Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Tới Quy thành

Tiểu thuyết gốc · 2044 chữ

Sau khi bọn hắc y nhân rời đi…trên một cành cây rộng khoản một trượng mọc ngang ra trên vách vực thẳm. Thiều Thanh Vân ngồi đó tỉnh tọa, một lát sau hắn phun ra một ngụm máu sền sệt lạnh lẽo. “Hừ! cũng may ta nhanh tay dùng kiếm đâm trên vách núi đề giảm lực rơi xuống mà thấy được nhánh cây này nếu không thì chết chắc. Thập Nhị Hàn Băng trận của Chiến Thần Điện quả nhiên lợi hại, lấy mười hai người cùng luyện một loại nội công băng hàn sau đó cùng tu luyện Hàn Băng Chưởng. Nếu lần này đại nạn không chết thì ta cũng sẽ nguyên cứu một chút yếu điểm của trận pháp này!” Hắn vừa điều tức vừa nghĩ. “Bách Thọ Đan” cái tên mà hắn khao khát nhất nhưng cũng làm hắn căm thù nhất. Nếu không phải vì nó thì tộc nhân của hắn đã không phải chết sạch rồi. Viên đan dược này là trong một lần đi săn thú Tộc trưởng lúc trước của hắn là Thiều Chiến Long vô tình tìm ra được kho báu của một vị tuyệt đỉnh cao thủ. Viên đan dược này nằm trong đống bảo vật mà vị tiền bối ấy để lại, trên vách đá kế bên còn được khắc một dòng chữ “ Bách Thọ Đan Cực phẩm linh đan khi sử dụng có thể tăng một trăm năm thọ nguyên, nhưng tới nay vẫn chưa tra ra lai lịch của nó xuất sứ từ đâu hay do ai chế ra. Ta bị thương quá nặng cho dù ăn viên đan dược này vào cũng vô dụng, ai phát hiện nơi tọa lạc của ta xem như cũng có duyên coi như vận khí ngươi nghịch thiên. Haizz!” Câu chữ được khắc trên đá sâu hai tấc không hơn không kém cho thấy nội công của vị tiền bối không hề tầm thường.

Sau khi đem viên đan dược này về Thiều Chiến Long cũng không ăn vào. Hắn tự thấy tư chất mình không đủ cho nên thông tri tất cả người trong gia tộc vào hội nghị, ban viên đan dược này cho thành viên có thiên tư cao nhất mặc kệ là dòng chính hay chi thứ. Hắn nghĩ như vậy sẽ giúp Thiều gia trang hung thịnh đời đời, đó là tâm nguyện của các đời gia chủ đối với gia tộc của mình. Nhưng nào ngờ tin tức bị lọt ra ngoài lọt tới tai Chiến Thần Điện, điện chủ Chiến Thần Điện là Bạch Chiến Hùng lập tức kéo mười hai trưởng lão và hai mươi bốn chấp sự tới đoạt bảo. Cuộc đại chiến diễn ra một ngày một đêm do thực lực áp đảo nên cả gia tộc bị diệt. Gia chủ sau khi đưa viên đan dược cho hắn bảo hắn gìn giữ một giọt máu cuối cùng của Thiều gia thì lập tức liều mạng với Điện chủ của Chiến thần Điện. Hắn cùng Thanh Nhi và Hàn lão bỏ chạy trước sự truy đuổi của Chiến Thần Điện sau đó…..hắn ở đây. “Sau khi ăn Bách Thọ Đan vào mình cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ đây là đan dược giả? Không thể nào! Viên đan dược này khiến ta tan nhà nát cửa không thể là giả được. Hay do ta bị thương khá nặng mà không cảm giác được?”. Hắn sờ sờ bụng mình khó hiểu nói. “mặc kệ, bây giờ thoát khỏi chỗ này rồi tính”.

Bây giờ hắn chỉ biết thở dài ngước mặt nhìn bầu trời trong xanh. “Làm cách nào thoát đây” hắn ngước nhìn xung quanh sau đó nói. Chung quanh chỉ có vách núi và cành cây còn lại cũng không còn gì nữa. Nhìn cảnh này hắn lại lần nữa thở dài, chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao? Thù còn chưa báo sao ta có thể chết”. Hắn điên cuồng la lối một hồi lâu rồi nằm xuống nhìn trời.

