Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập xác

Phiên bản Dịch · 2069 chữ

Diệp Hồng Ngư đứng trước mặt tôi, dường như quên sợ, mọng nước trong mắt hiện lên đầy lo lắng.

Trong lòng tôi ấm áp, đây chính là thứ đã chú định, sợ rằng chúng tôi chỉ gặp qua một lần, nhưng dường như là bạn cũ hết sức quen thuộc.

"Không có chuyện gì, chuyện này tôi có thể giải quyết."

Tôi ôn hòa nói, một cước bước vào cửa hàng trát giấy.

"Ngươi chính là cái kia ma bệnh Trần Hoàng Bì? A! Cũng không giống Hồng Ngư nói đến là một kẻ an phận thành thật nha, thế mà lại còn định khoác lác!"

Thẩm Bách Tuế thấy tôi ra mặt, cũng quên sợ, lập tức đùa cợt mở miệng.

Nói xong, hắn còn vô ý thức đứng dậy, hiển nhiên là không muốn bị hạ thấp uy thế hơn tôi.

Hắn mới vừa đứng lên, người giấy kia lại như bị điên lập tức công kích hắn, đập đến đầu hắn, kéo tóc của hắn.

"Hoàng Bì ca, chớ tới gần nó, thứ này hung ác cực kỳ!"

Diệp Hồng Ngư lần nữa sợ hãi, không dám đến gần, hiển nhiên là không tin tôi có năng lực đối phó thứ đồ chơi này.

Tôi cười cười, trực tiếp hướng tới phía người giấy.

Thẩm Bách Tuế ôm lấy đầu nhìn về phía tôi, một bộ hình dáng cười trên nỗi đau của người khác, rõ ràng là chờ mong người giấy này sẽ giết chết tôi.

Tôi cầm lên Trấn Hồn Phù đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cần dán nó lên trên người giấy, cái này cô hồn lập tức hồn phi phách tán.

Người giấy lúc này cũng nhìn tôi, nó đầu tiên là an tĩnh một cái, rất nhanh đột nhiên lần nữa hung thần ác sát lên, giương nanh múa vuốt, giống như là muốn liều mạng.

Nhìn nó cái ánh mắt kia không có chút nào linh khí ngốc trệ, tôi lắc đầu bất đắc dĩ.

Nó vốn nên đã sớm đầu thai vãng sinh, lại bị nuôi nhốt mấy năm, dù là tôi mới vừa cho nó một luồng thần thức, vẫn như cũ rất khó khôi phục linh thức.

"Cô cũng chỉ là một cái công cụ, hôm nay có duyên gặp phải. Tôi không giết cô, độ cô một hồi đi." Tôi tự lẩm bẩm.

"Ha ha ha, Trần Hoàng Bì, đánh không lại ác linh, chính mình lại kiếm cớ rồi? Mày cũng có chút ý tứ đấy, thổi ngưu bức lên rồi, giờ lại tìm bậc thang đi xuống!"

Thẩm Bách Tuế nhịn không được bật cười, hắn cũng là kẻ học phong thủy, biết rõ độ quỷ so với giết quỷ còn khó hơn.

Tôi không để ý hắn, chắp tay trước ngực, thầm đọc Vãng Sinh Chú.

"Thái thượng xá lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân. Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả sinh. Bát Quái phóng quang, siêu sinh tha phương. Vì nam vì nữ, tự thân đảm đương, phú quý bần tiện, do ngươi tự nhận. Xá lệnh đợi chúng, lập tức siêu sinh!"

Đọc xong, tôi nâng ngón trỏ tay phải lên, mạnh mẽ hướng mi tâm người giấy điểm một cái.

Bị tôi chỉ tay điểm vào, người giấy sửng sốt một lát, đột nhiên toàn bộ thân thể liều mạng vặn vẹo giãy giụa.

Diện mạo dữ tợn, miệng bên trong càng là phát ra âm trầm kêu la.

"Thao, Trần Hoàng Bì, thằng ngu ngốc này có thể hay không chớ ra vẻ hiểu biết, mày đây là muốn chọc giận ác linh, triệt để hại chết chúng tao a!"

Thẩm Bách Tuế thấy cảnh này, vô ý thức liền hướng cửa ra vào chạy.

Diệp Hồng Ngư cũng có chút khẩn trương nhỏ giọng sợ nói với tôi: "Hoàng Bì ca, nó hình như muốn phát điên, không được hãy chạy mau đi!"

Hai người bọn họ vừa dứt lời, người giấy kia đang tại phát điên đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.

Nó tung bay ở không trung, không nhúc nhích.

Dần dần khóe miệng nó nhếch lên, lộ ra một cái bình hòa tiếu dung.

