Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Arthur

Tiểu thuyết gốc · 1907 chữ

Ba ba ba!

Tại một nơi cách nhà của Vincent không phải quá xa, tại một căn hộ trung lưu kiểu mẫu, bên dưới tầng hầm được người chủ cũ dùng đề trưng cất rượu thì hiện chỉ còn là một căn phòng trống trải, ở trong đó, một đợt thanh âm có tiết tấu không ngừng nghỉ vang ra, ở bên trong đó còn đi kèm với tiếng thở dốc nặng nề.

Bên trong căn phòng đó, một thiếu nữ Á Đông trẻ tuổi đang ngay tại chỗ đổ mồ hôi như mưa.

Nhìn qua nét mặt non nớt nhưng bên trong ánh mắt có nàng phần lão thành, một ánh nhìn kiên nghị có điểm không phù hợp với lứa tuổi này, tại nửa thân trên, nàng mặc một chiếc áo cộc bó sát màu đen, mồ hôi khiến chiếc áo ướt đẫm dính sát vào thân thể, ôm lấy thân thể phổng phao tràn đầy thanh xuân sức sống của nàng.

Thân thể cô nàng này rắn chắc vô cùng, phần bụng eo phân bố cơ bụng sáu múi khoẻ khoắn, nhìn tổng thể giống như sự kết hợp của người đẹp và dã thú, ẩn ẩn một loại mỹ cảm đầy nguy hiểm hoang dại.

Lúc này hai tay của nàng vung vẩy những nắm đấm như xé gió, hướng về cái bao cát trong phòng huấn luyện không ngừng nện đập đấm đá.

Ba.

Ba ba.

Ba ba ba!

Kẹt kẹt!

A!

Phòng huấn luyến bất ngờ bị người đẩy đi ra, tiếp theo là một tiếng “a” đầy hời hợt như để có lệ vang lên.

Thiếu nữ kia khi biết vừa có người tiến tới liền dừng tay lại, vỗ vỗ cái bao cát đang không ngừng rung lắc, mày liễu hơi cau lại, ngoái đầu nhìn sang kẻ mới đến, hời hợt nói:

“Không phải ta đã treo biển bên trong có người rồi sao, bạn lớp trưởng?”

Đứng phía ngoài cửa, một thiếu nữ thanh xuân tịch lệ khoanh tay đứng đó, đôi con ngươi màu xanh lục bảo của nàng hiện lên nét mơ màng, suối tóc dài anh vàng ánh kim ôm lấy khuôn mặt trắng ngần không tỳ vết, sống mũi cao, đôi môi hình trái tim có điểm hững hờ khiêu gợi.

Bộ đồng phục học viện nhìn qua rất thô kệch nhưng khi khoác trên người nàng lại hiện ra vẻ đẹp quý phái, càng che không được bộ ngực có điểm quá khổ.

Thiếu nữ mới tới nhìn cô bạn của mình luyện quyền, trầm ngâm một hồi sau thì đột nhiên lắc đầu nói:

“Artoria! Không đáng đâu!”

Artoria là tên gọi của thiếu nữ Á Đông kia, nàng ta tự nhiên nghe hiểu lời bạn mình muốn nói, thế nhưng nàng giống như chẳng để tâm chút nào, khẽ gật gù rồi quay đầu nhìn lại cái bao cát trước mặt, toan tiếp tục tập luyện.

Thấy thế, thiếu nữ tóc vàng tự nhiên gắt gỏng:

“Artoria! Ngươi có nghe ta nói không? Chỉ là tranh chấp vớ vẩn thôi, ngươi cứ lờ đi là được!”

Artoria lúc này mới nghiêm túc quay đầu, dùng đôi mắt đen tựa như màn đêm sâu thẳm nhìn về phía cô bạn thân, chậm rãi đáp:

“Guinevere, cậu là tiểu thư nhà công tước, cậu sẽ không hiểu, đối với loại người như tôi, những kẻ ở tầng lớp dưới của xã hội, khoan nhượng lùi bước đồng nghĩa với cái chết!!”

“Nhưng trực tiếp đối đầu với quý tộc kết quả cũng không tốt đẹp vào đâu, Artoria, ngươi hãy nghe ta, để ta giàn xếp việc này, thế nào?” Thiếu nữ tóc vàng Guinevere vội vã tiến lên, bắt chặt lấy bàn tay cô bạn mình, ra vẻ thành khẩn nói:

Artoria mỉm cười, nàng cười lên thật đẹp, giống như ánh trăng treo trên đầu trời đêm, thật dịu dàng nhưng cũng thật lạnh lẽo.

