Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mô Hình Bàng Ảnh

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Theo từng người chết đi, bọn hài tử nhìn thấy cảnh này kêu khóc thét liên tục, nhưng sức mạnh sao lại đám người tà giáo này. Người cầm giữ lâu nhất cũng chỉ có thể trụ được khi chạm vào là một phút.

Sau khi chết bị bỏ lên từng chiếc bàn vừa đủ số người chết. Đại tế tư từng cái kiểm tra, sau đó ra hiệu. Từng đám như con chó sói xổng chuồng lấy dao cắt lấy ăn thịt xác chết. Không lâu sau liền không còn, bọn hắn đều cảm nhận được sức mạnh tăng lên.

Tiếp đó mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, mãi cho đến cuối cùng cũng đến đội của Mạc Linh.

"Đến lượt bọn ngươi rồi. Hắc hắc nhìn thật ngon." Tên áo đen mang theo bọn hắn lần lượt mang lên tế đàn.

"Ta không muốn chết, ah ah ah..."

"Hu..hu hu. Ma ma."

"Ta....xxx.." từng tiếng kêu khóc chửi rủa vang vọng bên trong bọn hắn biêt hôm này chắc chắn bị đám ma quỷ này nuốt ăn hoảng sợ đến tái hết mặt mũi.

Từng người từng người chết đi. Mạc Linh lại không cảm thấy sợ nữa, giờ khắc này trong lòng hắn lại yên tĩnh lạ thường. Vì hắn bị bệnh, không sống lâu được nữa hiện tại có chút tiếc nuối là chưa kịp xem thế giới bên ngoài thôn ra sao liền đánh rắm.

Có lẽ tại hắn không kêu không nháo, cùng với nhìn hắn quá yếu gầy. Tên áo đen lại để hắn lên cuối cùng.

"Hắc tiểu tử ngươi thế mà không phản kháng?."

"..............."

"Có ý tứ, tự mình tiến lên đi. Không cần trốn, ngươi chạy không được."

Tên áo đen trêu chọc Mạc Linh đưa hắn lên trên tế đàn liền không có bắt hắn mà để tự mình hắn chạm vào.

Mạc Linh nhìn xung quanh, nơi này chỉ có một nối ra duy nhất đã bị đóng lại. Lại thêm xung quanh một đám máu tanh như ma quỷ nhìn chằm chằm hắn. Mạc Linh biết mình chốn không thoát.

Hít sâu một hơi, Mạc Linh chầm chậm tiến lại gần Viên pha lê mỗi bước chân như dẫm vào trong lòng hắn. Cuối cùng đứng tại phía trước viên pha lê đen này hắn đưa tay ra chạm vào.

Tay chạm vào trong nháy mắt hắn cảm thấy có gì đó trong viên pha lê bắt đầu chảy vào trong cơ thể hắn. Tại cảm giác như có một đoàn chất lỏng chảy tại trong cơ thể.

Dù là biết mình không sống được bao lâu nhưng, một đứa trẻ mười hai tuổi sao có thể không sợ hãi cái chết. Mạc Linh hô hấp dần dần dồn dập, tim bắt đầu gia tốc nhảy, vốn trong cơ thể hắn không đủ sức mạnh để trao đổi chất nữa vì bị đói với suy yếu của cơ thể.

Nhưng chất lỏng màu đen chảy vào như là một thứ năng lượng kì lạ tràn ngập khắp cơ thể hắn. Mạc Linh lại phát bệnh rồi, theo từng luồng chất lỏng kì dị chảy vào cơ thể sự gia tốc trao đổi bắt đầu diễn ra.

Mạc Linh lại cảm thấy thế giới trở lên chậm lại. Mọi sự vật ngoài hắn cùng viên pha lê đen đều bị chậm lại, chất lỏng trong viên pha lê theo sự trao đổi chất trong cơ thể hắn tăng nhanh cũng tăng nhanh tốc độ dung hợp vào cơ thể hắn.

Tại bên ngoài chỉ có một phút, nhưng Mạc Linh lại cảm thấy hắn dường như đứng đây mười phút đồng hồ.

Màu đen của viên pha lê dần dần biến mất, lúc phía đám tế tư phát hiện đã không kịp rồi.

"Dừng tay!!!."

Đại Tế Tư phát hiện viên pha lê có phát sinh biến cố liền vội vàng xông lên muốn một quyền đánh chết tên tiểu tử trước mắt.

Nhưng vào lúc này, tại thế giới của Mạc Linh lại lần nữa xuất hiện biến hóa. Hắn cảm nhận được trong tất cả đám người này đều có gì đó, theo bản năng không cần hắn làm gì toàn bộ trong hang động này đám tín đồ kể cả tế tư trên cơ thể phù văn chợt phát sáng, từng luồn kì lạ sức mạnh theo cơ thể bọn chúng lao ra tiến vào cơ thể Mạc Linh.

"Ah...ah...ahhh...."

"Sức mạnh của ta đang tại biến mất."

"Là hắn, hắn đang hấp thu sức mạnh của chúng ta."

