Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh xuân (2)

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

“Này, Vincent, ngươi đã xác định mình sẽ vào khoa nào trong Nội Viện chưa?”

Thiếu niên to xác này tên gọi Harry, miễn cưỡng có thể xem như bạn thân của tiền chủ, hắn tự nhiên không thể phớt lờ, đành phải quay đầu nhìn sang, khoé miệng cố nặn ra một nụ cười thân thiện đáp:

“Ta còn chưa có thức tỉnh được Mệnh Thư đâu, sao có thể nghĩ đến việc sớm chọn khoa bên trong Nội Viện được!”

Harry nghe vậy liền ngửa đầu cười hắc hắc, hắn hướng về Lý Vinh nháy mắt một cái, ra vẻ thần bí nói:

“Mẹ kiếp, lại còn đùa dai, loại người như chúng ta chính thì cần chó gì thức tỉnh, tuỳ tiện xông nội khoa vui đùa là được, cha ta muốn ta chọn Khoa Binh Pháp ngươi biết Học Viện của chúng ta Khoa Binh Pháp đối nổi bật, thế nhưng con người ta lại càng yêu thích Khoa Thuật Pháp hơn, ha ha, Thuật Pháp Sư tuỳ tiện vẩy tay, ném ra một trùm phép thuật ảo diệu mạnh mẽ mới là giấc mộng chân thật của ta, đặc biệt... Khoa Thuật Pháp mỹ nữ nhiều như mây, Vin, theo ta xông pha đi, thế nào?”

Ở một bên lặng người nghe tên lắm mồm này ba hoa bốc phết, Lý Vinh chỉ nhún vai, cười từ thiện một cái cho có, an an ổn ổn làm một cái an tĩnh mỹ nam chứ không hồi đáp lại, cuối cùng, bị ánh nhìn chằm chằm của Harry làm cho phát sợ, Lý Vinh đành phải bất đắc dĩ nói:

“Ta vào Khoa Chế Tác, ngươi tuỳ ý!”

Harry nghe xong thì trợn tròn con mắt, khuôn mặt lập tức cả kinh, thiếu chút nữa thì hét ầm lên:

“Khoa Chế Tác?? Vincent, ngươi điên rồi, tại sao lại chọn theo học một Khoa Phụ? Đám công tượng ấy thì có gì hay ho, nghe lời ta, Quý Tộc chúng ta nhất định phải vào Khoa Chính của Nội Viện! Không thức tỉnh cũng chẳng sao cả, cùng lắm sau này chúng ta để gia tộc thu mua một cuốn Pháp Thư làm Mệnh Thư là được, quan trọng nhất chính là cái danh học viên của Khoa Chính kia kìa.”

Nhìn gã thiếu niên tóc vàng hoe thái độ vồn vã như hận rèn sắt không kịp, Lý Vinh chỉ từ tốn đứng lên, lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy gọng kính mắt, con ngươi hắn khẽ híp lại, thấp giọng đáp:

“Harry, ngươi là quá ngu xuẩn, ngươi có vào Khoa Thuật Pháp, Khoa Binh Pháp hay Khoa Vệ Pháp thì cũng chỉ gặp được Mỹ nữ trong nội một khoa thôi, còn Khoa Chế Tác của ta chính là mỹ nữ toàn trường phải cầu để gặp, giữa chúng ta... không giống!”

Dứt lời, Lý Vinh xoay người rời đi, để lại cho Harry một cái bóng lưng kiêu ngạo.

Harry sững người một hồi lâu, một lúc sau mới phá lên cười:

“Con mẹ thằng ranh con này, dã tính ẩn giấu thật lâu...”

“Vin, đợi ta một chút!”

...

Sau khi chuông báo tan học vang lên, đám học sinh học viện chen chúc nhau ra về, Lý Vinh một tay khoác cặp ra sau vai, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, đảo mắt nhìn dọc hành lang nam thanh nữ tú túm năm tụm ba đi thành từng nhóm, bộ dạng hồn nhiên thơ ngây cười cười nói nói.

Lý Vinh đột nhiên cũng bị những cảm xúc tuổi trẻ của cỗ thân thể này tri phối, trong lòng không khỏi cảm khái một tiếng.

“Aizz! Thanh xuân thật là tốt!”

Đi được một đoạn, chợt thấy phía cuối hành lang nhung nhúc đám người tụ lại một chỗ, Lý Vinh lòng nảy sinh hiếu kỳ cũng ngó ngó vào xem sao.

Đám đông đứng xung quanh tạo thành một khoảng trống, không gian ở giữa chính là chỗ cho hai thiếu niên trẻ tuổi vật lộn với nhau, một trong số đó không ai khác ngoài cái tên ngủ gục trong lớp lúc nãy.

Tên còn lại là một thiếu niên da trắng, tên là gì Lý Vinh nhất thời cũng không nhớ rõ, chỉ biết y cũng học cùng lớp với hai người.

Thiếu niên da trắng này rõ ràng là nằm trong cái đám “đã thức tỉnh Mệnh Thư” mà lão chủ nhiệm David đã nói, lúc xuất thủ thì xung quanh người y phát ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt, Lý Vinh nhìn thấy liền gật gù...

