Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động phòng

Phiên bản Dịch · 2375 chữ

Trấn Minh xích ở trước người, giống như một trấn hồn bia hùng vĩ.

Nam tử cao lãnh nam hướng kia vừa đứng, mặc dù chỉ một người, lại thắng qua thiên quân vạn mã.

Không ai dám nhìn thẳng hắn, hắn lúc này chính là một tôn thần đế, thần thông của hắn viễn siêu tưởng tượng những phong thủy đại sư Tây Giang này.

Chắc hẳn tiếp xuống trong khoảng thời gian này, chí ít ở Tây Giang thị, không có người còn dám đối với tôi nổi lên sát niệm.

Thẩm Sơ Cửu chính là ví dụ sống sờ sờ, hắn mặc dù không chết, nhưng dù là thân thể khôi phục, một thân đạo hạnh nhiều nhất cũng chỉ còn một nửa, cuối cùng không còn là phong thủy đại sư được người người kính úy Tây Giang đệ nhất.

Về phần những đại nhân vật chân chính mà nam tử cao lãnh muốn cáo tri kia, tôi lại không biết có hay không sẽ đối với tôi hạ thủ lưu tình, tôi còn không có tư cách đi phỏng đoán tâm tư của bọn hắn.

Bất quá nam tử cao lãnh nếu dám nói, hẳn là có tác dụng nhất định.

Lấy tính cách hắn, hẳn là chưa từng biết nói lời thừa.

"Trần Hoàng Bì, theo ta đi." Hắn rút Trấn Minh xích lên, lần nữa tân trang vào túi da hình kiếm vác tại sau lưng, nói với tôi.

Tôi ngoan ngoãn đi sau lưng hắn, không có chút nào do dự.

Bởi vì cảnh ngộ khi còn bé, cho nên kỳ thật tôi không phải một kẻ dễ dàng dễ tin người khác, nhưng đối mặt nam tử cao lãnh, tôi lại thăng không nổi một chút hoài nghi.

Có lẽ là bởi vì nếu hắn muốn giết tôi, dễ như trở bàn tay đi, tôi cảm thấy hắn không cần thiết hại tôi.

Đi theo hắn không bao lâu, chúng tôi ở bên cạnh hồ nhân tạo Diệp gia ngừng lại.

Hắn híp lại đôi cặp mắt đào hoa tà mị kia, nhìn mặt hồ yên tĩnh, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để cùng tôi nói những sự tình liên quan tới tôi kia.

Tôi không dám quấy nhiễu hắn, đồng dạng yên tĩnh đứng đấy, nhịn không được tại khoảng cách gần đánh giá hắn.

Có đôi khi vạn vật này thật sự là không công bằng, với tư cách phong thủy đại sư, tôi biết Vương hầu tướng lĩnh liệu không phải trời sinh? Đó chính là lừa dối người.

Tỉ như hắn, hắn có một tấm khuôn mặt gần như thanh tú yêu nghiệt, loại này tướng mạo phóng tới thế giới thế tục, chính là tồn tại muốn mê đảo ngàn vạn thiếu nữ .

Mà có được vẻ ngoài đẹp mắt như vậy, hắn lại còn còn có đạo hạnh nghịch thiên như thế, cái này công bằng sao?

Theo thói quen nghề nghiệp, tôi nhịn không được nhìn lên gương mặt hắn, bởi vì tôi rất hiếu kì về tuổi của hắn, theo lý thuyết, đạo hạnh của hắn cùng số tuổi là cực kỳ không hợp.

Thế nhưng sau khi xem xong, tôi lại phát hiện tôi căn bản không xem được, trên người hắn bao bọc một luồng vô hình chi khí mà người bình thường không thấy được, cỗ này khí cơ làm cho tôi căn bản nhìn không thấu hắn.

"Trần Hoàng Bì, tiếp xuống tôi muốn nói với cậu một số việc. Cậu hãy cứ nghe thôi là được rồi, nên nói tôi sẽ nói, không nên hỏi cậu cũng đừng hỏi." Hắn đột nhiên mở miệng nói với tôi.

Tôi nhẹ gật đầu, hắn đem tôi gọi đi theo tự nhiên là có chuyện muốn nói với tôi, từ lời nói bên trong miệng loại người như hắn nói ra nhất định là đại sự.

"Cậu sinh ra ở một cái sơn thôn không đáng chú ý vùng Đông Bắc, Ma Phong thôn, Ma Phong thôn rất nhỏ, nhưng phía sau núi khu nhà của cậu lại có vài toà cổ mộ mà đến ngay cả Triệu Hạt Tử cũng không dám vào."

"Cậu vừa ra đời sức yếu nhiều bệnh, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, cậu bị thôn dân cho rằng là người chẳng lành, nếu không phải ông nội của cậu là Thanh Ma Quỷ Thủ, cậu cũng không sống nổi, càng không có khả năng học được một thân bản lĩnh huyền học, có được Bất Hoặc chi khí như hiện tại. Mẫu thân cậu chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, nhưng cậu lại chưa từng thấy phụ thân cậu, càng không biết hắn là chết như thế nào."