"Giết hắn, chi cần hắn chết chắc chắn Thần Linh sẽ không giận giữ."

Cả một đám như châu chấu lao về phía Mạc Linh nhưng đi chưa được vài bước từng cái một ngã xuống, cơ thể bắt đầu già nua, tuổi thọ bị hao hết mà chết.

Mạc Linh cảm giác chưa từng có tốt hơn, cơ thể từ từ xung mãn, trước đây gầy yếu từ từ phát triển ra cân đói thân hình. Da đã từng bị khô lại trở lên căng mịn, tóc có nhiều chỗ từ trắng chuyển dần sang màu đen.

Mạc Linh cảm nhận được trong cơ thể tràn đầy sức mạnh cùng sinh cơ. Mà lúc này Đại tế tư đã lao tới gần. Dù bị suy yếu nhưng hắn vẫn còn đủ sức vung quyền.

Mạc Linh tại trạng thái kì dị bên trong mọi thứ sẽ trở lên chậm lại, hắn nhe nhàng liền tránh được.

Đại tế tư như điên cuồng lao về phía hắn ra đòn. Nhưng theo thời gian trôi qua, tuổi thọ vốn không còn nhiều hắn, dần trở lên già nua hơn, sức mạnh biến mất. Tại đánh thêm một đòn cuối cùng liền ngã xuống đất trở thành một cái xác khô.

Cuối cùng trong hang động trở nên yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống chỉ còn lại một mình Mạc Linh thân ảnh. Mạc Linh cuối cùng đã hiểu viên pha lê này không phải đang giết người mà là muốn truyền sức mạnh vào trong cơ thể sống. Nhưng không sinh vật nào có thể chịu được sức mạnh này đều bị chết.

Những người chết trong cơ thể còn sót lại một chút sức mạnh bị đám súc sinh kia ăn lại chia nhỏ ra ăn. Vì vậy mà trong tất cả đám tín đồ đã ăn đều bị trở thành sức mạnh kia đồng hóa.

Khi Mạc Linh rút lại tất cả mọi thứ bọn hắn có đều trở thành của Mạc Linh. Cơ thể Mạc Linh bắt đầu có dấu hiệu bị đồng hóa từng phù văn hiện lên trên khắp cơ thể hắn.

Đúng lúc này viên pha lê vỡ vụn ra. Hóa thành chất lỏng màu trắng lao tới Mạc Linh hòa vào cơ thể hắn.

Chất lỏng màu trắng bắt đầu áp chế dung hòa đè ép cuối cùng bọn chúng trọn cái bóng dưới chân Mạc Linh.

Theo chất lỏng biến mất trong cái bóng, trên cơ thể Mạc Linh phù văn biến mất. Bệnh của hắn cũng dần trở lại bình thường.

Mạc Linh thở hổn hển, sau một hồi bình phục, ngơ ngác khó có thể tin biến cố bất ngờ liên tục xảy ra. Hắn vậy mà lại sống được tiếp. Mừng rỡ hiện lên trên khuôn mặt tươi cười.

Chợt có cảm giác tại dười ánh trăng nhu hòa, cái bóng dưới chân khẽ động đậy hóa thành một đoàn chất lỏng đi đến trên tay hắn tạo thành một đoàn bóng tối.

Cái bóng vặn vẹo theo ý niệm của Mạc Linh bắt đầu xuất hiện biến hóa. Khi thì hóa thành con dao, thanh kiếm, rìu, búa....

Mạc Linh chơi quên trời đất, đây là hắn lấy được năng lực từ viên pha lê kia. Cái bóng của hắn có thể điều khiển biến thành thể lỏng hoặc rắn.

Mạc Linh bắt đầu khảo thí, tại mười mét bên trong hắn có thể điều khiển được cái bóng của mình. Vượt qua liền sẽ tự động hóa thành chất lỏng trở lại bên người hắn.

Sau khi khảo thí xong, Mạc Linh nghĩ nghĩ muốn đặt tên cho năng lực này. Vì nó là cái bóng có thể biến hóa đủ loại vũ khí hắn muốn Mạc Linh liền đặt tên nó là Mô Hình Bàng Ảnh.

Cái bóng còn có năng lực thôn thệ. Bị nó giết chết liền sẽ bị thôn phệ hóa thành tuổi thọ.

Đây là lý do chính khiến Mạc Linh vui nhất. Khốn nhiễu hắn là bệnh tình của mình. Bây giờ đã có thể giải quyết.

Tại phát bệnh bên trong, trạng thái kì dị Mạc Linh quyết định lấy tên là Nhiên Mệnh Thuật. Vì tại trong trạng thái kì dị này thọ nguyên của hắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy biến mất.

Bằng chứng là sau lần đầu tiên hắn tiến vào trạng thái này, tóc của hắn nhiều sợi bạc trắng đó là thọ nguyên tiêu hao dẫn đến.

Bạn đang đọc Mạc Linh Lại Phát Bệnh Rồi sáng tác bởi Huyjmper
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyjmper
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.