Cười cười, sau đó nó khóc, hẳn là nhớ lại kiếp trước của mình, nghĩ tới còn có thân nhân tại thế, lưu luyến không muốn.

Đột nhiên, nó mạnh mẽ quỳ xuống lơ lửng giữa không trung, hướng phía tôi trịnh trọng dập đầu. "Đi thôi." Tôi bình thản nói.

Người giấy trong nháy mắt cháy, ước chừng nửa phút sau hóa thành một bãi tro tàn.

"Tiểu tiên sinh đại năng! Đa tạ ân cứu mạng, xin hỏi đại danh lệnh sư?" Thợ trát giấy nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đối với tôi biểu thị cảm tạ, bất quá hắn vẫn cho là sư phụ tôi âm thầm tương trợ, dù sao tôi còn quá trẻ, sẽ không có năng lực này.

Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận tôi có lão sư, chỉ là nói với hắn: "Học chút bản sự không phải để cho ông giả danh lừa bịp, trợ Trụ vi ngược. Nếu như tái phạm lần nữa, tôi cũng không giúp được ông."

Diệp Hồng Ngư thông minh hiển nhiên nghe rõ ý tứ của tôi, nhịn không được cả giận nói: "Thẩm Bách Tuế, anh thực sự buồn nôn!"

"Hồng Ngư, em đừng nghe hắn nói càn, tất cả những thứ này đều là thằng nhóc này mời người diễn kịch, hắn muốn phá hoại quan hệ hai chúng ta! Thằng nhóc này không có ý tốt, Hồng Ngư, để anh đưa em về nhà đi."

Thẩm Bách Tuế mặt dạn mày dày nói.

"Tôi mới không muốn anh đưa!"

Diệp Hồng Ngư khinh thường liếc mắt Thẩm Bách Tuế, đi tới bên cạnh tôi, lại dắt tay của tôi, cười nói: "Hoàng Bì ca, muộn như vậy, anh đưa tôi về nhà đi."

Có lẽ là mới vừa nhận lấy kinh hãi, trong lòng bàn tay Diệp Hồng Ngư đều là lạnh, nhưng tôi cảm giác rất ấm.

Tôi nhẹ gật đầu, tùy ý Diệp Hồng Ngư lôi kéo tay của tôi rời đi, trái tim đập loạn.

Tôi biết Thẩm Bách Tuế đang oán hận nhìn chúng tôi, nhưng tôi căn bản lại không có tâm tư để ý đến hắn.

Chúng tôi đánh chiếc xe đi tới đại viện nhà họ Diệp, đứng tại cửa ra vào, tôi có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Hồng Ngư, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.

"Hoàng Bì ca, anh thực sự biết những bản sự kia? Trước kia tôi luôn không tin, nhưng hôm nay tôi tin rồi." Diệp Hồng Ngư nhìn tôi, vẻ mặt hưng phấn địa nói.

Tôi nhẹ gật đầu, không có nhiều lời.

"Vậy chẳng phải anh rất lợi hại sao? Mới vừa nhìn người giấy kia hướng anh cúi lạy, tôi đều có chút sùng bái anh, có chút soái đây." Diệp Hồng Ngư hai mắt sáng lên tiếp tục nói.

Tôi cười cười, nói: "Tạm được, năng lực bảo vệ cô ngược lại là có."

Khuôn mặt cô đỏ lên, cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng đầu nói với tôi: "Hoàng Bì ca, nếu không thì anh qua nhà tôi ngồi một chút? Tuy rằng cha tôi không muốn để cho hai chúng ta ở cùng một chỗ, tôi cũng sẽ không dễ dàng gả cho anh. Thế nhưng tôi cảm giác anh so với những hoa hoa đại thiếu trong thành phố kia mạnh hơn nhiều, bọn họ không phải thèm muốn thân thể tôi, thì lại là ham muốn tài sản nhà tôi. Nhưng anh không tầm thường, tôi cảm thấy anh cực kỳ thuần phác. Anh đi với tôi qua gặp mặt cha tôi, ông ấy nếu là bởi vì anh xuất hiện, cải biến suy nghĩ để cho tôi cùng Thẩm Bách Tuế thông gia, vậy liền quá tốt rồi."

Nhìn Diệp Hồng Ngư vẻ mặt mong đợi, tôi không đành lòng cự tuyệt cô ấy, quỷ thần xui khiến đi theo cô ấy tiến vào bên trong nhà họ Diệp. Diệp Thanh Sơn đang tại đại sảnh biệt thự vuốt vuốt một cái cổ đổng lâu đời, phong phạm nghiễm nhiên một bộ của kẻ có tiền.

