Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LỜI THÌ THẦM

Tiểu thuyết gốc · 1655 chữ

Đã ba tuần kể từ ngày hôm đó. Tử Minh bị lão Trung Phong nhốt trong phòng của mình. Ánh mắt của hắn lúc này trở nên khác hẳn lúc bình thường. Tròng mắt vằn tia máu, sắc lạnh, mang lên một tia hoang dã huyết tính. Hắn bị trói lại trên giường, mắt bị che lại. Đây là lệnh của Trung Phong, lão vào gặp Tử Minh nhưng đối diện với ánh mắt kinh khủng của Tử Minh thì làm lão sợ hại, lão thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn vào ánh mắt đó. Một tên cáo già đứng nhất nhì trong thương trường, gặp qua biết bao nhiêu hoàn cảnh, bao nhiêu người thế nhưng chưa bao giờ lão phải đối mặt với cái ánh mắt kinh khủng như thế này, dù trước đây chính lão làm cho biết bao nhiêu người tuyệt vọng mà từ bỏ thế gian. Tử Minh mà lão thấy lúc đó không khác gì một con dã thú đang bộc phát huyết tính. Hai gã tay chân tuy không phải đắc lực của lão nhưng nếu đánh đấm với đám người bình thường thì có thể một cân mười, thế nhưng khi lão để hai gã đó trông chừng Tử Minh thì đã để lão thấy được một cảnh hoàn toàn khó quên. Tử Minh chỉ dùng mấy đấm mà đánh một tên bất tỉnh, tên còn lại khi định khống chế Tử Minh mà ăn trọn một cú húc bay người. Không cần biết hai người còn sống hay không mà Tử Minh lúc đó điên cuồng mà đấm, cho khi bị bốn tên tay chân đắc lực của Trung Phong khống chế thì thi thể của hai tên kia mới thoát được hành hạ. Khuôn mặt của hai tên đó be bét, đầu lõm vào gần như biến dạng, khó nhận ra được. Hễ cứ nghe được tiếng mở cửa là Tử Minh bắt đầu chửi.

-Mẹ kiếp! Con chó già khốn nạn mày sống đéo yên đâu! Làm quỷ tao cũng phải giết mày!...

Bác sĩ sau nhiều ngày khám, chuẩn đoán thì đưa ra kết quả Tử Minh bị chấn động tâm lý dẫn đến tâm trạng bất thường, có dấu hiệu trở thành bệnh tâm thần. Trung Phong thì có vẻ khá hài lòng với cái kết quả đó. Lão đã chịu đựng bao nhiêu năm rồi, tạo ra danh tiếng cho mình là chung thủy, người chồng tốt khi vẫn chăm sóc cho người vợ bị bệnh tâm thần. Lão vừa tỏ ra thương tâm, rớt nước mắt với báo giới xong, danh tiếng của lão thì giờ đang bốc hỏa vô cùng. Giờ nếu Tử Minh bị bệnh thì thì lão lại có cơ hội đề cao danh tiếng, con đường kinh doanh của lão sẽ rộng mở hơn.

-Mày im lặng đi thằng súc sinh! Tuần sau là lễ cưới của tao. Tao không muốn có thằng điên xuất hiện trong đám cưới đâu. Nhưng dù gì mày cũng là con tao với lại mẹ mày đã mởi miện xin rồi cho nên......

-Mẹ cái máu loz ấy! Con chó cái đó đéo phải mẹ tao!.... Không đợi lão Trung Phong nói hết Tử Minh đã gầm thét lên. Hắn sẽ không bao giờ công nhận bất cứ ai ngoài mẹ và cái tên khốn nạn vừa nói này hắn từ lâu đã không xem là cha rồi.

BỐP! Lão Trung Phong không kìm được tức giận mà tát thẳng vào mặt Tử Minh.

-Thằng súc sinh. Lão tức tối bỏ ra khỏi phòng.

-Hừ! Không biết thằng nào súc sinh hơn. Tử Minh không hề yếu thế mà cũng đáp lại một câu.

Căn phòng trở về vẻ yên tỉnh. Tử Minh bắt đầu suy nghĩ rồi lại khóc, khác với vẻ hùng hổ ban nãy thì giờ đây hắn yếu đuối hơn bao giờ hết.Hắn hận lão già chó chết kia. Hắn hận mình, hắn hận cuộc đời bất công này. Chìm vào bóng tối hắn lại nghĩ về hình bóng mẹ mình.

-Ngươi có vẻ nhớ nữ nhân kia nhỉ? Thật đáng thương. Tử Minh giật mình, hắn chưa nghe tiếng mở cửa, làm sao có kẻ ở gần vậy mà không có một chút xíu động tĩnh nào chứ.

-Mày là ai? Tử Minh gầm lên, đáp lại hắn là sự yên tĩnh. Điều này làm hắn hơi khó chịu.

-Kì quái! Không lẽ mình gặp ảo giác. Tử Minh tự tìm một lý do mà hắn cho là hợp lý nhất mà giải thích.

-Ta là ai? Một câu hỏi hay! Ta chính là ngươi. Bỗng nhiên tiếng nói bất ngờ vang lên làm Tử Minh giật mình.

-Xàm loz gì vậy? Thằng già chó chết kia kêu mày tới chọc cười tao à? Tử Minh hỏi bằng giọng mỉa mai.