Hắn nằm nhìn trời nhìn lại nhiều năm qua hắn say mê luyện công bỏ bơ người vợ của hắn, hắn hối hận! hắn được người trong tộc đặt biệt hiệu là cuồng tu nhưng hắn vẫn không thể bảo vệ được gia tộc khỏi cảnh diệt vong, hắn trách mình vô dụng! Nếu hắn có đủ thực lực thì hắn có thể bảo vệ tất cả mọi người, hắn trách mình quá yếu! Hắn đứng dậy, những cảm xúc ngỗn ngang trong lòng. Hắn quỳ xuống đấm thật mạnh vào mặt đất, vừa đấm hắn vừa rơi nước mắt. “Cũng tại ta, tại ta vô dụng nên gia tộc mới diệt vong. Tại ta yếu nhược mới để Thanh Nhi phải chiệu khỗ. Tất cả đều tại ta. AAAAAAAAA!” Hắn điên cuồng dùng tay đánh vào nhánh cây khiền nó lõm xuống. Nếu là nhánh cây bình thường thì với thực lực Ngọc Đổng Xong Xuy của hắn sớm đã đánh nát nhưng không hiểu sao nhánh cay này chỉ lõm xuống nửa gang tay mà thôi!

Sau một hồi phát tiết hắn ngồi bệch xuống thở hồng hộc. lúc này hắn mới nhìn kĩ lại vết lõm trên thân nhánh: “A! có chút môn đạo” hắn lập tức gõ gõ nhẹ vào thân cây.

Từng tiếng cộc cộc cộc phát ra. Đúng như ta nghĩ trong thân nhánh cây này có lỗ hổng, không biết là do người khác tạo ra hay là tự hình thành đây! Nghĩ xong hắn lập tức dùng kiếm đâm nhẹ vào thân cây, lực đạo chuẩn xác vừa đủ rạch một đường trên thân cây. Hắn tách ra một lớp vỏ cây thật dầy, ở bên trong là một quyển sách cũ kĩ tựa sách đề {Thiên Thù Vạn Độc Thủ}. “Thiên Thù Vạn Độc Thủ? Phải chăng đây là võ công âm độc đã thất truyền của Ngũ Tiên Giáo? Nghe nói năm ngàn năm trước Ngũ Tiên Giáo hùng bá một phương. Cho dù nội công cao hơn bọn hắn nhưng võ công bọn hắn có độc thì cũng ít người dám dây vào.” Thiều Vân Thiên vừa nhìn cuốn sách vừa nhớ lại điển tịch hắn đã đọc trong gia trang.

Hắn nhìn lên trời thở dài nói: “Dù có Công pháp lợi hại thì thế nào, không lên được thì cũng chỉ có chết mà thôi. Mặc kệ, dù sao cũng chết trước tiên luyện thử bộ công pháp này xem thế nào”. Sauk hi nghĩ một lúc hắn lấy quyển sách lên nhưng vô tình thấy được phía dưới quyển sách còn có một tấm da không biết của con thú gì khắc đầy văn tự. Trên đó ghi “ Ta là Đông Vô Lệ biệt hiệu là Tà Hoàng. Hôm nay do bị kẻ giang đánh lén lại bị vây công nên phải nhảy xuống đây tránh nạn. Ai ngờ vết thương quá nặng, ta tự biết hết chữa được nên đễ lại quyển nội công này cho hậu thể. Trong quyển {Thiên Thù Vạn Độc Thủ} gồm nội công và tám chiêu thức. Sau khi luyện tới đại thành thì cho dù Tam Hoa Tụ Đỉnh cao thủ cũng không thể chống lại được. Haizz! Ta chỉ hi vọng người đời sau có thể dùng võ công của phái ta thống nhất giang hồ. Mặt sau là ba bộ khinh công mà ta vô tình học được từ các cao thủ phái khác là {Thần Hành Bách Biến} {Đạp Ba Hành} và { Thượng Thiên Thê }. nếu có thể luyện thành Thượng Thiên Thê thì ngươi có thể thoát khỏi khốn cảnh này. Hai bộ khinh công còn lại vô cùng hữu dụng….”. khúc sau tràn đầy vệt máu chắc là do bị thương quá nặng mà hắn không thể viết hết đã chết. “Trời không phụ ta, trời không phụ ta hahaha!” Thiều Thanh Vân ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói. Sau đó, hắn ngồi xuống nhìn tấm da và quyển công pháp. Hắn nghĩ: “trước tiên nên thoát khỏi chỗ này đã sau đó luyện công cũng không muộn.” Hắn lật mặt sau của tấm da thì cũng thấy đầy chữ. Lập tức nhìn thấy Bích Hổ đu tường được ghi vào trong đó. {Thượng Thiên Thê} Tá lực phù dao tung thân việt Như lữ bình địa thượng vân thê.