"Cha, cha xem ai tới?" Diệp Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn tới, khi ông ta nhìn thấy tôi, lông mày rõ ràng nhíu lại.

"Hoàng Bì? Làm sao cậu lại tới Tây Giang rồi?" Diệp Thanh Sơn giấu vẻ khó chịu của bản thân, đối với tôi hỏi.

Tôi nói: "Quê nhà ở chán, nghĩ đi ra thế giới bên ngoài nhìn một chút."

"A, vậy cậu tìm việc làm sao? Diệp thúc ngược lại công ty rất nhiều, dễ dàng an bài cho cậu một cái chức vị?" Diệp Thanh Sơn khá lịch sự.

"Cha, Hoàng Bì ca cũng là thầy phong thủy đấy, vừa rồi con tận mắt nhìn thấy anh ấy bắt quỷ!" Diệp Hồng Ngư mặt mày hớn hở giúp tôi giới thiệu.

Diệp Thanh Sơn lại không hề bị lay động, thậm chí sắc mặt cũng âm trầm xuống, nói với tôi: "Hoàng Bì a, tôi không muốn Hồng Ngư chạm mấy thứ này. Các ngươi đã từ hôn, Hồng Ngư đã có hôn sự mới, là Tây Giang Thẩm Bách Tuế, cháu trai Thẩm lão sư. Vì tránh hiềm nghi, cậu về sau đừng tìm Hồng Ngư liên hệ nữa, có thể đáp ứng Diệp thúc không?"

Trong lòng tôi hồi hộp một cái, một tia chua xót cùng khuất nhục trong nháy mắt dâng lên.

"Cậu chỉ cần đáp ứng Diệp thúc, quay đầu Diệp thúc liền cho cậu quản lý một công ty, lại giới thiệu một tiểu thư khuê các cho cậu, bảo vệ cậu cả đời vinh hoa phú quý." Diệp Thanh Sơn thấy tôi không nói lời nào, tiếp tục dụ hoặc tôi.

Tôi vừa muốn nói cái gì, cách đó không xa đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lành lạnh: "Ai nói khuê nữ của tôi cùng với Thẩm Bách Tuế đính hôn?"

Cùng với đạo thanh âm quát lạnh truyền đến, một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi đi ra.

Bà mặc một thân màu xanh sẫm sườn xám, khí chất vũ mị, phong vận vẫn còn.

Bà ấy tên là Hứa Tình, là vợ của Diệp Thanh Sơn, mẹ đẻ Diệp Hồng Ngư.

"Mẹ? Mẹ cũng không muốn con gả cho Thẩm Bách Tuế cái kia đại hoàn khố đúng không?" Diệp Hồng Ngư vẻ mặt vui mừng, làm nũng nói.

Tôi cũng cảm thấy thú vị, suy nghĩ người phụ nữ này chẳng lẽ muốn giúp tôi nói chuyện.

Hứa Tình không trả lời ngay, mà là cầm trong tay cái bình nước hoa, không ngừng mà hướng trên người mình phun, phun xong lại đối với bốn phía không khí phun.

Tôi không coi ra gì, cho là bà ta là phụ nữ thích chưng diện phong tình.

"Đương nhiên, khuê nữ của tôi làm sao có thể gả cho Thẩm Bách Tuế, mẹ đã tìm kiếm cho con một người con rể mới, con mau đi gặp hắn một chút."

Nói xong, Hứa Tình liền đến kéo tay Diệp Hồng Ngư.

Trong miệng bà ta con rể, hiển nhiên không phải tôi.

Đang muốn thất vọng, khi Hứa Tình đi tới bên cạnh tôi, tôi theo bên trong mùi nước hoa nồng đậm lập tức ngửi thấy một luồng mùi vị khác.

Đây là một mùi khai cực kỳ rối loạn, hỗn hợp có trong mùi nước hoa, quỷ dị dị thường khó ngửi, bất quá Diệp Thanh Sơn bọn họ dường như không cảm thấy được.

Cái này vị lẳng lơ tôi rất quen thuộc, chính là mùi vị chồn đực thành tinh.

Tôi án binh bất động, lập tức nâng cao tinh thần nhìn về phía mặt Hứa Tình.

Trên mặt của bà ta bao phủ một tầng thanh khí, một đôi mắt đẹp tròn trịa, con ngươi lại tối tăm.

Thế này sao lại là mẫu thân Diệp Hồng Ngư Hứa Tình a, rõ ràng thì là ngày đó từ hôn chui vào trong xe nhà họ Diệp, đầu kia toàn thân lông xanh, Hoàng Đại tiên!

Bạn đang đọc Ma y thần tế (Trần Hoàng Bì) của Nhất Cử Thành Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11607142
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.