Nắm lấy tay Guinevere, Artoria nhẹ nhàng lắc đầu, tông giọng khàn khàn đặc trưng vang lên:

“Không sao! Việc này ta nắm chắc, tin tưởng ta, được chứ?!”

Lần nào cũng vậy, lúc nào Artoria dùng câu nói này cũng mang theo hàm nghĩa ý nàng đã quyết, Guinevere nghe nhiều cũng đã thành thói quen, lúc này nàng vừa bất lực, vừa bực bội, hừ một tiếng rồi phụng phịu nói:

“Ta mặc kệ ngươi, muốn sống muốn chết, tuỳ ý!!!”

Dứt câu, Guinevere ngạo kiều quay mông rời, ra đến cửa còn không quên dừng lại liếc mắt lườm nguýt Artoria một cái rồi mới đi thẳng.

Artoria bên trong phòng tập thì cười nhẹ lắc đầu, thầm nghĩ cô bạn tốt của mình bao năm vẫn như vậy.

Kiếp trước lẫn kiếp này đều không khác gì nhau!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Artoria không nhịn được mà trở nên sắc lạnh như lưỡi đao.

Nàng kì thật đã từng khoan nhượng, đã từng chỉ muốn làm một cái nữ sinh bình thường mang theo thiên phú của mình mà trưởng thành.

Thế nhưng khi nàng càng lùi bước với hi vọng mọi chuyện yên ổn, đám thối nát kia lại càng được nước lấn tới nàng, đỉnh điểm chính là hãm hại nàng nhà tan cửa nát!

Hiện tại không biết là do thần linh ban ơn hay là quỷ thần giễu cợt, mặc kệ là thế lực nào đi chăng nữa thì nàng cũng đã có cơ hội được trọng sinh trở lại.

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, ở tại kiếp này, Artoria tự nhiên sẽ đi một đường khác!

Có lẽ sẽ chông gai, có thể sẽ đẫm máu, những tuyệt đối sẽ không có sự nhu nhược.

Cỗ sát khí tích tụ trong lòng Artoria bấy lâu vô thanh vô thức như núi lửa dâng trào lên, rồi từ từ hiển hoá thành một luồng khí màu đỏ au như máu, luồng khí hư ảo tích tụ lại, hoá thành một cái giáp bao tay màu Hồng Ngọc, tại không trung từ từ hạ xuống rồi đặt lên vai trái của Artoria.

Thấy “Thánh Kim Thủ” của bản thân bị đánh thức, Artoria lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, vươn tay xoa lấy cái giáp tay ở trên vai, miệng khẽ cười gằn:

“Excalibur à Excalibur! Bảo bối của ta, ngươi an tâm, rất nhanh thôi, ta sẽ cho ngươi được thoả thích chém giết!”

“Khung cảnh kiếp trước, ta tuyệt đối sẽ không để nó diễn ra thêm lần nào nữa!”

Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, Artoria chợt nhớ tới điều gì đó, thần sắc nàng hiện lên một vệt nghi hoặc.

Theo trí nhớ của bản thân, ở cái khoảng thời gian này, gã thiếu niên ngồi ở phía sau lưng nàng trong lớp học, Vincent Valentine... hắn ta vốn dĩ phải chết từ vài tháng trước rồi mới phải chứ?!

...

Khoảng 5 giờ chiều, ánh tàn dương vương vãi trên mặt đất, những cơn gió thu thổi khẽ, mềm mại vuốt ve da thịt tựa như cành hồng, đứng trên lầu thượng của một toà cao tầng tương đối cũ kĩ phủ đầy rêu phong, Artoria lắc nhẹ thân mình, vươn vai vặn người, vài tiếng xương cốt kêu răng rắc vang lên khiến cô nàng có chút lâng lâng thoải mái.

“Ngươi thật sự quyết định như vậy?”

Từ phía đằng sau nơi Artoria đang đứng, một thanh âm dịu ngọt không đầu không cuối vang lên.

Guinevere nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô bạn của mình, Artoria không ngoái đầu lại, giọng khàn khàn chắc nịch đáp:

“Đúng.”