“Là thức tỉnh Thanh Đồng Thư sao?”

Tại thế giới này, phẩm chất của Mệnh Thư khi thức tỉnh thông thường sẽ được phân chia làm năm cấp bậc, từ thấp đến cao lần lượt là Xích Thiết Thư, Thanh Đồng Thư, Bạch Ngân Thư, Hoàng Kim Thư và Tử Ngọc Thư.

Cái này đại biểu cho thiên phú bẩm sinh của mỗi vị Ma Kim Thuật Sĩ, trừ kì có thiên tài địa bảo hoặc một cơ duyên to lớn nào đó tác động, còn nếu không thì hẳn sẽ không thể thay đổi.

Dòng chảy ma pháp xung quanh người thiếu niên da trắng phát ra ánh sáng xanh lục, đại biểu hắn mang thiên phú cấp Thanh Đồng, cũng xem như là không tồi.

Bình thường trong một cuộc đấu tay đôi, những kẻ thức tỉnh được Mệnh Thư mang một lợi thế khá lớn, ít nhất là về thể chất thì bọn hắn đã vượt qua hạn mức của một người bình thường đồng trang lứa.

Thế nhưng thực tế, dựa vào diễn biến của trận chiến hiện tại, bất ngờ kẻ nắm thế chủ động lại là thiếu niên Á Đông kia, một phần vì thiếu niên da trắng này chỉ đánh nhau tay không chứ không dùng Ma Pháp, nguyên do còn lại thì rõ ràng là cách biệt về kinh nghiệm chiến đấu giữa đôi bên.

Cách Đấu Thuật của thiếu niên Á Đông này tương đối đặc biệt, có mùi vị giống như một loại quyền pháp cổ xưa, đặc biệt tốc độ phản xạ của y rất nhanh, khả năng né đón đáng kinh ngạc, mặc kệ đối thủ cao to cùng thế công ác liệt hơn thế nhưng rõ ràng không thể chạm được vào vạt áo của y.

Ngay lúc này, thiếu niên Á Đông né qua một cú đấm trực diện, hắn nghiêng người thuận thế vung lên tay trái, làm một cú đấm móc ngược hiểm hóc nện vào cằm đối thủ cái độp, Lý Vinh đứng ngoài chứng kiến cũng không khỏi vỗ tay khen hay một tiếng.

Có lẽ quá mức hào hứng, Lý Vinh lúc vỗ tay vung hơi quá đà, mu bàn tay giang rộng ra, lập tức va chạm với một vật thể mềm mại đứng ở ngay cạnh bên.

Thiếu nữ ngực lớn bất ngờ bị Lý Vinh tập kích xấu hổ “a” lên một tiếng, khuôn mặt dần dần chuyển đỏ, ánh mắt thù hận căm ghét lập tức liếc xéo sang chỗ hắn, Lý Vinh rất nhanh làm ra phản ứng, khuôn mặt cũng chuyển màu ửng đỏ còn hơn cả nàng, chớp chớp đôi mắt nai, ra vẻ hồn nhiên xen lẫn xấu hổ, cúi đầu gãi mái tóc bù xù, nhỏ giọng nói:

“Lớp... lớp trưởng, thật xin lỗi, mình là không cố ý!!”

Mỹ nữ lớp trưởng vừa nhìn thấy người chạm vào chỗ nhạy cảm của mình là Lý Vinh thì thái độ hơi có phần dịu lại, không khí đột nhiên có chút lúng túng.

Nửa ngày sau, nàng mới nhàn nhạt nói:

“Lần sau chú ý một chút!”

Dứt lời, nàng ta lập tức quay về chỗ ẩu đả, lên giọng quát to:

“Arthur! Henry! hai người nhanh dừng tay lại!”

“...”

Lý Vinh thấy cô nàng này không hướng mình chấp nhặt thì khẽ nhún vai, lắc mình một cái biến trở về vẻ dửng dưng như lúc đầu, việc dễ dàng được bỏ qua như thế này hắn cũng đã sớm thành thói quen.

Tiền chủ là một kẻ tương đối hoà nhã hướng nội, điển hình của một tên học sinh ngoan hiền chăm chỉ, rất được mọi người quý mến.

Đặc biệt thân thể hắn có phần nhỏ bé, 15 tuổi mới cao đến 1m5, kết hợp với khuôn mặt hiền lành ngây thơ cùng đôi mắt nai tơ khiến đám nữ sinh có điểm muốn bao bọc, tựa như chị gái che chở cho hắn.

Nghe đồn ở học viện hắn cũng có một cái Fanclub nhỏ, thế nhưng không phải là nữ sinh ngưỡng mộ thông thường.

Tất cả đều là Mama Fan!

Haizz!

Thở dài một tiếng, Lý Vinh lách mình ra khỏi đám người đi trở về nhà.

Mấy cái vụ nam sinh đánh nhau vì tranh dành thiện cảm của mỹ nữ này tại học viện hắn đã sớm quen thuộc, cũng không cần phải nhìn thêm làm gì.

Thế giới khác biệt thế nhưng thanh xuân tuổi trẻ chính là giống nhau, đều là một đám ấu trĩ!

...

Bạn đang đọc Ma Kim Pháp Tắc. sáng tác bởi ninh_lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.