Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát Bệnh

Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

Mạc Linh bị bệnh. Năm nay mười hai tuổi, sự trao đổi chất diễn ra nhanh chóng khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy đói.

Nhà hắn trong thôn cũng không giàu có nhưng cũng đủ để sống yên ổn, tiền ăn gánh vác đối với gia đình tựa như câu nói miệng ăn núi nở vậy. Chỉ sau khi bắt đầu phát bệnh từ lúc mười tuổi.

Hai năm gia đình hắn trở lên nghèo nàn. Trong hai năm này bệnh tình của hắn không thuyên giảm mà trái lại càng ngày càng trầm trọng. Các lão y trong thôn cũng phải bó tay. Khuyên cha mẹ hắn từ bỏ, hắn trạng thái này chỉ có thể sống không quá hai mươi tuổi.

Hôm nay hắn quyết định lặng lẽ ra đi. Để lại một phong thư trên bàn, sáng sớm thu thập vài thứ rồi quyết định lên đường.

Mạc Linh không thể ở lại được nữa, hắn không muốn làm gánh nặng cho gia đình.

Là một đứa trẻ mười hai tuổi, từ năm sáu tuổi theo các hài tử trong thôn đọc sách hắn vẫn nhận biết được chữ. Tại vội vàng quyết định ra đi nên hắn cũng chắc biết mình muốn đi đâu.

Ra khỏi thôn trên đường đi theo một lối mòn nhỏ. Mạc Linh bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Tại ra đường ngày thứ hai, lương thực của hắn đã sắp hết Mạc Linh chần chờ quyết định ra đi này có vẻ hỏi vội vàng. Hắn lên chuẩn bị tốt nơi muốn đến mới đúng. Bây giờ hắn lại lạc giữa một khu rừng chung quanh không một bóng người.

Màn đêm cũng bắt đầu buông xuống không giống như khi ban ngày ánh nắng chan hòa chim chóc hót vang.

Khi màn đêm che phủ lên những tán cây từng cặp mắt như có như không xuất hiện, tăng thêm từng tiếng gào rú từ nơi xa truyền tới khiến nơi này trở nên quỷ dị.

Mạc Linh đã đói bụng dán đến lưng. Lương thực cũng đã ăn hết, bây giờ là buổi tối, muốn kiếm đồ ăn không dễ. Lại thêm trong rừng động vật săn mồi thú dữ ban đêm đặc biệt nhiều.

Vì không muốn làm thức ăn cho bọn chúng. Mạc Linh quyết định tìm một chỗ ở lại, mai lại đi tìm đồ ăn. Đang đi lúc, bỗng đằng sau truyền đến tiếng động.

Mạc Linh dừng lại từ trong bóng tối hắn thấy một đôi mắt đỏ lòm đăng chăm chăm nhìn hắn.

Tại trong ánh trăng mờ nhạt rọi xuống trong bụi cây đi ra một đầu chó sói mới trưởng thành.

"Gừh....Gừh.."

Con sói nhe răng nanh trắng xóa miệng chảy nước dãi nhìn về phía Mạc Linh nó đã tìm được một con mồi đầu tiên trong cuộc đi săn hôm nay.

Mạc Linh trong lòng hoảng sợ vội vàng từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ chỉ hướng về phía trước.

Con sói di chuyển vòng quanh Mạc Linh muốn tìm sơ hở của hắn. Hai bên giằng co chốc lát. Bỗng con sói bất ngờ lao tới nhảy lên há to miệng tạp tới Mạc Linh.

Tại hoảng sợ bên trong Mạc Linh bệnh lại bắt đầu bộc phát tâm tình kịch liệt biến hóa, tim đập đến một trình độ cực nhanh. Dường như đột phá giới hạn nào đó, trong chốc lát bỗng nhiên trong tầm mắt của Mạc Linh mọi thứ dần trở lên chậm lại.

Dưới ánh trăng Mạc Linh mở to mắt kinh ngạc nhìn thấy con sói há to miệng đang chầm chậm bay về phía hắn. Truyện này là sao? Mạc Linh cũng không hiểu.

Trong cơ thể hắn sự trao đổi tăng nhanh não bộ cùng vài khí quan hoạt động đột phá cực hạn của người bình thường.

Mắt của Mạc Linh bắt được hình ảnh nhanh hơn rất nhiều lần. Khiến cho cả thế giới như trở lên chậm lại. Không phải nói là Mạc Linh trở lên nhanh hơn trong xử lý thông tin mà mọi giác quan truyền đến não bộ xử lý.

Mạc Linh trong trạng thái kì lạ trở lại tinh thần. Vội vàng ngồi xuống cơ thể né tránh cú lao đến của con sói. Thế giới lại trở về bình thường

Sau một lần trượt dài, con sói quay đầu lại lần nữa lao đến.

"Grao.."

"Tới.."

