Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cốc Thần Thuật

Tiểu thuyết gốc · 1759 chữ

Khúc Thiên ngồi trong một toà lầu các uy nghi tráng lệ, ánh mắt nhìn về xa xăm, chậm rãi cầm ăn điểm tâm bánh ngọt trên bàn.

Đây là ngày thứ hai hắn xuyên không.

Một đêm đó, hắn uống say, muốn đi tắm, không ngờ lại trượt chân ngã trong bồn tắm đầy nước. Bởi vì quá say, không thể tự đi ra, hắn lại sống cô độc trong căn biệt thư sang trọng nằm trong khu nhà thượng lưu, nên không có ai giúp đỡ hắn, la lên sẽ không ai nghe thấy, mà cũng không la nổi.

Kết cục, hắn một đời là trùm buôn lậu vũ khí đạn dược khét tiếng, ba mươi tuổi về hưu để hưởng thụ cuộc sống, từng tắm máu từ trong sinh tử đi ra vô số lần mà không chết, cuối cùng là chết đuối trong buồn tắm.

Thảm! Quá thảm! Quá xấu hổ.

Chuyển màn, hắn xuyên không trở thành đương kim thái tử của Đại Huyền Quốc, lúc đó là ban đêm, hắn không ngủ đi ra ngoài dạo chơi, trượt chân ngã xuống hồ cá tại một góc khuất trong hoàng cung, suýt chết đuối, may mà có thị nữ đi qua phát hiện nhảy xuống cứu hắn, đồng thời hô người đến cứu.

Bằng không, có thể Khúc Thiên sẽ vừa xuyên không đã chết, chuẩn bị hành lý tiếp tục xuyên lần hai.

Tại thế giới này, tên hắn là Chu Thừa Viễn. Nhưng Khúc Thiên không thích cái tên này, hắn vẫn thích tên cũ hơn.

Thái tử Đại Huyền Quốc... Không bình thường. Lúc nhỏ trải qua một cơn bạo bệnh, đầu não phát triển không bình thường, trí tuệ chỉ dừng lại ở độ năm tuổi.

Ngoài thái tử ra, đương kim hoàng đế còn có rất nhiều nhi tử trí dũng song toàn, văn tài võ lược. Nhưng hoàng thượng đều gạt bỏ tất cả, nâng đỡ Chu Thừa Viễn lên làm thái tử, chỉ công bố với thế nhân một lý do: Đại nhi tử làm thái tử!

Nghĩ tới đây, Khúc Thiên cười khổ, vậy là sau này hắn phải luôn diễn vai một kẻ ngu, nếu không thái tử ngu dốt lâu ngày, bỗng nhiên thông minh khác thường, ắt hẳn sẽ dẫn đến ngoại nhân nghi kỵ, sinh ra ảnh hưởng xấu.

Điều khiến Khúc Thiên được an ủi là, dung mạo hắn vẫn đẹp trai như kiếp trước.

Cái đêm trước lúc bị người vớt ra khỏi hồ cá, trở về phòng Khúc Thiên cảm thấy vết bớt bên cánh tay phải nóng rực. Đây là vết bớt bẩm sinh của hắn.

Khúc Thiên kiểm tra, nhìn thấy một chữ Cốc lờ mờ hiện lên. Ngay lập tức hắn được thể hồ quán đỉnh, một bộ công pháp xuất hiện trong đầu: Cốc Thần Thuật.

Công pháp này chính là... ăn, ăn, ăn. Ăn thật nhiều, thực lực sẽ tăng lên.

Từ hôm qua đến nay, Khúc Thiên đã ăn thật nhiều. Khẩu phần ăn mỗi ngày tăng lên gấp nhiều lần, lúc bình thường nhàn rỗi không có gì làm thì luôn miệng ăn điểm tâm.

Cũng may ngày thường hắn chính là một thái tử ngốc, làm việc gì cũng tùy ý, nên dù bỗng nhiên ăn nhiều cũng không ai nghi ngờ.

Nói đến đây, Khúc Thiên cũng nhức cả trứng.

Mặc dù hắn ăn nhiều bao nhiêu, đều bị Cốc Thần Thuật hấp thu hết, tựa hồ không có điểm cuối. Khúc Thiên luôn có cảm giác bản thân có thể ăn.

