Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống (1)

Tiểu thuyết gốc · 1909 chữ

“Thùng thùng thùng!~”

“Thùng thùng thùng!~”

“Vin, mở cửa, là ta, Harry đây!!”

Phía dưới lầu, thanh âm đập cửa cùng tiếng gọi như muốn dỡ nhà của Harry chuyền lên khiến Vincent phân tâm, bảng hệ thống cũng vì thế mà biến mất trước mặt hắn.

Khuôn mặt Vincent biến đổi nhanh chóng, từ ngơ ngác ngỡ ngàng cho đến thiếu chút bật ngửa.

“Hệ thống? Hệ thống?”

“Alo?!”

“Vừng ơi, mở ra?!”

“Con mẹ nó!!”

Sau một hồi thử hoài không được cộng với tiếng kêu ỏm tỏi của thằng ôn dịch phía dưới nhà, Vincent đành phải tạm thời bỏ qua, mang theo tâm trạng bực bộ, hắn thuận tay cầm theo ghế đẩu đi xuống dưới nhà.

Két!

Cánh cửa gỗ mở hé ra, khuôn mắt vuông chữ điền cùng nụ cười ngờ nghệch thương hiệu của Harry hiện ra trước mắt, khuôn mặt Vincent đầy vẻ bất thiện, giọng lạnh tanh không cảm xúc nói:

“Ta cho ngươi ba giây để nói chuyện!”

Harry dường như không có chú ý đến thái độ của Vincent, đẩy ra cánh cửa cùng Vincent lách mình tiến vào tròng phòng khách, thuận tay lấy từ trên quầy một miếng bánh gato vị táo mật.

Lúc Harry cười nhăn nhở quay đầu thì thấy Vincent một tay từ từ chốt lại cánh cửa, một tay cầm chắc lấy cái ghế gỗ thì nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn bỏ lại miếng bánh trở về vị trí cũ.

“Vin, ta nói...”

“1...”

“Ách! Có gì từ từ nói chuyện, trước tiên bỏ cái ghế xuống đã...”

“2...”

“Ta nói, ta nói, bãi phế liệu... bãi phế liệu, buổi tối tuần sau có một cuộc hẹn, ngươi có đi không?”

Lúc Vincent chuẩn bị kéo cái ghế tiến lên thì đã thấy Harry ngồi xổm ôm đầu, một mạch nói ra.

“Bãi phế liệu?”- Vincent nhíu mày thầm nghĩ.

Từ từ đặt xuống chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn Harry, Vincent lạnh nhạt nói:

“Nói rõ ràng ra!!”

Harry lúc này mới thở phào, ánh mắt nhìn Vincent tỏ vẻ dè chừng, lỏng thì thầm nghĩ:

“Thằng này từ lúc nào cục tính như vậy?”

“Uhm?!~”

“Đây, đây, ta nói, ngươi biết vụ ẩu đả của thằng Henry với Arthur ngày hôm nay chứ?”

Vincent gật nhẹ tỏ vẻ mình có biết chuyện này, Harry thấy vậy thì thuận thế bắt đầu kể.

Thì ra sau cuộc ẩu đả đó, cả hai thằng nhóc đều bị phạt cấm túc, Arthur vốn thuộc thành phần cá biệt, bị cấm túc thì không sao cả, thế nhưng Henry hắn thuộc dạng học sinh giỏi, hiện tại bị cấm túc rất có thể ảnh hưởng đến việc học tập trước mắt, thậm trí là kì thi nhập môn của hắn sắp tới.

Quan trọng nhất, buổi chiều nay hắn thua quá mức triệt để, bị người đánh giữa bàn dân thiên hạ, đặc biệt là trước mặt Crush Lớp trưởng khiến hắn nuốt không trôi được cục tức này, thế nên Henry hẹn Arthur một tuần sau, đợi cấm túc kết thúc, hai người giải quyết ân oán một lần tại bãi phế liệu.

Trau chuốt lại một hồi thông tin, Vincent đại khái là đã hiểu rõ câu chuyện, hắn khoanh tay gật gù sau thì đột ngột ngẩng đầu lên nói:

“Vậy ý của ngươi muốn ngày hôm đó đi xem cuộc vui?!”

“Đúng vậy!” Harry gật đầu ngay tắp lự.

Vincent nhún vai tỏ vẻ không quan trọng hồi đáp:

“Vậy thì chúc vui vẻ, lúc nào ra về thì nhờ đóng cửa cho ta, cảm ơn.”

