Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gieo gió gặt bão

Tiểu thuyết gốc · 2826 chữ

Năm 1200, ngày 7 tháng Teles, buổi tối, Bình Kiều Quốc, Lĩnh Nam Lục Địa

Trong căn phòng tiệc xa hoa được thắp sáng bởi các ngọn đèn ma pháp, tiếng nhạc cụ và tiếng cười nói vui vẻ lan tỏa khắp cả không gian. Tiệc đã kéo dài tới gần nửa đêm, nhưng căn phòng vẫn rất đông đúc, chật kín người. Điều này cũng dễ lý giải vì đây là một buổi tiệc tuyệt vời nhất trong một năm trở lại đây, những món đặc sản hấp dẫn thu hút vị giác chất đầy cả chục bàn ăn lớn, những vò rượu thượng hạng bốc mùi thơm nức mũi tạo nên một mê cung hương vị khiến đám lính lạc lối quên cả đường về. Chúng uống, ăn và cười nói vui vẻ, không biết rằng đây chính là buổi tiệc cuối cùng mà chúng có thể tham dự trước khi tử thần đến lấy đi mạng sống của mình.

Ở trên ban công lầu hai của phòng tiệc rộng lớn, Tấn Nhạc dưới lớp hóa trang tướng chỉ huy đang chậm rãi quan sát toàn cảnh của bữa tiệc. Anh mỉm cười hài lòng, cất chất giọng vui vẻ hỏi người hộ vệ đằng sau:

“Tấn Phi, đám trong danh sách trừ khử đã tụ tập ở đây hết chưa?”

“Tổng cộng 328 tên có nợ máu với người dân trong thành hoặc có móc nối với lũ quỷ đều đã được tập trung ở đây hết rồi, anh Nhạc.”

“Rất tốt.”

Tấn Nhạc uống một ngụm rượu từ cái bát trên bàn tiệc gỗ sang trọng rồi mới thong thả nói tiếp.

“Đóng chặt cửa lại rồi cho chúng hít Tế Bách Hương từ các ống thông gió đi.”

Người hộ vệ phía sau Tấn Nhạc cung kính nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Tế Bách Hương mà Tấn Nhạc nói tới là một loại hương được làm từ cây Tế Bách. Ở trong điều kiện bình thường, nó vốn là một loại hương vô hại, nhưng khi kết hợp với Mãn Tán Công (một loại dược liệu lành tính) ở trong cơ thể người, Tế Bách Hương sẽ trở thành một luồng khí cực độc, có thể gây chết người chỉ trong vòng vài phút. Ở bữa tiệc rượu lần này, Mãn Tán Công đã được trộn đều vào rượu và thức ăn của hơn 300 người ở đây, nên thứ chờ đợi tất cả bọn người dưới kia bây giờ là một cái chết không thể trốn tránh được.

“Hureghh...Bbbllaaarghhh!!!”

Những tiếng ói mửa bắt đầu vang lên trong phòng tiệc khi hương thơm của Tế Bách Hương lấp đầy không gian nơi đây. Ban đầu, chẳng ai quan tâm mấy về những người đang nôn thốc nôn tháo kia cả, dù gì đây cũng là việc rất bình thường trong các bữa tiệc rượu như thế này, nhưng khi vài người phát hiện ra một số người bất tỉnh đã chết và cửa chính không thể mở được, sự sợ hãi lan tràn ra nhanh như ngọn lửa bén vào xăng dầu, khiến cả đám người đều bỗng chốc điên cuồng la hét trong tuyệt vọng.

“MỞ CỬA RA!!! MỞ CỬA RA!!!”

Một tên lính điên cuồng đập vào cửa trong vô vọng, nhưng chỉ ba giây sau hắn đã nằm gục trên sàn, sùi bọt mép mà chết như chó dính phải bả. Tiếng kêu rên ngày càng lớn hơn, lan tỏa khắp không gian. Những giọt mồ hôi lạnh chảy đầy trán mỗi tên lính khiến cho không khí căn phòng trở nên ngột ngạt vô cùng. Các nỗ lực vô nghĩa để thoát khỏi cái chết đều được đám lính vận dụng, có tên yếu ớt dùng kiếm tấn công vào cửa không ngừng, có tên quỳ mọp xuống đất khóc lóc cầu xin, lại cũng có tên phát điên tự làm tổn thương bản thân vì không thể chấp nhận thực tại tàn khốc bày ra trước mắt. Nhưng dù chúng có làm gì đi nữa thì không có cách nào thoát khỏi căn phòng tràn đầy khí độc này, không có lối thoát nào khác ngoài sự chết chóc đang từ từ gặm nhấm sinh mệnh chúng.

