Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trẻ con khóc

Phiên bản Dịch · 1953 chữ

Trần gia có Côn Luân, một kiếm phong Long Môn, nhân gian trấn quỷ thần!

Nghe thấy đạo thanh âm già nua mà hùng hồn hữu lực này, tôi cả người lông tơ dựng ngược, thậm chí cảm giác có chút rùng mình.

Đây mới thực là nhân ngôn, không có gì bất ngờ xảy ra, chính là người trong quan tài cửu long kéo.

Đều đã đi qua ngàn năm, thật không biết hắn là người hay quỷ vẫn là thi, thế này vậy mà là một vật chân thật tồn tại, suy nghĩ một chút đều khiến người không rét mà run.

Mà tôi vậy mà thành nhân vật chính trong miệng hắn, cái này khiến tôi có thể nào bình tĩnh được? Hắn đây là ý gì? Là đang cảnh cáo tôi, vẫn là tiên đoán, hoặc là hắn đối với tôi mong đợi? Nhưng hắn là muốn nói cho người nào nghe? Tôi trong đầu dâng lên cái này đến cái khác dấu chấm hỏi.

Nhưng có một chút vô cùng rõ ràng, đó chính là hắn đã giúp tôi một đại ân.

Chỉ thấy, lúc này tất cả mọi người, kể cả Thẩm Sơ Cửu đều đã quỳ gối trên thềm đá, ánh mắt kính sợ, thái độ khiêm tốn.

Bọn họ nơi nào còn dám đối với tôi bất kính, tôi thế nhưng lấy được công nhận từ trong miệng người trong quan tài, trong mắt bọn hắn đây chính là tồn tại hàng chữ Thiên của phong thủy đại sư.

Tôi quay người hướng phía Thanh Long sơn bái một cái, tôn kính giọng nói cám ơn.

Sau đó tôi giả bộ cao thâm, bày ra một bộ khí chất siêu trần thoát tục, hai tay chắp tại sau lưng, thân thể còng lưng, từng bước một lún xuống thềm đá.

Đi tới bên cạnh Thẩm Sơ Cửu, hắn sợ hãi đối với tôi nói: "Côn Luân đại sư, tôi Thẩm Sơ Cửu có mắt không biết Thái Sơn, vừa rồi có chỗ va chạm, ở đây chịu nhận lỗi trước ngài." Tôi nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục đi xuống dưới.

Đi tới trước Diệp Thanh Sơn một nhà, Diệp Thanh Sơn cũng cực kỳ khách khí nói với tôi: "Côn Luân lão tiên sinh, cảm tạ ngài xuất thủ phong Long Môn, vì bách tính Tây Giang độ nạn thêm phúc."

Bởi vì mang theo mũ rộng vành, thêm vào tôi thân thể còng lưng, hắn hoàn toàn không nhận ra tôi, còn đem tôi nhận là lão tiên sinh, tôi tự nhiên không cần đối với hắn quá tức giận.

Tôi cười lạnh một tiếng, đè ép giọng nói: "Bách tính Tây Giang? Ngài sợ là ý không ở trong lời a?" Tôi vừa mới nói xong, trên mặt Diệp Thanh Sơn lộ ra vẻ kính sợ càng sâu, hắn cũng không đoái hoài tới Thẩm Sơ Cửu, trực tiếp nói với tôi: "Côn Luân lão tiên sinh tuệ nhãn, quả thực để Thanh Sơn xấu hổ. Hôm nay nếu lão tiên sinh phong Long Môn, vậy tiểu nữ hôn sự này tự nhiên do ngài đến định đoạt."

Không hổ có thể leo đến vị trí nhà giàu nhất, nhanh chóng đổi cái thuyết pháp muốn nịnh nọt tôi.

Tôi không trực tiếp trả lời hắn, mà là nhìn về phía Diệp Hồng Ngư.

Lúc này Diệp Hồng Ngư cũng không vì tôi đóng Long Môn mà đùa bỡn, thoạt nhìn vẫn là rất mất mát vô thần, cũng không biết là bởi vì tôi không đến, hay vẫn là sợ chính mình phải gả cho tôi lão già này.

"Hồng Ngư, nhanh chào hỏi Trần tiên sinh." Diệp Thanh Sơn thấy nữ nhi không quan tâm, lập tức đối với Diệp Hồng Ngư khiển trách quát mắng.

Diệp Hồng Ngư không tình nguyện, nhìn tôi liếc mắt, hô: "Trần gia gia."