"Khi cậu tròn hai mươi mốt tuổi liền rời núi, ông nội của cậu dặn dò cậu trước khi Huyền khí luyện đến tầng sáu mươi sáu, không thể bộc lộ tài năng. Đó là bởi vì có quá nhiều người nhìn cậu, bọn họ không muốn cậu trưởng thành là một phong thủy đại sư. Tới năm cậu 24 tuổi, bản mệnh sẽ có một hồi mạng kiếp cửu tử nhất sinh, có không ít người thông thiên đều đang đợi ngày đó. Nhưng trong đó cũng có một số người không muốn chờ đến ngày đó, liền muốn cậu phải chết sớm. Tô Thanh Hà chỉ là khởi đầu, hôm nay tôi có thể giúp cậu ngăn cản, về phần kế tiếp còn có người không có mắt nữa không, tôi không thể xác định."

"Đương nhiên, có người muốn cậu chết, tự nhiên cũng có người muốn cậu sống, cho nên cậu phải sống thật tốt. Nếu như cậu có thể sống qua ba năm này, nhịn đến năm bản mệnh của cậu, thành công vượt qua mạng kiếp cửu tử nhất sinh kia, cuối cùng khiến cho không ai có thể ngăn cản cậu, bao gồm cả tôi."

"Trần Hoàng Bì, cậu nghe cho kỹ, con đường này như thế nào để đi, không có người có thể thay cậu đưa ra quyết định, cuối cùng có thể đi bao xa, tất cả tại chính cậu. Nhưng có một người cậu nhất định phải chú ý, kỳ thật cô ấy không nên xuất hiện ở bên trong sinh mệnh của cậu. Nhưng nếu Thanh Ma Quỷ Thủ đã sắp đặt hết cho cậu, tự nhiên cũng có đạo lý của nó. Tóm lại, tôi nhắc nhở cậu, người này là biến số lớn nhất. Mệnh của cô ấy đến ngay cả tôi đều nhìn không thấu, cô ấy chính là của thê tử của cậu, Diệp Hồng Ngư."

Nói đến đây, nam tử cao lãnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hậu phương bên phải, kia là biệt thự Diệp gia, nhưng tôi cảm giác hắn khi nhìn không phải là Diệp gia, mà là Thanh Long sơn.

"Xong rồi, tôi muốn nói chính là những thứ này. Nên nói tôi đã nói, cái này đưa cho cậu, nếu như một ngày nào đó thực sự gặp phải tình huống chắc chắn phải chết, hãy mở ra nó. Nhớ kỹ, không phải vạn bất đắc dĩ, nhất định không nên mở ra." Nói xong, hắn đưa cho tôi một cái vải bọc màu đỏ, bên trong giống như là một quyển sách, tôi cẩn thận từng li từng tí cất kỹ.

"Cám ơn." Tôi nghiêm túc nói với hắn.

"Tôi phải đi rồi, nhớ kỹ những lời mà tôi vừa mới nói với cậu, mỗi chữ mỗi câu." Nam tử cao lãnh nhắc nhở tôi lần nữa.

Tôi nhẹ gật đầu, kỳ thật tôi cảm giác hắn cũng không nói gì, nhưng lại giống như là nói rất nhiều, hắn là người không thích nói nhiều, có thể nói nhiều như vậy, liền nhất định có manh mối trọng yếu, chính tôi cần đi lĩnh ngộ.

Thấy tôi không nói một lời, hắn nhịn không được hỏi tôi: "Trần Hoàng Bì, thực sự không có cái gì muốn hỏi tôi sao?"

Tôi nói: "Thiên cơ bất khả lộ, ngài có thể nói nhiều như vậy tôi đã rất thỏa mãn, không dám lắm miệng."

"Cho cậu một cơ hội, hỏi một vấn đề cái mà hiện tại trong lòng cậu muốn hỏi nhất." Hắn nói với tôi.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, kỳ thật tôi có rất nhiều vấn đề, hắn là ai? Tại sao phải giúp tôi? Trên người của tôi đến cùng cất giấu bí mật gì khiến các đại nhân vật phong thuỷ giới quan tâm?

Nhưng tôi cảm giác hỏi cũng chưa chắc phù hợp, có thể nói hắn đã nói.

"Chúng ta có phải hay không từng ở nơi nào đó gặp qua?"

Cuối cùng, tôi hỏi ra một vấn đề, đây cũng là việc khiến cho tôi cực kỳ hoang mang, tuy rằng hôm nay là lần thứ nhất gặp mặt, nhưng tôi có cảm giác một mực mãnh liệt, chúng tôi dường như từng gặp nhau, hắn khiến cho tôi có chút quen thuộc.

Câu trả lời của hắn rất có ý tứ: "Xem như gặp qua."

Tôi nhẹ gật đầu, hắn cũng không nói thêm, đeo Trấn Minh xích rộng lớn dày nặng xoay người rời đi.

Tôi đưa mắt nhìn hắn rời đi, không biết lần tiếp theo gặp lại là khi nào, nhưng tôi biết, chúng tôi nhất định đã từng gặp mặt, không phải hôm nay, mà là đã từng.