Vừa nói dứt câu, Artoria từ bên túi quần móc ra một tấm Ma Tạp trắng có điểm cũ kĩ, nàng tập trung tinh thần, miệng khẽ kêu gọi:

“Excalibur.”

Thình lình, luồng khí màu đỏ xung quay người nàng dâng lên, tụ tập thành một cái giáp tay màu máu. Thánh Kim Thủ Excalibur tựa như hiểu ý của nhân, không mất đến nửa giây liền xông tới chỗ cái Ma Tạp trắng kia, thuận tay bóp lấy nó.

Ma Tạp bị bóp khiến Pháp Văn trong đó loé sáng lên, một cái Ma Pháp Trận hư ảo tỉnh mỹ màu trắng sáng rực lên, tạo một vòng tròn ánh sáng bao quanh một ký tự như chữ Rune cổ, tiếp đó từng tia ánh sáng thần kì chiếu lên cơ thể chín mọng của Artoria, rồi bằng tốc độ mắt người có thể theo kịp mà biến đổi nó.

Cặp hung khí trước ngực nàng từ từ biến mất, trên cổ yết hầu cũng nhô ra, khuôn dung tinh xảo cũng thoáng thay đổi, bớt đi chút nữ tính, thêm một điểm khí khái góc cạnh.

Guinevere đứng đó, chứng kiến hết thảy sự thay đổi của bạn mình, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn Artoria xử dụng loại Ma Tạp ngụy trang này, miệng không khỏi thốt lên một tiếng.

“Thật thần kì.”

“Đúng vậy, loại Ma Tạp ngụy trang này thật không chê vào đâu được, cô của cậu đúng là thiên tài đấy, Guinevere!” Artoria một bên kiểm tra lại toàn thân, một bên gật gù tán đồng.

“Ý của ta là Excalibur! Vừa có thể thuấn phát xử dụng Ma Tạp, vừa có thể tăng thêm độ cường hoá lẫn biến hoá cho Ma Pháp! Haizz ta thật lòng hâm mộ đám thiên tài như các cậu!”

Artoria lúc này đã biến hoá thành bộ dạng thiếu niên Arthur, nàng ngoái đầu nhìn lại phía sau, nhìn vẻ mặt hâm mộ của cô bạn thân mà cảm thấy bất đắc dĩ:

“Cậu? Kẻ thức tỉnh Hoàng Kim Mệnh Thư, đại tiểu thư của nhà Leonheart lại hâm mộ tôi, ha ha, đứng đùa như thế!”

“Là thật!” Guinevere phụng phịu chu mỏ, ánh mắt xanh lục bảo của nàng trở nên sáng long lanh, nhưng rất nhanh biến thành thất vọng thở dài:

“Thật muốn nhìn thấy hình dạng của Excalibur, đáng tiếc, chỉ có kẻ thức tỉnh Thánh Kim Thủ mới có thể nhìn thấy Thánh Kim Thủ, aizz!”

Lúc này, Artoria không tiếp tục nói chuyện, nhìn Guinevere tràn đầy hâm mộ mà ánh mắt trở nên đăm chiêu, sau thì liếc mắt nhìn về phía hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, nàng thấp giọng nói:

“Đến lúc phải đi rồi!”

Toà nhà cũ kĩ này nằm tại phía nam Học Viện Trấn, cách bãi phế liệu không xa, nơi này tương đối hoang vắng, có lẽ vì chẳng có ai lại muốn dọn tới ở gần cái bãi rác lớn nhất thành thị cả.

Artoria cùng Guinevere chia tay, quay người một thân một hình đi tới điểm hẹn, Guinevere đứng lặng nhìn theo, sau cùng cũng treo lên xe ngựa đang tọa hạ gần đó mà rời khỏi.

Chỉ là ngay khi xe ngựa mang Guinevere khuất bóng, ẩn bên trong những con hẻm tối tăm, một đám người dấu mặt cũng bắt đầu chuyển mình đi ra, ánh mắt bọn hắn hướng về con đường mà Artoria đang một thân một mình đi, ngẩng đầu nhìn về hướng Bãi Phế Liệu cách đó không phải quá xa, gã cầm đầu ném xuống điếu thuốc tàn, dẫm dẫm vài cái rồi phất tay ra hiệu cho đám tay chân im lặng bước theo.

...

Bạn đang đọc Ma Kim Pháp Tắc. sáng tác bởi ninh_lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.