Nghe được ba chữ Trần gia gia, tôi kém chút cười ra tiếng, cô nàng này là sợ gả cho tôi, cố ý gọi tôi là ông nội, để cho tôi sẽ không tiện nói chuyện cưới mình.

Tôi cười cười, nhìn về phía Diệp Thanh Sơn, nói: "Đừng tưởng rằng chuyện nhà của ngài dễ dàng bình an như vậy, nếu như một bước đi nhầm, thì có mời thầy phong thủy lợi hại hơn nữa đều không phá được cục diện!"

Diệp Thanh Sơn vội nói: "Kính xin lão tiên sinh chỉ ra con đường sáng a."

Tôi giả bộ cao thâm nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông, Thanh Ma Quỷ Thủ Trần Ngôn là bạn cũ tôi, cháu của hắn rất xứng với khuê nữ của ông!"

Nói xong, kỳ thật phía dưới mũ rộng vành, mặt của tôi đã đỏ bừng, nhưng trong lúc mơ hồ tôi cũng cảm giác thật thoải mái.

Diệp Thanh Sơn sửng sốt một chút, bất quá vẫn là lập tức trở về nói: "Được, cẩn tuân lão tiên sinh dạy bảo, tôi trở về liền bắt đầu sắp xếp hôn sự của Hoàng Bì cùng Hồng Ngư."

Diệp Hồng Ngư nghe lời nói của cha mình, thân thể cũng là cứng đờ, rất nhanh cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không có gì rất vui vẻ, vẫn có chút thất thần, thậm chí nói thoạt nhìn còn có chút tức giận.

Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, cô ấy đang giận tôi, chê tôi nhát gan nhu nhược.

Cô ấy hôm qua đều nói rồi, chỉ cần tôi đến, dù là tôi xa xa nhìn, cô đều sẽ không trách tôi, nhưng tôi cuối cùng vẫn là không đến.

"Cô bé này, cô cùng ta tới đây một chút." Tôi trực tiếp nói với Diệp Hồng Ngư.

Cô ấy đi theo tôi xuống dưới mấy cái bậc thang, hỏi tôi: "Lão tiên sinh, có chuyện gì không?"

Tôi nhìn về phía cô ấy, nói: "Cô bé, không nên vì Hoàng Bì tức giận, kỳ thật hắn vẫn luôn ở đây."

Nói xong, tôi bước nhanh xuống núi.

Diệp Hồng Ngư kinh ngạc đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời khẳng định không hiểu ý tứ của tôi, nhưng tôi tin tưởng một ngày kia, cho dù tôi mãng tước nuốt rồng, có thể dùng Trần Côn Luân tên tuổi gặp người, cô ấy nhất định có thể hiểu tôi dụng tâm lương khổ.

Đi tới dưới núi, tôi mới thở phào một hơi, cuối cùng đại công cáo thành, chắc hẳn Diệp Thanh Sơn sẽ không lại giở trò gian nữa.

Lần nữa quay đầu mắt nhìn Thanh Long sơn nguy nga, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi.

Hôm nay một kiếm, nhất định khiến đại danh Trần Côn Luân truyền khắp hơn phân nửa phong thuỷ giới, may mà tôi tối hôm qua nghĩ ra được biện pháp để xuất hiện thông minh như vậy, bằng không tôi còn thực sự sẽ dẫn tới rất nhiều hung hiểm.

Tôi trực tiếp đón xe trở về cửa hàng, đổi đi trang phục trên thân để che giấu tung tích, tuỳ ý ăn một chút cơm, tôi liền ở trong tiệm đợi.

Tôi tin tưởng, Diệp Thanh Sơn chỉ cần có chút nhãn lực độc đáo, cũng sẽ không đẩy xuống tràng hôn sự này.

Quả nhiên, chừng ba giờ chiều, Diệp Thanh Sơn mang theo Diệp Hồng Ngư tới cửa hàng của tôi.

Ông ta đối với tôi vẫn là không hài lòng lắm, nhưng ít ra không trắng ra như vậy.

Ông ta hỏi tôi: "Hoàng Bì a, cậu có biết Trần Côn Luân lão tiên sinh không?"

Tôi thuận miệng đáp lại nói: "Biết rõ, hình như là bằng hữu của ông nội tôi, đã gặp qua mấy lần, nhưng không phải rất quen."