Mấy tên canh ngoài cửa phòng nghe giọng gầm của hắn cũng chẳng mấy để ý, cứ nghĩ là hắn lại lên cơn điên. Lúc trước có mấy tên vào định khống chế thằng nhóc điên kia mà gãy mấy cái xương sườn nên để lại cho tụi còn lại bóng ma tâm lý to lớn.

-Ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả! Ta là kiếp trước của ngươi. Giọng thì thầm lại vang lên.

-HA...HA...HA.... Kiếp trước hả? Mày thử kể xem kiếp trước tao làm gì? Tử Minh dùng giọng trào phúng mà hỏi.

-Kiếp trước của ngươi cũng chính là ta, ta là một tu sĩ. Giọng thì thẩm đắc ý nói.

-HA..HA...HA...Tu sĩ à? Kiếp trước ta là thầy tu à? Đầu trọc chắc cũng đẹp trai lắm. HA...HA...HA... Tử Minh tưởng tượng rồi bật cười.

-Tao khuyên mày nên đi làm lồng tiếng hay kể chuyện hài gì đó có tiền đồ hơn làm tay chân cho con chó già kia. Tử Minh dùng một cái giọng có thể nói là vô cùng chân thành mà khuyên lơn.

-Không phải thầy tu mà là tu sĩ! Người có thể hô phong hoán vũ, bước đi trên con đường tiên đạo ... Giọng thì thầm giải thích.

-HA...HA...HA... còn tiên đạo mày coi phim rồi loạn trí à? Nhớ uống thuốc đầy đủ nha, đừng có từ bỏ trị liệu. Tử Minh an ủi cái tên mà hắn cho là bệnh tâm thần này.

-Ngươi có bao giờ nghĩ về những lúc ngươi có năng lực vượt trội hơn bình thường không? Giọng thì thầm đột nhiên hỏi.

Tử Minh lúc này hồi tưởng lại. Gần đây quả thật có những lúc hắn bộc phát năng lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

-Chỉ là bộc phát khi cảm xúc và tâm trạng nằm ở một ngưỡng nhất định thôi. Khoa học chứng minh điều đó. Tử Minh cho đó là điều hiển nhiên.

-Không phải do bộc phát bất ngờ gì mà ngươi nói đâu đó là ký ức đứt đoạn. Nhờ nó mà ta thức tỉnh. Tiếng thì thầm trả lời.

-Xàm làm éo gì có chuyện đó! Tử Minh không tin.

-Vậy để ta chứng minh.

Tử Minh bỗng nhiên có cảm giác mình bị một lực gì đó hút mạnh. Hắn không còn bất cứ liên kết gì với cơ thể. Lúc này ánh mắt hắn ở một trang thái kì lạ. Hắn có thể nhìn được bên trong cơ thể mình, lại có thể nhìn ra ngoài mặc dù miếng vải bịt mắt vẫn còn. Hắn thấy được trong cơ thể ngoài mạch máu, cơ, xương... thì còn có những dòng chảy màu xanh mỏng như sợi tóc trãi rộng khắp cơ thể. Một cảm giác thật kì quặc. Hắn thấy các dòng chảy lúc này bắt đầu chuyển dộng nhanh hơn trước, tất cả bắt đầu tập trung vào tay phải.

PHỰT! Sợi dây trói tay phải của hắn bị một cú vung nhẹ nhàng mà dứt ra. Qua thị giác kì lạ này hắn chứng kiến tất cả. Sợi dây mà trước dây cho dù mình dùng khả năng mạnh hơn bình thường cũng không làm nó nới ra một chút mà giờ đây đứt thật dễ dàng.

-Hít hà...Hít hà..Hắn nghe được tiếng thì thầm tự nhận là TIỀN KIẾP kia bắt đầu thở một cách mệt nhọc.

Tử Minh tỉnh lại. Chính xác hơn là hắn lấy lại quyền khống chế cơ thể.

-Giờ thì ngươi tin? Giọng thì thầm đột ngột hỏi.

-Tin! Ta tin rồi! Tử Minh bắt đầu tháo dây trói, hưng phấn trả lời.

-Làm sao mà ngươi làm được. Ngươi chỉ ta cách làm đi. Tử Minh nói trong giọng đầy hưng phấn, thúc giúc cái tên kia mau chỉ hắn làm cái việc phản khoa học này.

Hai luồng tin tức dồn vào não làm đầu hắn trướng đau, bất tỉnh, phải mất một lúc lâu thì hắn mới có thể tỉnh lại.

-Đây là hai môn công pháp mà trước đây ta cướp được. Tên là gì thì lâu quá ta quên mất rồi. Môn thứ nhất có thể giúp ngươi khống chế và khai phát tiềm năng cực hạn của thân thể. Môn thứ hai là thổ nạp. Nó giúp ngươi làm quen và hấp thụ được linh khí ở mọi nơi xung quanh. Nhắc nhở trước cho người là đừng có dùng để nghịch tim hay não nhé. Ta không muốn phải chết một lần nữa do cái ngu của hậu kiếp đâu nhá. Lượng khí mà ngươi hấp thu khi mà đạt đến một giới hạn nhất định thì phải dừng lại không thì nó sẽ làm ngươi bạo thể mà chết. Cái giọng thì thầm đó sổ một tràng dài ngoằn sau đó im bặc.

Tử Minh kêu một lúc lâu thì hắn mới đáp lại một câu: Ta ngủ đây. Bỏ lại một tên chỗ hiểu chỗ không với cái đống từ ngữ mà hắn vừa nói.

Bạn đang đọc Ma Tâm sáng tác bởi soibachkim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi soibachkim
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.