Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạnh Mẽ Kích Sát

Tiểu thuyết gốc · 2091 chữ

Vận dụng thủ pháp phóng ám khí học hỏi được từ Đường Tam, Kunai trong tay phải hắn bắn ra nhanh tựa tia chớp, mang theo một vệt lôi quang phóng hướng một bên cánh của Quỷ Diện Lôi Điểu. Thủ pháp phóng ám khí của Đường Môn mà kết hợp với con mắt Sharingan thì độ chính xác gần như là tuyệt đối.

Quỷ điểu sau khi lĩnh trọn toàn bộ uy lực của ba quả Lôi Bạo Bom đang chao đảo trên không trung, chưa kịp ổn định thân hình thì cánh trái đã truyền đến cảm giác đau đớn. Không một chút sai lệnh, Kunai cắm chuẩn xác vào khớp vai trái, nó đủ sắc nhọn để dễ dàng xuyên qua tầng da dày của con quỷ điểu gần năm ngàn năm.

"Phập!"

Âm thanh da thịt bị phá vỡ truyền đến, theo sau là một tiếng oanh minh từ đó vang lên.

"Phanh....!"

Lượt Lôi Bạo Bom cuối cùng trong hạn mức bốn lần sử dụng của đệ nhị hồn kĩ Lôi Bạo, Trần Tự Minh dành nó cho khoảnh khắc công kích này đây.

Quay cuồng điên đảo chưa tan đi, kinh khủng đau đớn tiếp tục tục truyền đến, lần này là xương khớp lẫn da thịt nơi cánh trái bị lôi điện bạo phá xé rách. Hệ quả là một bên cánh của nó hoàn toàn vô lực rũ xuống, thân thể khổng lồ không còn giữ được thăng bằng trên không trung, chậm rãi chao đảo rơi xuống.

Ngay sau khi toàn lực phóng ra Kunai, cơ thể Tự Minh từ trên trời nghiêng lao xuống, chỉ thấy tay phải hắn vươn ra chuẩn xác bắt lấy thanh kiếm Kusanagi ném ra trước đó, thời điểm vừa khớp không một chút trai lệch nào. Hắn gào lên một tiếng, hai tay nắm chặt Kusanagi nhắm vào con mắt của quỷ điểu toàn lực đâm xuống.

"Chết đi...!"

Kusanagi tràn ngập lôi điện không một chút cản trở đâm thẳng vào con mắt, chỗ mềm mại nhất trên người ác điểu. Lực lượng mạnh mẽ kết hợp với thế từ trên cao hướng xuống, khiến cho toàn thân lôi kiếm dẽ dàng xuyên thẳng vào não bộ của nó, máu tươi tại chỗ phun trào.

Thân hình to lớn của Quỷ Diện Lôi Điểu đổ ập xuống, bắn lên bụi đất mù mịt. Hai chân vừa mới tiếp đất, Trần Tự Minh lập tức nhảy về phía sau hơn mười mét, tránh cho máu tươi bắn lên người đồng thời cảnh giác.

Vẫn bảo trì trạng thái chiến đấu, bình tĩnh quan sát quỷ điểu đang ra sức giãy giụa phía trước. Hồn thú vốn có sinh mệnh lực dồi dào, trong lúc hấp hối không chừng sẽ điên cuồng liều mạng phản kích.

Một chút buông lỏng cũng có thể khiến bản thân dính phải đòn đồng quy vu tận, để rồi chết trong oan ức. Mạng hắn thì chỉ có một, thêm một chút cận thận cũng là không thừa.

Trong hố sâu do loạt Lôi Bạo Bom gây ra, Quỷ Diện Lôi Điểu toàn thân thỉnh thoảng bạo xuất điện mang, một bên cánh đã hoàn toàn bị phá nát, chỗ vết thương đang không ngừng bốc lên khói trắng, đứng ở ngoài cũng có thể ngửi thấy mùi khét do bộ phận da thịt bị đốt cháy.

Giãy dụa ngày càng một yếu đi, chờ cho Quỷ Diện Lôi Điểu hoàn toàn im bặt, ngay sau đó xuất hiện từng đạo màu tím quang thải mang theo vô số điểm sáng dần dần ngưng tụ tạo thành một vòng sắc tím lơ lửng trên thân thể, Trần Tự Minh mới chính thức thở ra một hơi.

"Cuối cùng cũng chết a!"

Lôi điện trên thân chậm rãi rút về trong lòng tay phải, hắn thu lại vũ hồn Tử Lôi đồng thời thở hổn hển, một loạt hành động dồn dập lấy đi không ít thể lực của hắn. Tiêu tốn quá nhiều hồn lực khiến thân thể hắn có chút trống rỗng, Lôi Pháp tầng thứ hai đang điên cuồng vận chuyển khắp kinh mạch, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thể nhanh chóng hồi phục.

Đúng như phỏng đoán của Tự Minh trước đó, sau khi thu được hồn hoàn thứ hai, Lôi Pháp cũng chính thức mở ra tầng công pháp tiếp theo. Sau này, cứ mỗi một lần đột phá cấp bậc xưng hào và hấp thu hồn hoàn sẽ có một tầng công pháp tương ứng để tu luyện, mà bộ công pháp này có tất cả mười tầng, đồng nghĩa với việc Trần Tự Minh có thể dựa vào nó mà đạt đến trăm cấp, đặt chân vào ĩnh vực của thần.