Hắn rất hài lòng gật gật đầu, nói: "Rất tốt, Diệp thúc đã cẩn thận suy nghĩ một chút, ông nội của cậu đinh ra hôn sự, ta phải tuân thủ, quay đầu chọn ngày, ta sẽ để cho ngươi vào đây ở rể."

Tất cả đều nằm trong dự liệu, nhưng đáy lòng tôi vẫn vui sướng.

Đối với Diệp Thanh Sơn biểu thị cảm tạ, rất nhanh hắn để Diệp Hồng Ngư lưu lại chơi với tôi, chính mình liền rời đi.

Diệp Hồng Ngư vẫn là rất tốt, xem chừng là sợ tôi khó xử, không nói hôm nay lên chuyện Thanh Long sơn hôm nay.

Tôi cũng không lắm miệng, rốt cuộc hôm nay tôi tuy rằng lấy Trần Côn Luân danh nghĩa ra đón đầu gió, nhưng vẫn tự bản thân, tôi cũng sợ từ nơi sâu xa sẽ mang đến khí vận không tốt.

Hai người chúng tôi tuỳ ý nói chuyện phiếm một chút, Diệp Hồng Ngư đột nhiên nói phải cho tôi thứ gì, sau đó cô ấy đi ra ngoài không bao lâu, cầm một hộp quà thật lớn đi đến.

Cái này hộp quà lớn như vậy, đóng gói tinh lương, cực kỳ sang trọng.

Đem hộp quà đặt ở trên quầy, Diệp Hồng Ngư nói với tôi: "Hoàng Bì ca, hai ngày này tôi liền sẽ phải kết hôn. Tuy rằng tôi không có tình cảm, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh là người rất tốt. Tôi không quan tâm anh có tiền hay không, có phải năng lực lớn thế nào, chỉ cần anh tốt với tôi là được. Bất quá cha tôi ông ấy không phải người tầm thường, phạm vi cuộc sống của ông ấy tương đối ưu việt, nhận biết cũng đều là quan to hiển quý. Tôi sợ nếu ngày kết hôn anh không bỏ ra nổi lễ vật đủ lớn, đến lúc đó lại bị trò mèo, cho nên đợi đến ngày đó anh liền đem cái này đưa cho tôi đi."

Nói xong, Diệp Hồng Ngư lại đỏ mặt chạy ra ngoài.

Nhìn cô ấy bộ dáng thẹn thùng, tôi vừa muốn đùa bỡn vừa muốn cười.

Cô nàng này thật sự là càng ngày càng khiến tôi thích, thanh xuân ngọt ngào, hoạt bát lại thiện lương.

Vừa nghĩ tới rất nhanh cô ấy sẽ chính thức trở thành vợ của tôi, cho dù là ở rể, tôi cũng phi thường thích thú.

Cả ngày này, tôi đều đắm chìm trong vui sướng, dù là trong tiệm buôn bán chưa tốt, tôi cũng không có chút nào sốt ruột.

Dựa vào bản lĩnh phong thuỷ của tôi, dù là không dựa vào Diệp gia, tôi cũng nhất định có thể để cô ấy được sống cuộc sống tốt.

Nhoáng một cái đã đến buổi tối, tôi đắc ý mà lên giường đi ngủ.

Cũng không biết có phải do ban ngày suy nghĩ nhiều quá hay không là, tôi thế mà mơ tới tôi cùng Diệp Hồng Ngư vào động phòng, vẫn phát sinh quan hệ, tôi vẫn là cái đồng tử thân, rất lúng túng.

Giấc mộng này cực kỳ khác thường, tôi thế mà mơ tới chúng tôi mới vừa kết hôn lại có hài tử.

Hài tử cực kỳ quỷ dị, vừa ra liền cười, cười cười lại quỷ khóc sói gào, hơn nữa tiếng khóc đặc biệt tà môn.

Tôi bị tiếng khóc này bị đánh thức, sau khi tỉnh lại tôi một thân mồ hôi lạnh, bởi vì giấc mộng này quá chân thực.

Cũng may đây chỉ là một giấc mộng, bất quá rất nhanh cả người tôi đột nhiên rợn cả tóc gáy lên.

Bởi vì tuy rằng tôi đã tỉnh lại, nhưng bên tai lại truyền đến từng đợt tiếng khóc quỷ dị của trẻ con.

Bạn đang đọc Ma y thần tế (Trần Hoàng Bì) của Nhất Cử Thành Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11607142
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.