Dứt lời, Vincent bỏ lại một mặt ngơ ngác Harry, chủ động xách theo chiếc ghế quay trở lại phòng gác xép, Harry lúc này mới có phản ứng, vội vã chạy lại tóm lấy tay tên bạn hiền, ngạc nhiên mà hỏi:

“Vin, ngươi có ý gì? Ngươi không muốn đi?!”

Lần này đến lượt Vincent kinh ngạc, có phần nghi hoặc quay đầu mà nói:

“Đúng vậy, quá phiền phức, mà chuyện này cũng liên quan quái gì đến ta!”

“Nhưng Henry hắn là quý tộc!”

“Uhm, thì sao?”

“Chúng ta cũng là quý tộc, mối quan hệ giữa quý tộc với nhau, ngươi thật không muốn đi ủng hộ hắn sao?” Harry nói:

Vòng tròn quý tộc? Lại còn có cái phiền phức này?

Vincent nhất thời cảm thấy lý do này quá mức khiên cưỡng, không đáng lưu tâm, hơn thế nữa gia tộc của Henry cùng gia tộc nhà hắn cũng chẳng phải họ hàng thân thiết, xưa nay cũng không có qua lại gì cho cam.

Nhẹ nhàng hất cánh tay nhíu giữ của Hary đi ra, Vincent bình thản nói:

“Ta đến Sư Thành Học Viện để chuyên chú học tập, không phải để kết bè kết đảng, càng không phải để ủng hộ bạo lực học đường, thế nên những chuyện như thế này sau này đừng kêu ta, thế nhé!”

Harry vẫn không thoát được khỏi sững sờ, nửa ngày sau mới cất lên lời:

“Vin, ngươi thay đổi, trước kia ngươi không phải như thế này! Rõ ràng ngày trước ngươi mới là người chủ động kéo ta đến xem mấy vụ ẩu đả, nói là muốn tìm hiểu sâu về các loại phương thức chiến đấu, trên hết là muốn nhìn thấy giữa Ma Pháp va chạm với nhau thì sẽ như thế nào...”

Harry bắt đầu giả giọng của Vincent, bộ dạng như đinh đóng cột.

Ách!

Ta có nói như vậy sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy?

Vincent có chút không thể tin được, Harry tên này không nhất thiết phải nói dối hắn, nói như vậy thì tiền chủ trước kia mặc dù mang dáng vẻ nhút nhát hướng nội... nhưng kì thực ra lại là một tên ưa thích bạo lực sao?

Vincent khẽ lắc đầu cười khổ, sau thì vươn tay xoa xoa mái tóc rối màu tro của mình, hướng về Harry, ra vẻ chân thành nói:

“Harry bạn hiền à! Con người chúng ta ai nấy rồi cũng sẽ phải trưởng thành thôi!”

“Bỏ đi mà làm người!”

...

Buổi chiều.

Học Viện Trấn, Sư Thành Học Viện, Ngoại Sự sảnh.

“Nhiệm vụ số 371, hoàn thành 20 phiến sơ cấp năng lượng tạp hoàn thành, Học Viện nhiệm vụ ban thương 10 điểm cống hiến, vị đồng học này, không biết cậu còn cần thứ gì sao?”

Tọa trấn ở Ngoại Sử Sảnh, trưởng quản tuyên bố nhiệm vụ là một nữ học viên tuổi trẻ có mái tóc nâu nhạt, nàng thuận tay ném cho Vincent một cái Card Trắng lưu điểm Cống Hiến, trên môi vẫn giữ lấy một nụ cười công nghiệp.

Vincent nhíu mày trầm ngâm một lúc, sau thì hỏi:

“Học trưởng, tại Công Hội ta còn bao điểm Cống Hiến?”

Vị nữ học viên như thể đã chuẩn bị từ sớm, lấp tức hồi đáp:

“Tổng cộng 107 điểm, đã đủ điều kiện thăng cấp, không biết đồng học liệu có muốn tấn thăng...”

Chần chờ một lát, Vincent hạ xuống quyết tâm, hắn tại chỗ lắc đầu, hướng nữ học viên kia nói:

“Không, cho ta hối đoái toàn bộ, lấy một viên Trân Châu Ma Pháp, còn lại đổi thành Học Viện Điểm giúp ta!”