-------

Trên bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng sáng êm dịu xuyên qua các tấm rèm mỏng manh gần ban công để soi sáng vào từng góc nhỏ trong căn phòng ngủ xa hoa, tráng lệ của tên thành chủ.

“Hôm nay mày không khóc lóc như thường ngày nữa hả?”

Tên thành chủ nở một nụ cười nhạo báng rồi đưa mắt nhìn Bội Ngọc, người đang ôm chăn ngồi co ro ở một góc bên kia giường. Cô không trả lời hắn, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn tên thành chủ khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Con điếm này! Mày không được nhìn tao như vậy!”

Hắn trườn người về phía giường rồi nắm lấy tóc cô giật mạnh, nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn hắn đầy thách thức, bình tĩnh nói:

“Tao đã nghe đám người hầu nói về cái chết của tên quân sư. Hắn đã chết rồi, mày không phải nên sợ hãi rồi sao?”

Tên thành chủ giận đỏ cả mặt, hắn đưa bàn tay to bè tát một cái thẳng vào khuôn mặt diễm lệ của Bội Ngọc. Cô loạng choạng ngã người vào thành giường, một bên mặt đỏ ửng lên và một dòng máu đỏ chảy ra từ đôi môi nứt nẻ của cô, nhưng cô không hề rên rỉ lấy một tiếng. Dù cô đã cố kiềm chế để trông thật mạnh mẽ trước mặt tên thành chủ, nhưng đôi mắt của cô vẫn đỏ hoe ừng ựng nước mắt.

“Hắn chỉ là một con chó gác cổng!”

Tên thành chủ hét lớn trong lúc vung nắm đấm vào tay Bội Ngọc, khiến cô cắn chặt răng trong đau đớn.

“Tại sao tao phải sợ khi một con chó bị giết chết? Tao là thành chủ vĩ đại của Cố Thi thành, nếu tao muốn tao sẽ có một con chó mới giúp tao trấn áp lũ thương nhân như thằng cha mày! Mày kiêu ngạo cái gì chứ, tự hào cái chó gì! Mày chỉ là…”

“Dừng lại được rồi.”

Một giọng nói lạnh lùng cất lên khiến tên thành chủ quay ngoắt người lại nhìn về phía cửa. Ở nơi mà giọng nói kia vang lên, một tên thanh niên đang chầm chậm tiến lại gần phía tên thành chủ từ cửa phòng.

“Mày là ai? Đám lính canh ở ngoài đâu rồi?”

Tên thành chủ chẳng có vẻ gì là sợ hãi trước sự xuất hiện của người lạ mặt, hắn chỉ bực bội nhìn anh đầy khó hiểu.

“Đám lính canh còn ở đâu nữa mà hỏi? Mày không biết cách dùng não sao? Hỏi ngu vậy?”

Nguyễn Tín nhíu mày chế giễu nhìn tên thành chủ khiến hắn tức điên lên mà rống lớn:

“Còn đợi gì nữa, giết hắn ngay lập tức cho ta!”

Một khoảng lặng dài đột ngột diễn ra sau câu hét của tên thành chủ. Kế đó, hai cái đầu rơi lộp bộp xuống đất từ trần nhà tối tăm phá tan im lặng trước sự ngỡ ngàng tột độ của tên bạo chúa.

“Không…không thể nào. Cả hai bọn chúng đều là bậc thầy. Ngươi…ngươi là ai? Làm sao có thể khiến chúng chết dễ dàng như vậy?”

Nguyễn Tín không trả lời câu hỏi của tên thành chủ, anh chỉ ngẩng mặt lên nhìn trần nhà rồi vui vẻ nói:

“Cảm ơn mọi người nhiều nhé. Xong nhiệm vụ thì em đãi mọi người một chầu lớn luôn. Đương nhiên là bằng tiền của anh Nhạc rồi.”

Vài tiếng cười khúc khích từ những nơi tối tăm trên trần nhà đáp lại câu nói của Nguyễn Tín. Lúc này, sự kỳ bí của cậu thanh niên trước mặt làm tên thành chủ rơi vào hoảng loạn, khiến não bộ của hắn xoay vòng trong nỗi sợ hãi mà cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên hắn mới nếm qua.

Gặp ma rồi! Gặp ma thật rồi! Tên này chắc chắn không phải là người.

Nghĩ tới đây khiến hai chân tên thành chủ bỗng trở nên vô lực rồi mềm như bún. Hắn tụt người xuống giường, nhanh chóng lạy lục Nguyễn Tín không ngừng.

“Làm cái gì vậy?”