Có đôi lúc, hắn không hiểu bản thân đang làm cái gì.

Mà thực lực bản thân chỉ có khí lực tăng mạnh, còn lại không có thay đổi gì.

Khúc Thiên đang miên man suy nghĩ, bên ngoài truyền đến âm thanh bước chân, giọng thị nữ vang lên:

"Thái tử, ta đã đưa Diệp cô nương đến rồi."

"Vào đi." Khúc Thiên lên tiếng.

Được cho phép, cửa mở ra, một thân ảnh nữ nhân uyển chuyển bước vào.

Mắt phượng mày liễu, da như mỡ đông, tóc như dải trời đêm mượt mà dài đến mông, dung nhan như hoạ, thân mặc bạch y, eo nhỏ thắt một đai lưng màu lam tung bay theo bước đi, trông nàng như một tiên tử không dính bụi trần gian.

Khúc Thiên há hốc mồm. Hắn thực sự không có cách nào để nói hết vẻ đẹp của nàng.

Đây thực sự là nữ nhân đã cứu hắn khỏi chết đuối hôm trước.

Khúc Thiên ngập ngừng: "Ngươi... là ai nha?"

Tiên tử không dính bụi trần có chút nghi hoặc đáp: "Thái tử, ta là Diệp Nhan Nhan, thị nữ mới tiến cung cách đây vài ngày."

Không hổ danh là thái tử ngốc, không phải có người đến mang nàng đi, nói là thái tử muốn gặp mặt người đã cứu hắn khỏi chết đuối...

Bây giờ người đã đi đến, lại hỏi người ta ngươi là ai.

Thị nữ dẫn đường đứng bên cạnh Diệp Nhan Nhan cũng nín cười.

Khúc Thiên gật gật đầu, chỉ tay thị nữ đó: "Biết, ta biết. Um, thị nữ kia, nữ tên gì?"

Thị nữ dẫn đường cung kính đáp: "Bẩm thái tử, ta là..."

Mặc dù Khúc Thiên mang dang thái tử ngốc, nhưng phép tắc nghi lễ không thể bỏ qua. Một thị nữ như nàng không dám mạo phạm.

Không đợi thị nữ nói hết, Khúc Thiên lập tức xua đuổi: "Ngươi đừng nhiều lời, mau đi ra, Nhan Nhan ở lại ngủ với ta."

Diệp Nhan Nhan này dung mạo tuyệt mỹ, nàng đã cứu hắn, không ban thưởng gì cho nàng thì quá tuyệt tình.

Ban cho nàng ngủ một đêm với bản thái tử vậy.

Ta là người trọng đãi hiền thần.

Diệp Nhan Nhan: Cảm tạ, trọng đãi này thì thôi đi.

Thị nữ bị Khúc Thiên ngắt lời đuổi đi, tâm tình khó chịu đi ra. Thái tử ngốc này thật không có lễ đức, câu trước hỏi người ta tên gì, câu sau ngắt lời mắng nàng nhiều lời.

Bỗng nàng giật mình, dường như nàng đã bỏ quên điều gì rồi?

Đúng! Thái tử muốn ngủ với Diệp Nhan Nhan. Đây là chuyện lớn à, phải biết là trước đây thái tử ngu ngốc thiểu năng, không hiểu gì chuyện nam nữ. Hôm nay lại chủ động muốn ngủ với nữ nhân, đây là đến thời điểm phát dục?

Dù sao cũng là lần đầu. Không tính là chuyện lớn, cũng không tính là chuyện nhỏ. Thị nữ lập tức đổi phương hướng, đi đến Kim Long Điện.

Chu Thừa Hoàng, đương kim hoàng đế Đại Huyền, đang nằm ngửa trên giường, phía trên hông hắn là một mỹ nhân vóc người nóng bỏng đang cưỡi ngựa, l-n nhỏ đang ngậm chặt côn thịt nhấp lên xuống, hai bầu vú to lớn theo nhịp lên xuống của nàng cũng vung vẩy tự do trông vô cùng gợi dục.

