Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Chương 3:

Thủy Ngôn miễn cưỡng học hết cấp ba thì không học đại học nữa.

Mỗi tháng chính phủ sẽ trợ cấp một khoản cho Thủy Ngôn để cậu trang trải cuộc sống. Tất nhiên là số tiền đấy không đủ nhưng cạnh khu nhà cậu có rất nhiều cô cô, bà dì tốt bụng tới giúp đỡ cậu.

Mỗi lần bọn họ đến nhà Thủy Ngôn đều tích cực lên án mê tín dị đoan, phản đối cái gì mà tiên đoán tương lai thần linh tà quỷ. Sau lại bắt đầu trấn an cậu không phải sợ hãi, bây giờ người làm chủ là nhân dân, thề phải đánh đổ các loại quỷ thần trá hình.

Nếu không phải Thủy Ngôn ngăn cản thì các dì đã lao vào kéo tay Thủy Ngữ đi rồi.

Thủy Ngữ cũng đã trưởng thành, dáng dấp rất cao lớn, không còn dáng vẻ của một đứa trẻ, nếu không phải sống lưng lúc nào cũng cong xuống như ông già ngoài 80 thì trông cậu đã như một thanh niên bình thường. Thân hình mập mạp với khuôn mặt như cái bánh bao khổng lồ, lại thêm với vẻ nhút nhát rụt rè làm cho nó có vẻ xấu xí vô cùng đáng thương.

Thủy Ngôn nói:” Thủy Ngữ, đây là dì Lâm, trưởng khu nhà mình này.”

“Ợ.” Thủy Ngữ nói.

Thủy Ngôn gãi đầu, nói:” Dì Lâm, thật xin lỗi, em trai cháu…”

Dì Lâm dường như biết sẽ như vậy, bà nắm lấy Thủy Ngôn tay nói:” Thủy Ngôn, hoàn cảnh gia đình cháu, dì đều biết cả. Nhà cháu rất khó khăn, Đảng và nhà nước sẽ không bỏ rơi các cháu. Chỉ là, lúc này, cháu nên được đi học? Nếu không phải là vì em trai cháu, cháu vốn là…”

Thủy Ngôn lắc đầu nói:” Không khổ cực đâu ạ , dì Lâm, đấy là em trai cháu.”

Dì Lâm vội vã nói:” Thủy Ngôn, cháu xem tình hình của Thủy Ngữ, hay là cháu suy nghĩ đưa em trai cháu đi bệnh viện khám? Hoặc là đến viện phúc lợi, chỗ chúng ta cũng có đấy.”

“Đấy là em trai cháu.” Thủy Ngôn mỉm cười, lắc đầu:” Dì Lâm, cháu cảm ơný tốt của dì nhưng cháu sẽ không bỏ rơi nó, cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

“Ợ, ợ, ợ…” Thủy Ngữ yên tĩnh ngồi trên ghế, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối. Mặt không chút biểu cảm, chỉ nhìn thấy hai lỗ mũi trên khuôn mặt bánh bao ngâm nước.

Nó không rời mắt khỏi Thủy Ngôn, ánh mắt buốt lạnh như một con cá vàng bị ngăn cách với đại dương qua một tấm thủy tinh trong suốt không màu sắc.

“Ợ, ợ, ợ…”

Thủy Ngôn đóng cửa lại, anh quay đầu nhìn Thủy Ngữ đang ngồi yên trên ghế, nở một nụ cười trầm mặc.

“Chúng ta nói chuyện rõ ràng nhé Thủy Ngữ.” Anh nói.

Thủy Ngôn quay lại, tháo mắt kính ném qua một bên, quàng hai bàn tay ngồi xuống ghế sa lon. Anh nhấc chân gác lên bàn, đưa tay sờ lấy bao thuốc trên ghế sa lon.

“A, thật mệt mỏi.” Anh châm điếu thuốc, hút mạnh lấy một hơi rồi lại thở ra.

Khói thuốc bay khắp phòng, phòng khách không rộng, một lúc sau đã che mờ khuôn mặt của Thủy Ngữ.

“ Anh, đói.” Thủy Ngữ nói.

Thủy Ngôn không để ý đến nó, anh ngẩng đầu lên, tựa đầu vào ghế sa lon tiếp tục hút mạnh điếu thuốc, giống như người sắp chết đuối tìm được không khí vậy.

Thủy Ngữ không để ý đến hành động của anh, nó nói lại lần nữa: " Anh, đói . Anh, đói . Anh, đói . Anh, đói..."

Máy thu âm hỏng cũng không có đến nổi phiền như nó.

Thủy Ngôn lại hít một hơi sâu rồi mắng:” Mẹ mày, không phải ngày hôm qua cho ăn rồi sao? Mày muốn béo lên nữa hả, lại đói nữa?.”

Thủy Ngữ mở to mắt, đôi mắt của nó rất to, nếu như trên khuôn mặt đó không có những tảng thịt béo ú thì quả thật Thủy Ngữ có một đôi mắt đẹp: " Anh, đói . Anh, đói. Anh..."

“Mẹ mày…”

Thủy Ngôn đá bay cái bàn ra xa mấy bước. Miệng ngậm điếu thuốc, bắt đầu mở ra cúc áo.