Nguyễn Tín nhíu mày nhìn tên thành chủ, thắc mắc hỏi.

“Ngài là người cõi âm, là ông lớn ở trên cao. Tôi biết tôi làm nhiều việc sai, chỉ mong ngài tha cho. Ngài tha cho tôi một mạng, tôi hứa từ nay bỏ ác mà làm nhiều việc thiện, ăn chay tích đức, hằng năm sẽ cúng bái cho ngài thật hậu, gà tốt, lợn béo, trái cây đều đủ cả. Chỉ là cầu xin ngài tha cho tôi.”

Hắn cứ thế vừa dập đầu vừa quỳ lại khiến Nguyễn Tín không nhịn nổi mà phì cười thành tiếng.

“Tao là người cõi âm?”

Nguyễn Tín trào phúng nhìn tên thành chủ rồi nói tiếp.

“Mày chửi xéo tao đó hả, heo béo?”

Tiếng cười khúc khích trên trần nhà lại vang lên thêm một lần nữa trước câu hỏi của Nguyễn Tín. Tên thành chủ biết hắn đã lỡ nói bậy nên sợ đến xanh cả mặt, cổ họng hắn nghẹn cứng chẳng thể thốt ra được gì nữa nên hắn cứ dập đầu, chắp tay lạy không ngừng như tế sao.

“Heo béo, để tao giúp mày trở thành người cõi âm, là ông lớn ở trên cao nhé?”

Nguyễn Tín mỉm cười rồi xách nách tên thành chủ mà bế lên cao như bế một đứa trẻ, sau đó chậm rãi tiếng từng bước một về phía ban công. Tên thành chủ dường như đã nhận ra Nguyễn Tín định làm gì, sức lực giãy chết trở lại với thân thể khiến hắn đạp vào người anh không ngừng.

“Con mẹ mày chứ, heo béo! Nằm im chịu chết không phải sẽ tốt hơn à?”

Nguyễn Tín bực bội nói. Dù rằng tên thành chủ đá anh chỉ như gãi mà thôi nhưng chẳng có ai lại cảm thấy dễ chịu khi bị đạp vào người cả.

“Thôi cho mày bay luôn nè heo béo. Kiếp sau làm người thì sống cho tử tế vào.”

Nguyễn Tín đảo tay rồi ném tên thành chủ về phía ban công khiến hắn hét ré lên như lợn bị chọc tiết. Sau một cú va chạm mạnh vào thành ban công, hắn bật người rồi rơi thẳng xuống dưới, nhanh chóng trở thành một đống bầy nhầy sau khi va chạm với nền đất cứng cáp.

“Cô là Trương Bội Ngọc, tiểu thư của Trương gia đúng không?”

Nguyễn Tín liếc nhìn Bội Ngọc rồi từ tốn tiến lại gần phía cô. Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt thanh tú của anh làm tim cô đập nhanh một cách lạ kỳ. Thế giới xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh đi rất nhiều, như nơi đây chỉ còn lại anh và cô đứng giữa dòng chảy bất tận của thời gian.

“Ể? Trương tiểu thư cô ổn chứ? Vẫn nghe tôi nói rõ đúng không? Chẳng lẽ tên súc sinh kia đánh vào tai cô hả?”

Nguyễn Tín phẩy phẩy tay trước mặt Bội Ngọc làm cô bừng tỉnh. Cô cúi gằm mặt trong e thẹn, lí nhí nói:

“Em ổn. Hắn không đánh vào tai em.”

Nguyễn Tín liếc nhìn vết đỏ trên má Trương tiểu thư rồi sau đó chuyển tầm nhìn lướt qua những vết bầm trên tay và cổ của cô, tâm trạng anh bỗng trở nên nặng nề đi rất nhiều, không khỏi thở ra một hơi thương xót.

“Đối xử với một cô gái như vậy, tên súc sinh kia chết thế cũng là quá nhẹ rồi.”

Anh lấy ra một lọ thuốc rồi cẩn thận xoa nó lên vùng má bị sưng cũng như những chỗ bị bầm ở tay và cổ cô.

“Có đau không?”

Nguyễn Tín nói rất bình thường, nhưng giọng anh rót vào tai Bội Ngọc lại như những sợi nắng của ánh bình minh sáng sớm, khiến tâm hồn từng rất u uất của cô được sưởi ấm trong một cảm giác dễ chịu vô cùng.

“Sao lại khóc rồi? Đau lắm hả?”

Nguyễn Tín kinh ngạc hỏi trong lúc dừng lại việc bôi thuốc.

“Không…không phải.”

Bội Ngọc nức nở nói rồi dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt mình.