Ánh mắt của nữ học viên nhìn Vincent lộ vẻ ngoài ý muốn, nhưng thủy chung tiếu dung trên khuôn mặt nàng không thay đổi, khẽ gật đầu rồi đáp:

“Được, vị đồng học này xin đợi cho một lát.”

Dứt câu, nàng liền quay mông bước vào bên trong Nội Sảnh.

Vincent bơ vơ một mình đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn loạn xung quanh một vòng, lòng không khỏi cảm khái nói:

“Thật lớn!!”

Không biết hắn là đang muốn nói cái sảnh nay lớn hay mà cặp mông của vị nữ học viên nữa...

Có lẽ là cả hai đi!

Dựa theo trí nhớ còn tồn động, toàn bộ Học Viện Trấn rộng lớn chỉ tồn tại Ba cái Ngoại Vụ Sảnh ban phát nhiệm vụ cho học viên, nó thuộc về Ba Công Hội lớn nhất kết hợp với Học Viện để bao thầu.

Đầu tiên là Công Hội của Hội Học Sinh, về cơ bản cái công hội này gần thuộc về Học Viên tự quản, Hội Trưởng hiện tại chính trưởng tử của Nhà Leonheart, quý tộc lớn nhất trong vùng.

Cái công hội thứ hai gọi là Công Hội Thụy Lâm, tên đây đủ là Vĩnh Thụy Sâm Lâm, được thành lập từ những Quý Tộc vừa và nhỏ của vùng đất phía Đông.

Công Hội cuối cùng cũng chính là chủ của cái Toà Ngoại Sảnh mà Vincent đang đứng lúc này, Công Hội Hải Hậu hay Công Hội Hải Yến Tước Hậu.

Ý nghĩa là “Nữ hoàng Chim Báo Bão!”

Một cái tên nghe thật kiêu ngạo.

Chim báo bão là biểu tượng của thương nhân Tây Hải Thành, Công Hội này tự nhiên cũng từ đám người đó mà ra.

Thành Lion Heart hay Tâm Sư Thành là thành trì lớn nhất phía Nam đế quốc Griffin, nằm ở trung tâm khu tự trị quận thành 13.

Thành được xây trên nền cũ của hai thành trì khác là thành Tây Hải cùng thành Đông Lâm, năm đó để duy trì cho cuộc chiến tranh dành vương vị, Đại Công Tước Leonheart đã hợp nhất hai toà thành này lại làm một, biến nó trở thành hậu phương vững chắc bảo vệ Thái Tử đoạt lại ngôi báu từ tay chú của mình.

Thái Tử ngày đó nay đã trở thành quốc vương, để lại trả ơn nghĩa cho Đại Công Tước Leonheart, đức vua đã ban một điều lệ chưa từng có chính là để toàn bộ quận thành 13 trở thành vùng tự trị của nhà Leonheart.

Đại công tước Leonheart là một nhà quý tộc tân tiến, việc đầu tiên hắn làm tại cái xứ tự trị này chính này là gom hết toàn bộ các nhà học viện lớn nhỏ trong vùng, xây thành một toà học viện Tổng Hợp khổng lồ mang tên Sư Thành Học Viện, mục đính chính là tổng hợp hết thẩy sở học của các học viện để mang lại lợi ích lớn nhất cho các học viên.

Hiện tại tất cả đều thành một phái, đều là người mình cả, có bao nhiêu tuyệt kĩ bí truyền thì nhanh nhổ ra, chớ che giấu nữa.

Cái này tốt thì tự nhiên là rất tốt, thế nhưng có một vấn đề tồn đọng bấy lâu nay chính là Tây Hải thành cùng Đông Lâm thành là hai vùng có hiềm khích rất lớn, người Tây Hải mắng người Đông Lâm là đám gỗ mục, người Đông Lâm tại chửi dân Tây Hải là đám cá tanh tưởi, cái này thuộc về vấn đề phân biệt địa khu tồn tại đã lâu đời, không phải một sớm một chiều liền có thể giải quyết.

Hai Công Hội Hải Hậu cùng Thụy Lâm được xây ra một phần cũng là thể hiện sự ganh đua của bọn hắn.

Nghĩ đến đây, Vincent không khỏi giơ lên ngón tay cái tán thưởng Đại Công Tước.

Có ganh đua thì mới có phát triển, hắn tin là ngài Công Tước biết rõ điều này.

Bạn đang đọc Ma Kim Pháp Tắc. sáng tác bởi ninh_lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.