Anh liếc mắt nhìn Thủy Ngữ, thấy Thủy Ngữ vẫn ngồi trên ghế ngây người nhìn anh, Thủy Ngôn nói:”Kéo kèm cửa sổ lại, ngốc luôn rồi hả?” Bởi vì miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc, giọng anh có vẻ khó chịu, giống như đứa trẻ ngậm nãi sữa lẩm bẩm.

Thủy Ngữ chầm chậm đứng lên, nghe lời liền kéo rèm cửa sổ,sau đó đến ngồi bên cạnh Thủy Ngôn.

Thủy Ngôn cởi quần áo ra một nửa, để trần thân trên. Anh vẫn vậy, không cao lên, cứ lùn lùn làm cho người khác nhìn vào không biết rõ ai là anh, ai là em.

Nhưng cơ thể của Thủy Ngôn rất đẹp, nhìn hơi gầy nhưng cơ bắp rắn chắc. Anh có một hình xăm ở eo, mặc dù không lớn nhưng cái hình thù đó vòng quanh quấn lấy mấy cái xương sườn của anh.

Hình xăm được anh giấu rất kỹ, không ai biết.

Thủy Ngôn ngồi xuống bất động, khẽ nâng lên thân, hình xăm hiện rõ ra.

Anh tiếp tục hút thuốc.

Thủy Ngữ bên cạnh cúi đầu xuống. Mấy chiếc răng nhọn mọc ra từ miệng của nó, Thủy Ngôn nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười hiếm thấy :” Hey Thủy Ngữ, ta từng nói với mày chưa? Bộ dạng này của mày nhìn … có điểm giống quỷ hút máu.”

Bị răng nanh ghim vào khiến Thủy Ngôn hít vào ngụm khí lạnh , thật không biết so sánh với cái gì chỉ thấy nó đau nhói như lúc tiêm.

Thủy Ngôn run runđiếu thuốc, anh cố gắng cầm chắc điều thuốc, hít lấy một hơi làm trong miệng đầy khói rồi nói:” Tý nữa, tý nữa mua cho mày mấy con cá, Thủy Ngữ mày hình như rất thích ăn cá? Ha, cá, làm cá cũng dễ…” Thủy Ngôn dừng lại thở hổn hển, anh cảm thấy khó chịu.

Thủy Ngữ cúi đầu trước mặt Thuỷ Ngôn liếc nhìn cơ thể của nó, cơ bắp bị sưng dần dần biến mất, lộ ra da thịt gân cốt cùng với mạch máu đang đập thình thịch.

Thủy Ngôn ấn vào động mạch chính của Thủy Ngữ. Anh sờ rất chuẩn, mặc dù động mạch vẫn còn đập nhưng rất yếu, tựa như chỉ cần nhấn xuống, chỉ cần một đao…

Thủy Ngôn lại ngẩng đầu lên, buông tay ra rồi bắt đầu hút thuốc.

Thủy Ngôn sửa soạn lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài

Thủy Ngữ quay về ngồi lại trên ghế, quần áo của nó càng ngày càng chật, rõ ràng là không mặc vừa với cơ thể đó. Thủy Ngôn nhìn mấy lần, cau mày thầm nghĩ:” Không phải lại cao hơn chứ? Không có quần áo nữa rồi…”

Anh dặn dò: "Không được đi ra ngoài, ai gõ cửa cũng đừng mở, giả chết, hiểu không?"

Thủy Ngữ yên lặng gật đầu.

Thủy Ngôn đi khắp nơi kiểm tra lần nữa mới ra ngoài.

Thủy Ngữ ngồi yên tĩnh, không nói chuyện, không than phiền, cũng không cử động, hô hấp nhẹ nhàng giống như sắp chết. Mặt của nó đã hết sưng, không còn dọa người và làm người khác lo lắng nữa. Thậm chí có thể nói là rất đẹp trai, nhưng lưng thì vẫn còng như cũ.

Lại một lúc lâu sau, lưng của Thủy Ngữ chầm chậm thẳng lại như một người trưởng thành. Nó vẫn ngồi ở đó, chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng chặt.

Ngoài cửa sổ có mấy chú chim bay qua, vi vu vi vu. Mấy ngọn gió thổi qua quấn theo mấy chiếc lá trên cây.

Cơ thể Thủy Ngữ dần dần phình lớn lên, quần áo bắt đầu bị bung ra.

Mặc dù được Thủy Ngôn khống chế, thì nó vẫn sẽ bất chợt biến cao lớn thêm.

Trời đã tối rồi, Thủy Ngôn vẫn chưa về. Tối nay anh còn có công việc, cũng không biết mấy giờ mới về.

Lưng của Thủy Ngữ lại cong xuống, mặt lại sưng lên một chút, nhưng không phải quá phù nề mà giống như diễn viên đeo vào một chiếc mặt nạ không phù hợp.

Thủy Ngữ yên tĩnh ngồi đợi, đầu như đã dán xuống ngực, nhưng nó vẫn cứ nhìn ra cửa, yên tĩnh ngồi đợi.

"Anh." Thủy Ngữ gọi, nhưng nói không ra tiếng.

-------------hết chương 3------------

edit9: Gao Xiao

edit8: Li Shin

beta: Kiều Dung

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Bạn đang đọc Ma vương hủy thiên diệt địa của Bạch Lê Lô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.