Nàng là Thục Phi, phi tần Chu Thừa Hoàng sủng ái nhất. Không phải vì lý do gì khác, mà là của Chu Thừa Hoàng quá nhỏ ngắn, chỉ có tiểu huyệt khít chặt của Thục Phi mới khiến hắn cảm thấy khoái cảm. Đồng thời chỉ ở trên người nàng, hắn mới tìm được phong thái của mãnh nam.

Nghe tiếng thị nữ cầu kiến, mang theo hơi thở gấp rút, Chu Thừa Hoàng lên tiếng: "Vào đi."

Thấy có người vào, Thục Phi muốn dừng lại rút côn thịt ra, Chu Thừa Hoàng lập tức giữ chặt mông nàng, hừ một tiếng: "Tiếp tục đ-t, không được dừng!"

Thị nữ đi vào, nhìn thấy hoàng thượng đang cùng thục phi giao hoan, sắc mặt đỏ tới mang tai, nhưng khi nhìn đến chỗ hai bộ phận nhạy cảm giao hợp, côn thịt đang ra ra vào vào l-n nhỏ, trong lòng âm thầm chê.

Của hoàng thượng còn nhỏ hơn tên thị vệ mà nàng đang lén lút qua lại dan díu.

"Có chuyện gì thì nói đi." Thấy thị nữ không lên tiếng, Chu Thừa Hoàng thúc dục. Một bên một tay bóp bầu vú lớn của Thục Phi, hông nhấp lên nghênh hợp với l-n nàng đang hạ xuống.

Thị nữ giật mình, vội đáp: "Vâng, thánh thượng, chuyện là..."

Thị nữ vội kể lại chuyện thái tử muốn giữ Diệp Nhan Nhan lại qua đêm. Mắt vẫn không rời địa phương l-n và côn thịt kết hợp.

Nàng mới chỉ dùng tay giúp tên thị vệ kia, chưa cho hắn. Nàng là thị nữ trong nội cung, là nữ nhân của hoàng đế. Nếu bị phát hiện chưa được hoàng đế sủng hạnh mà đã mất đi thân xử nữ, kết cục cái chết là không thể tránh khỏi. Lúc này nhìn hoàng thượng giao hoan với Thục Phi, nhịn không được tò mò.

Chu Thừa Hoàng nghe thị nữ nói, nội tâm có chút khó xử. Diệp Nhan Nhan kia rất xinh đẹp, hắn định sẽ đ-t nàng, nhưng không ngờ thái tử đã đi trước một bước.

Nhưng cũng không có chuyện gì quá lớn, Diệp Nhan Nhan bị thái tử đ-t thì đã sao, cho dù là ai đi nữa, cũng đều là người của hắn.

Hắn cũng không nghi ngờ thái tử. Dù cho thái tử ngốc, nhưng ham nữ sắc cũng là chuyện bình thường. Giao phối là bản năng, không liên quan gì đến đầu não hết. Giống như thú vật hay súc vật vậy...

Hắn là đương kim hoàng đế, không thể chủ động cướp nữ nhân của nhi tử, truyền ra sẽ có ảnh hưởng xấu. Với lại, hắn cũng không muốn cướp.

Nhưng dù sao, bị thái tử đoạt trước nữ nhân, Chu Thừa Hoàng vẫn có chút không vui.

Hắn liền chồm dậy, đè lên thân Thục Phi, tách ra hai chân, tức giận đ-t ầm ầm vào l-n nàng.

"A, ưm, thánh thượng, nhanh lên, đúng thế, thiếp sướng..."

"Nữ nhân dâm đãng, ta cho nàng ăn no đây."

Chu Thừa Hoàng gầm lên, nhấp mạnh vài cái, sau đó phóng tinh dịch ầm ầm vào tử cung Thục Phi.

"A... thánh thượng... thiếp cũng ra..." Thục phi cũng rên rỉ, đạt tới cao trào.

Chu Thừa Hoàng rút côn thịt ra tiểu huyệt Thục Phi, đi tới trước mặt thị nữ, dí đầu nàng vào côn thịt mình, ra lệnh: "Bú nó!"

. . .

Bạn đang đọc Ma Ký Lục Tiên sáng tác bởi dadudadu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dadudadu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.