Khinh kia trước khi chết có nợ Mộ gia ta một số tiền tương đối lớn đấy, bây giờ ngươi tính sao? Mộ Phong ta hôm nay muốn tới đây đòi về.

Thanh Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai nói:

- Muốn cướp thì lao lên mà cướp, nói nhảm gì nhiều như vậy?

Tên Mộ Phong thấy vậy, gằn giọng nói:

- Có bản lĩnh thì ra ngoài thành.

Thanh Ngọc không hề nói năng gì, phá không mà đi, bay thẳng về phía Hoàng Liên sơn mạch. Thúy An ở trong Vạn Hoa Tiền Trang thấy tình cảnh không ổn, cũng len lén theo sau.

Một lúc sau, Thanh Ngọc dừng lại rồi thả ra hai cái trận bàn Hoàng cấp xuống đất, khi đám người Mộ gia tới, hắn lập tức kích phát trận bàn, bao vây chúng lại.

Tên Mộ Phong kia không nhìn thấu tu vi của Thanh Ngọc, cũng xuất ra một Vương khí thượng phẩm hình ngọn tháp ba tầng, thủ thế chờ cơ hội. Sáu tên Kim Đan đằng sau cũng không hề rảnh rỗi, lập tức lấy ra sáu thanh phi kiếm, muốn từ xa hỗ trợ tấn công.

Thanh Ngọc muốn kiểm nghiệm thực lực bản thân mình một phen, chiến ý dâng trào, rút ra hai thanh trúc kiếm, bổ một đường Cửu Hoang Trảm về một tên Kim Đan trung kỳ đầu tiên.

Không có gì xảy ra cả.

Tên Mộ Phong và đám Kim Đan của Mộ gia phá lên cười, nhưng lúc sau thì mới giật mình hoảng hốt, bởi vì tên Kim Đan trung kỳ kia thân thể đã bị bổ làm đôi, khóe miệng hắn lúc chết vẫn còn đang cười.

Không có kiếm khí, không có sát khí, không có bất cứ thứ gì xảy ra cả. Đó là do Thanh Ngọc lĩnh hội được “Phản phác quy chân” ở trong cuốn sách của lão giả Thiên Lộ Điện. Chiêu thức càng đơn giản bao nhiêu, thì sức mạnh lại càng to lớn bấy nhiêu.

Một đường Cửu Hoang Trảm của Thanh Ngọc mang theo chân ý sơ khai của Ma Đạo Vĩnh Hằng, làm gì mà một tên đối thủ cùng cấp có thể chịu đựng nổi?

Trên đầu Mộ Phong cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, kể cả hắn cũng không thể giết tu sĩ Kim Đan trung kỳ một cách quỷ dị như vậy được.

Không để cho bọn chúng có cơ hội suy nghĩ, Thanh Ngọc lập tức lao lên. Vô số đường Vọng Nguyệt Trảm được chém ra, cũng không hề có kiếm khí sắc bén gì cả, chỉ là những đốm sáng chân khí lờ mờ mà thôi.

Ở bên phía đối diện, tên Mộ Phong kia lập tức lấy ra ba món Vương khí phòng ngự, lập tức lập nên ba tầng lồng chắn ở trước mặt năm người.

“Đinh Đinh Đinh…”

Kiếm khí từ xa lao tới, phá vỡ dần dần đi từng lồng chắn một, không bao lâu sau, cả ba món Vương khí của Mộ Phong đều đã tan làm mấy mảnh. Tên này cũng hiểu nếu chỉ phòng thủ, chắc chắn không thể nào chiến thắng được, nên lập tức gào to yêu cầu toàn bộ nhân thủ tràn lên tấn công.

Tòa tháp ba tầng trên tay Mộ Phong bỗng dưng hóa lớn, thả ra ba làn khói với ba màu khác nhau, cuốn lấy Thanh Ngọc. Ba làn khói này lập tức đóng băng Thanh Ngọc tại chỗ. Mộ Phong không hề khinh địch, rút ra một thanh đao Vương khí thượng phẩm, cách không chém ra một đường đao phong khổng lồ, muốn chẻ Thanh Ngọc ra làm đôi.

Từ đằng sau, năm thanh phi kiếm của mấy tên tu sĩ Kim Đan cũng nhanh chóng theo sau mà tới, muốn trợ công cho đường đao phong này. Thanh Ngọc sử dụng Vô Trần Hỏa đốt băng giá xung quanh người thành hư vô, sau đó đạp Thập Lý Bộ lập tức trốn thoát, nhưng cánh tay phải vẫn bị trúng chiêu, rách ra một đoạn đến tận xương, chảy ra một chút máu màu vàng kim óng ánh.

Thanh Ngọc muốn thể nghiệm chiến đấu sinh tử chân chính, không hề kích phát bảo giáp phòng ngự Kim Sa Triền Ti của mình. Điên cuồng vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, hắn cũng không hề để ý tới vết thương, mà thuấn di tới sau một tên tu sĩ Kim Đan của đối phương, thi triển Kinh Tuyết Trảm.

Một làn sóng kiếm khí như thủy triều ập đến, lập tức phá vỡ cả bảo giáp phòng ngự, bổ tên này thành cái sàng.

Trong đầu Thanh Ngọc tâm niệm hiện tại hắn vẫn còn thua tên Mộ Phong Nguyên Anh sơ kỳ chân chính kia một khoảng thực lực, nên muốn giải quyết mấy con kiến hôi Kim Đan này trước đã.