Ở lúc hắn sắp biến mất, hắn đột nhiên quay đầu nói với tôi một câu rất kỳ quái: "Trần Hoàng Bì, cậu xem hồ nhân tạo bên cạnh cậu kia, mặt hồ bình tĩnh, nó chiếm Long khí của Thanh Long sơn, là một phong thuỷ bảo địa hiếm có. Nhưng cậu có hay không có thể nhìn ra dưới mặt hồ bình tĩnh là sóng ngầm mãnh liệt, kỳ thật nơi này có người từng chết qua, thậm chí chết rất nhiều người không?"

Nói xong, hắn đã hoàn toàn biến mất, tôi không biết hắn vì sao trước khi đi đột nhiên muốn bồi thêm một câu như vậy.

Có lẽ là hắn đột nhiên phát hiện chỗ nào không đúng?

Đây là cố ý nhắc nhở tôi tiếp xuống phải chú ý có thể sẽ phát sinh tai hoạ sao?

Tôi nhìn không thấu, cũng không thể nào biết được, đành phải chạy về Diệp gia trước, hôm nay lượng tin tức có chút lớn, tôi cần trở về tiêu hóa thật tốt một chút.

Trở lại biệt thự Diệp gia, tất cả nơi này đã khôi phục lại bình tĩnh, nơi đó đều đã xử lý.

Cùng Diệp Thanh Sơn cùng Hứa Tình lên tiếng chào hỏi, tôi liền đi gian phòng đã an bài cho tôi.

Tây Giang hôn tục chính là, cử hành xong hôn lễ, tôi cần một mình trong phòng, tận tới đêm khuya động phòng mới có thể được gặp Diệp Hồng Ngư.

Một mình ở trong phòng, cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ thích hợp để tôi tiêu hóa một đống lớn tin tức mà nam tử cao lãnh đã nói với tôi.

Tôi nhớ lại từng câu từng chữ, cuối cùng cũng ngộ không thấu đầu mối gì hắn có phải hay không để lại cho tôi.

Tôi chỉ là đề luyện ra mấy tin tức mang tính then chốt, mộ phần phía sau núi tại quê nhà, người phụ thân kia mà ông nội không cho nói, bên cạnh tôi sát cơ tứ phía, cần phải cẩn thận Diệp Hồng Ngư. . . Những đầu mối này nhìn như không liên quan, nhưng nhất định có liên hệ thiên ti vạn lũ, chỉ là lấy tôi lịch duyệt trước mắt, rất khó đưa từng đầu móc nối lên.

Nghĩ không ra thì sẽ không suy nghĩ thêm nữa, chắc hẳn về sau trải qua nhiều chuyện hơn, tôi chắc hẳn có thể hiểu được.

Về phần Diệp Hồng Ngư, hiện tại danh chính ngôn thuận chính là thê tử của tôi, tuy rằng nam tử cao lãnh bảo tôi cẩn thận cô ấy, nhưng tôi tin tưởng cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy tuyệt đối là người bên trong mệnh của tôi, nam tử cao lãnh nhắc tới việc cần cẩn thận hẳn là chính là bí mật trên người cô ấy.

Về phần bí mật của cô ấy là gì, đêm nay động phòng, tôi chính là lão công chân chính của cô ấy, tôi rốt cục cũng có thể lợi dụng tri thức huyền học của mình, xem thật kỹ một chút mệnh cách gương mặt cô ấy.

Cuối cùng cũng tới tám giờ tối, tôi hướng đi nơi động phòng của hai chúng tôi.

Lòng tôi nhảy bịch bịch, ngày nhân sinh trọng yếu nhất rốt cuộc đã đến.

Căn phòng động phòng được bố trí cực kỳ truyền thống, khi tôi đẩy cửa ra, từng bước một hướng đi ngồi ở bên giường cô ấy, mỗi bước một bước, tim của tôi đập lại tăng lên một chút.

Nhưng khi tôi sắp tới bên giường, lúc khoảng cách gần thấy được cô ấy, tôi đột nhiên dừng bước.

Tâm kém chút từ trong cổ họng bỗng xuất hiện, không phải mừng rỡ như điên, mà là đột nhiên phía sau lưng mát lạnh, cả người nảy sinh một tia cảm giác sợ hãi bất an.

Diệp Hồng Ngư mặc một thân áo cưới đỏ chót, trên đầu che khăn cô dâu màu đỏ đẹp mắt.

Nhưng lúc này hình tượng cô ấy lại không giống như mọi khi, một hình ảnh xuất hiện ở trong đầu của tôi, tôi đột nhiên nghĩ tới ngày đó ở nhà Hồ Tam Đao, lúc tôi dùng Động Dương Tầm Tung bí thuật truy tra hắc thủ phía sau màn, nữ nhân mặc áo đỏ đứng ở đỉnh mộ phần mà tôi gặp được ở Thanh Khâu mộ phần.

Hình tượng của cô ta cùng Diệp Hồng Ngư lúc này từng li từng tí một vô cùng giống nhau, tựa như là cùng một người.

Bạn đang đọc Ma y thần tế (Trần Hoàng Bì) của Nhất Cử Thành Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11607142
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.