“Em không đau. Chỉ là em muốn khóc mà thôi.”

“Không đau là tốt rồi.”

Nguyễn Tín thở dài rồi lại tiếp tục cẩn thận bôi thuốc lên vùng cổ của Bội Ngọc, lần này anh đã dùng ít lực hơn lần trước rất nhiều.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi. Tôi cũng chẳng cấm cản gì cô. Con người, ai rồi cũng sẽ trải qua những ngày cực kỳ tồi tệ, đừng kìm nén cảm xúc làm gì, nếu khóc lên mà cảm thấy thoải mái thì cứ khóc thôi.”

Lời anh nói như phá tan đi một chút cứng rắn cuối cùng trong lòng Trương tiểu thư, khiến nước mắt cứ thế chảy không ngừng trên đôi mắt xinh đẹp như châu ngọc. Nguyễn Tín không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng làm tròn bổn phận của mình, anh lấy ra một bảo vật trị thương cấp thấp rồi vận dụng mana để kích hoạt nó lên những chỗ đã bôi thuốc. Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ vết thương trên người của Bội Ngọc đều đã được hồi phục hoàn toàn.

“Được rồi, vết thương lành hết rồi đó.”

Nguyễn Tín để một chiếc áo choàng lên tấm chăn của cô rồi đứng dậy xoay lưng về phía giường.

“Mặc nó vào rồi đi thôi. Cô vừa đi vừa khóc cũng được.”

Trương tiểu thư ngừng khóc, mặt cô bỗng đỏ ửng lên trông cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ. Sau khi khoác tấm áo choàng dài lên người, cô vẫn ngồi im bất động trên giường mà không nói lời nào. Nguyễn Tín cảm thấy hơi kỳ lạ nên anh nhướng mày rồi hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Sao cô vẫn ngồi đó? Không lẽ hắn cũng đánh vào chân cô hả?”

“Hắn…hắn không đánh vào chân em. Nhưng mà…nhưng mà…”

Cô lắp bắp nói, mỗi từ thốt ra khỏi miệng lại tựa như một việc gì đó khó khăn vô cùng.

“Nhưng mà…tên kia làm…làm bên dưới em…rất đau. Không thể đi được.”

Nguyễn Tín dở khóc dở cười rồi xoay người lại nhìn Trương tiểu thư đầy khó xử. Nếu bị chỗ khác, anh còn có thể bôi thuốc rồi sử dụng bảo vật trị thương chữa cho cô, nhưng bị chỗ đó thì coi như lực bất tòng tâm rồi.

“Được rồi, coi như đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, làm người tốt thì làm cho đến nơi đến chốn vậy.”

Nguyễn Tín thở dài rồi cúi người xuống, bế cô vào lòng mình. Không biết anh có nghe nhầm không, nhưng trên trần nhà lại có tiếng vỗ đùi với một giọng nam khẽ thì thầm:

“Tao thật cầm thú quá mà, trách lầm thằng Tín. Ai da, nãy vừa lỡ miệng lôi ba đời nhà nó ra mà chửi. Xem chừng là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử rồi. Hổ thẹn, hổ thẹn.”

Hổ thẹn cái con khỉ. Anh chửi thì cũng đã chửi em rồi, còn hổ thẹn cái quần què gì nữa.

Nguyễn Tín ném một cái nhìn đầy trách móc lên phía trần nhà, đáp lại anh chỉ có những tiếng cười khúc khích đầy thích thú.

“Không phiền nếu tôi bế cô như vầy chứ?”

“Dạ không.”

Bội Ngọc khẽ thì thầm rồi nằm im trong lòng Nguyễn Tín, để mặc cho anh cứ thế bế cô đi về phía bên kia tường.

“Hình như là viên này thì phải.”

Nguyễn Tín tung chân đá một nhát vào viên gạch gần bức tranh thủy mặc, khiến cơ quan bên trong bức tường khởi động mở ra một địa đạo ngầm.

“Đường hầm hơi tối và dài nên cô ngủ một giấc đi. Khi mở mắt ra tỉnh dậy là tới nhà cô thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn. Ngủ một giấc đi.”

Chỉ với lời này, Bội Ngọc cứ thế rúc vào lòng anh rồi để sự mệt mỏi từ từ cuốn ý thức của cô đi. Cảm giác nằm trong vòng tay của người này làm cô cảm thấy an tâm vô cùng, giống như là nép mình dưới một bức tường lớn vững chãi vậy. Cứ thế cô dần thiếp đi, mê man chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Madia - Cựu binh hồi quy sáng tác bởi Scholar996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Scholar996
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.