Không bao nhiêu lâu sau, từng tên từng tên Kim Đan đổ gục xuống, mà tên Mộ Phong của Mộ gia kia cũng chỉ khiến Thanh Ngọc trên người có thêm vài vết thương.

Thanh Ngọc hai kiếm nơi tay, không có sát khí, lại không thể quan sát được bằng thần thức, làm tên Mộ Phong này chỉ có thể cảm nhận hắn bằng mắt thường, rất khó bắt kịp.

Mộ Phong hùng hổ so đao thức với Thanh Ngọc, hai người giao thủ dữ dội hơn ba mươi chiêu, cả hai mới tách ra mà đứng đối diện nhau. Mộ Phong lấy ra sát khí của mình, một cây phi tiêu Vương khí cực phẩm, mang theo sát khí ngập trời, miệng niệm chú mà ném nó về phía trước.

Cây phi tiêu kia một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám… Sau một lúc thì có vô số phi tiêu sắc bén lao thẳng tới Thanh Ngọc. Không hề nao núng, sử dụng một chiêu Lạc Nhật Trảm bổ về đằng trước, rồi hai kiếm Thanh Ngọc điên cuồng phòng thủ, gạt bỏ những hư ảnh phi tiêu sắc bén kia ra ngoài. Nhưng cũng không hề dễ dàng, toàn thân Thanh Ngọc cũng bị tám chiếc phi tiêu xuyên qua, chảy ra dòng máu vàng kim, vô cùng thần dị.

Tên Mộ Phong kia thấy máu của Thanh Ngọc, vô cùng hoảng sợ, gào lên:

- Ngươi, ngươi không phải nhân…

Chưa để Mộ Phong nói xong, thì kiếm phong màu xanh biếc của Lạc Nhật Trảm đã bổ đôi tòa tháp ba tầng của hắn ra. Thanh Ngọc đạp Thập Lý Bộ lao tới, chỉ trong tích tắc đã đến sát bên cạnh Mộ Phong, thi triển Toái Hồn Đao làm hắn phải ôm đầu kêu gào thảm thiết. Thanh Ngọc tỏa ra kiếm thế kinh khủng của mình, sau đó chém ra Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, trong tích tắc, cả thân thể và nguyên anh của tên Mộ Phong kia đều bị băm thành thịt vụn.

Thanh Ngọc thu hồi chiến lợi phẩm, cảm thấy chiếc phi tiêu của Mộ Phong cũng không tệ, sau này nhờ Ly Ly nâng cấp một chút rồi đưa cho Phù Hoa dùng. Phù Hoa rất thích sử dụng pháp bảo loại ám khí.

Nhớ tới Phù Hoa và chúng nữ, Thanh Ngọc lại trầm tư một lát, chắc các nàng không sao, vì lão giả kia cũng không phải người thường, đã nói thì sẽ giữ lời.

Khai mở trận pháp, bỗng dưng Thúy An đã vọt vào. Nàng kinh hoàng nhìn thấy bảy cái xác người lăn lóc trên đất mà không tin vào mắt mình. Nàng lắp bắp nói:

- Chủ nhân, là người, là người…

Thanh Ngọc cảm thấy Thúy An rất dễ thương. Dù nàng làm bà chủ lâu năm nhưng chỉ cần bối rối thì sẽ nói lắp. Hắn nói:

- Là ta.

Thanh Ngọc đánh ra vài đạo Vô Trần Hỏa, thiêu cháy toàn bộ những gì sót lại, sau đó cùng Thúy An trở về Vạn Hoa Tiền Trang. Xem ra lần này phải suy tính một chút, làm sao diệt đi cái mối họa Mộ gia kia. Thanh Ngọc ở đây thân cô thế cô, ở Vạn Hoa Tiền Trang thì ngoài Thúy An, cũng chỉ còn mỗi một trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ khác, tên là Nhâm Tuân mà thôi.

Lão giả Nhâm Tuân này thì lại không hề quan tâm mấy đến sự tình trong tiền trang, chỉ muốn phủi tay làm chưởng quỹ, nên cũng không giúp đỡ được gì.

Thanh Ngọc quyết định, để Thúy An thu hết toàn bộ cửa hàng chi nhánh trở về, chỉ tập trung vào một điểm duy nhất tại Phước Bình thành, không kinh doanh tràn lan.

Với tốc độ tu luyện như thế này, khoảng vài năm nữa Thanh Ngọc sẽ tiến vào Kim Đan hậu kỳ, đến lúc đó hắn mới tính toán bước tiếp theo.

Hai người nhanh chóng trở về Vạn Hoa Tiền Trang, mà không hề biết có một cô gái đang dùng tay che miệng khóc ở đằng xa.

Bốn năm sau.

Sau khi củng cố vững chắc tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, Thanh Ngọc đứng dậy. Bây giờ Đạo Nguyên Kinh đã là công pháp tam tu, nên Thanh Ngọc làm một được ba, tu vi luyện Thần cũng tấn thăng một bước, Trụ Cung nhị tinh.

- Hệ thống, mở ra thông số.

.

Chủ nhân: Thanh Ngọc

Linh căn: Cửu vương căn

Tư chất: Đỉnh giai

Thể chất: Không được tiếp cận thông tin

Huyết mạch: Không được tiếp cận thông tin

Chức nghiệp: Pháp kiếm sư

Tinh cảnh: Luyện Cân sơ kỳ

Khí cảnh: Kim Đan hậu kỳ

Thần cảnh: Trụ Cung nhị tinh

.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 834

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.