Nếu luyện thành thì có thể đi trên tường như đi trên đất bằng. “Hảo khinh công!” Hắn không nhịn được mà thốt lên. Sau đó hắn ngồi xuống tập trung đọc khẩu quyết trong đó.

Một ngày sau, hắn đứng dậy thở ra một ngụm trọc khí. “cuối cùng cũng học xong, thương thế cũng đã khỏi bảy tám thành không còn đáng ngại nữa”. Bây giờ hắn nhìn vách núi cao vút rồi suy nghĩ “từ đây lên cũng năm trăm trượng. Muốn dùng Thượng Thiên Thê đi lên đối với minh bây giờ quá khó. Trước hết có lẽ mình nên luyện tập một chút”. Nghĩ xong, hắn chuyển vận nội lực vào các huyệt vị dưới bàn chân theo cách của Thượng Thiên Thê ghi chép. Sau đó hắn lập tức lướt tới đạp trên vách núi đi lên. Một bước, hai bước,ba bước,..tới bước thứ mười tám hắn thì hắn không còn vận chuyển được nội lực của mình xuống huyệt vị dưới chân nữa giống như có một vết màng ngăn cản lại vậy. Hắn lập tức rơi xuống lại vị trí cũ. “Môn khinh công này cũng không khỏi quá khó luyện đi, ta đã ở đây một ngày rồi nếu như qua bảy ngày nữa mà ta vẫn chưa qua được thì chắc chắn sẽ chết đói”. Hắn thầm nghĩ. Với công lực của hắn bay giờ thì chỉ có thể nhịn ăn tám chin ngày mà thôi nếu vượt quá thì cũng đói chết. Chỉ có Tam Hoa Tụ Đỉnh cao thủ trở lên mới có thể ích cốc mà thôi, nghe nói khi đạt tới cảnh giới đó có thể một đich vạn người tuổi thọ hai trăm năm! Suy nghĩ miêm man một hồi lại tiếp tục luyện khinh công.

Ngày thứ năm.

Phù! Sau khi thở ra một hơi thật dài hắn lại nằm bệch xuống nhanh cây. ‘’ đã năm ngày rồi nhưng ta chỉ có thể đi ba trăm trượng. Môn khinh công này thật là khó luyện, chả trách mọi người trong gia tộc thường nói ai có thể luyện một môn khinh công lên tới đại thành thì cho dù không có võ công cao cũng là một đại cao thủ rồi.’’ nghĩ một lúc hắn lại tiếp tục luyện khinh công, vết thương trên người hai ngày trước sớm đã khôi phục không còn chướng ngại gì rồi.

Ngày Thứ Bảy. “Ta không tin lần này không thành công” Hắn hét lên sau đó bắt dốc vận chuyển nội công vào các huyệt đạo trên chân sau đó lao tới vách núi. Một trượng, hai trượng, ba trượng,….hai trăm trượng, hai trăm năm mươi trượng….. ba trăm tám mươi trượng,…bốn trăm sáu mươi trượng,.. bốn trăm chin mươi trượng, tới lúc này nội lực của hắn đã sắp tán loạn thì hắn hét lên: “ Lên Cho ta”. Sau đó hắn dùng kiếm của mình cắm sau vào trong vách núi rồi lập tức đạp kiếm nhảy thêm một khúc nữa. lực nhảy khiến hắn bay lên thêm được khoản năm trượng vừa đủ khiến hăn bám vào thành núi lập tức leo lên. “hahaha cuối cùng cũng lên được, đám Chiến Thần Điên các ngươi hãy chờ đó. Ta luyện xong độc công sẽ tới tính xổ với các ngươi”. Hắn cười gằn nói. Hắn nhìn bốn phía rồi hướng Lưu Vân bình nguyên chạy như bay.

Lưu Vân Bình nguyên là nơi có rất nhiều bang phái, rồng rắn hỗn tạp. Cũng là nơi Chiến Thần Điện tọa lạc. Hắn sau khi tới đây thì lập tức tới Quy thành. Quy thành nằm ở phía nam Lưu Vân bình nguyên cách trung tâm tám vạn dặm đường.

Ba ngày sau…..

cám ơn các vị đạo hữu đã xem!

Bạn đang đọc Ma Thù sáng tác bởi thieuquocviet1999

Truyện Ma Thù tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.