Cảm giác kì lạ lại đến. Mạc Linh lần này tay cầm dao vừa né tránh vừa chém ra một nhát.

Nhát dao này hắn chém trúng cổ của con sói. Nhưng lực tay quá yếu chỉ rạch ra một vết rách nhỏ chảy máu.

Con sói bị chém trúng kêu thảm một tiếng, biết con mồi này khó ăn liền từ từ lui lại một khoảng cách.

"Hú...hú..."

Nó quyết định đánh không lại liền kêu gọi đồng đội. Rất nhanh khắp nơi từ xa truyền đến từng tiếng hú đáp trả.

Mạc Linh trong lòng trầm xuống. Một con hắn còn có thể giải quyết, nhưng lại nhiều một hai con hắn liền lành ít dữ nhiều, nếu là một đàn sói vậy hắn chỉ có con đường chết.

Quyết định nhanh chóng, Mạc Linh quay đầu bỏ chạy đến chỗ không có tiếng hú. Tại chạy vôi bên trong quay đầu đằng xa truyền đến từng tiếng gào thét đang tới gần.

Chạy một đoạn ngắn, không những không bỏ lại được lại bị kéo gần khoảng cách. Từng đầu sói thân ảnh từ trong rừng xuyên qua.

Con bị Mạc Linh chém vào cổ chạy tại đầu tiên dẫn theo đàn sói đuổi theo Mạc Linh.

Mạc Linh bây giờ trong lòng tuyệt vọng a, nếu không muốn chết bị đàn sói phân ăn tràng cảnh phải nghĩ được biện pháp.

Bỗng nhiên Mạc Linh nhìn thấy từ đằng trước truyền đến tiếng nói truyện, tới gần nhìn thấy có ánh lửa. Mắt Mạc Linh sáng lên, dồn hết sức chạy đến chỗ có ánh sáng.

Tại nhìn thấy phía trước có người Mạc Linh vui vẻ thầm nghĩ lần này được cứu rồi, nhưng nhìn thấy một đám người này ăn mặc cùng với một đám trẻ con bị trói ở bên cạnh trong lòng vui vẻ trợt nguội lạnh. Đám người này xem ra không phải người thiện lương.

Xem ra hắn tránh sói gặp phải hổ rồi. Nhưng Mạc Linh tâm trí xoay chuyển, lại trở lên âm hiểm cười. Hắn nghĩ ra một cách mà thầy đồ dạy một câu tục ngữ 【xua hổ nuốt sói】.

Liền tiếp tục lao đến đám người. Nhưng hắn chưa kịp để nụ cười mới vừa nở trên môi trợt tắt liền cứng lại vẻ mặt. Đám người này tên cầm đầu phân phó đi ra vài tên áo choàng đen lướt qua hắn phía sau cùng đàn sói đụng vào nhau.

Tại Mạc Linh vẻ mặt hoảng sợ bên trong tam quyền lưỡng cước giải quyết hết phía trước nhất vài đầu sói hoang. Đám sói thấy địch quá mạnh liền vội quay đầu rút lui.

Một tên áo bào đen đi đên trước mặt Mạc Linh đưa tay tóm lấy hắn. Mạc Linh muốn tránh nhưng từ chiều chưa ăn cùng với vừa rồi chạy vội lại thêm phát bệnh chó cắn áo rách.

Hắn không còn sức phát động cảm giác kì lạ nữa suy yếu hắn lại thêm phía trước mắt tên áo đen này động tác cực mạnh không thể kịp phản ứng liền bị tóm.

Áo đen lôi kéo Mạc Linh đi đến trước mặt đám người.

"Hắc hắc... Lại thêm một tế phẩm."

"Nhìn gầy yếu thế này không biết có thể trụ được bao lâu. Ít nhất nhìn trông rất ngon."

"Vừa vặn hoàn thành số tế phẩm được Đại Tế Tư giao phó."

"Nghe nói tế thần mỗi tháng liền tiến hành một lần ba tháng một lần Đại tế. Lần này cách đại tế chính là ba tháng."

"Tất cả tín đồ đều sẽ mang theo tế phẩm trở về."

"Đúng vậy. Mấy lần trước tế phẩm của nhóm chúng ta chất lượng quá kém. Bị mấy nhóm người khác coi thường. Lần này chúng ta chuyên bắt hài tử chắc chắn sẽ tốt rất nhiều."

Mạc Linh bị trói lại đưa vào cùng đám hài tử. Xem ra lần này chắp cánh khó thoát, hắn nghĩ không ra đám người này lại mạnh như vậy. Nhìn xem đám người này say sưa nói chuyện nhìn về phía mình như nhìn đồ ăn trong lòng mát lạnh.

Nghe ra từ trong miệng bọn người này mình cùng đám hài tử là một đám tế phẩm chuẩn bị cho Đại Tế gì đó.

Bạn đang đọc Mạc Linh Lại Phát Bệnh Rồi sáng tác bởi Huyjmper
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyjmper
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.