Thể lực cũng tiêu hao không nhỏ, nhưng cơ thể với nền tảng vô cùng mạnh mẽ và vững chắc giúp cho hắn không rơi vào trạng thái suy nhược sau một trận chiến khó nhằn, tố chất thân thể kinh khủng có thể thấy được lốm đốm.

Trận chiến vừa rồi, Trần Tự Minh đã xuất ra gần như toàn bộ thực lực của bản thân trong suốt những năm tu luyện vừa qua. Tất cả hồn kỹ của vũ hồn Tử Lôi cũng như bản thân tự sáng tạo đều đã tung ra hết, thành quả cũng vô cùng khả quan.

Một mình hạ gục một con gần năm ngàn năm Quỷ Diện Lôi Điểu khi chỉ bằng cấp 30 Hồn Tôn hai hồn hoàn mà không chịu bất cứ vết thương nào đáng kể, chỉ tiêu hao lượng lớn hồn lực và thể lực mà thôi.

Một chiến tích khó ai làm được ở độ tuổi của hắn, nói ra cũng không ai tin tưởng. Chỉ có bật hách Đường Tam trong trạng thái toàn lực chiến đấu, không hề giấu giếm tuyệt kỹ Đường Môn may ra mới có thể làm được, nhưng cũng chỉ là năm mươi năm mươi mà thôi, còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố khác nữa.

Nhận thấy mọi chuyện đã xong, Tiểu Hắc đứng từ xa vội vàng đứng dậy, phóng ra bốn cái tiểu chân ngắn, dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng tạo ra một loạt ảo ảnh phía sau, trong nháy mắt đã tới dưới chân Tự Minh, phấn khích nhảy nhót xung quanh.

"Tốc độ này...?"

Nhìn vẻ hưng phấn của nó, Trần Tự Minh không khỏi mỉm cười, tâm tình căng thẳng vừa mới cũng tiêu tan rất nhiều. Nâng lên Tiểu Hắc, ôm vào vào trong ngực cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người nó, lòng hắn không khỏi rung động.

Lông của Tiểu Hắc hết sức mềm mại, sờ vào cảm giác vô cùng thích thú và thoải mái. Cảm nhận được chủ nhân vuốt ve, Tiểu Hắc từ trạng thái kích động dần bình tĩnh trở lại. Trước kia chủ nhân vẫn thường làm như vậy, bản thân nó cũng rất hưởng thụ hành động quan tâm này.

Nhìn thấy trong mắt nó óng ánh nước, phần lông ở hai bên khóe mắt đã ươn ướt. Tự Minh hiểu tại sao nó lại phấn khích đến vậy, chẳng phải bản thân mình cũng như thế sao? Sống lại ở một thế giới xa lạ khác, không thân không thích, mang theo bí mật to lớn trên người nhưng không thể chia sẻ cùng ai, chỉ có Lão Thôn Trưởng gia gia xem như người thân duy nhất thì cũng đã rời hắn mà đi.

Lòng kích động ban đầu sau khi đến thế giới trong tiểu thuyết mình vô cùng yêu thích cũng dần trôi đi theo thời gian. Hắn phải chân chính đối mặt với sự thật, bản thân đang trở thành một kẻ cô độc kể từ thời điểm đó, phải tự mưu sinh, miệt mài phấn đấu tu luyện và tìm kiếm cơ duyên để một ngày đủ thực lực có thể đứng vững, an tâm hoàn thành những tâm nguyện của mình.

Gặp lại Tiểu Hắc đúng là một niềm hạnh phúc ngoài sức tưởng tưởng, chẳng khác nào một vệt sáng mang theo sắc màu lộng lẫy tô điểm vào bức tranh tương lai có phần trắng xám và cô quạnh của bản thân.

Mặc dù vẫn còn nhiều điều bí ẩn trên người nó, nhưng Tự Minh biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để ôn chuyện, hắn cần nhanh chóng hoàn thành việc quan trọng trước mắt, tránh tình huống bất trắc phát sinh.

Nhẹ nhàng đặt Tiểu Hắc xuống đất, vừa xoa đầu nó không quên dặn dò.

- Mày ở yên đấy, đừng có chạy lung tung!

- Nhớ để ý động tĩnh xung quanh, có điều bất thường lập tức phát ra cảnh báo!

- Tao biết mày có khả năng này a!

"..."

Nói xong, ngón tay Tự Minh khẽ gõ lên đầu nó rồi chỉ chỉ vào trán của mình biểu thị.

"Gâu, gâu!"

Như hiểu điểu ý nghĩ chủ nhân mình muốn truyền đạt, Tiểu Hắc vui mừng phe phẩy cái đuôi trủi lủi, sủa lên hai tiếng coi như đáp lại.

Từ lúc gặp lại nó cho tới bây giờ, hắn có cảm giác bản thân Tiểu Hắc dường như có thể hiểu được ý nghĩ cũng như tâm tình của mình, thời điểm tín hiệu kêu gọi từ rất xa mà nó truyền đến thức hải, hắn có thể phân biệt được rõ ràng cảm xúc phấn khích tột độ trong đó.

Giống như giữa cả hai có khả năng tâm linh câu thông vậy, hắn không biết phải diễn tả cảm giác này là như thế nào, nhưng thật sự là khả năng này đang chân thực tồn tại, đăc biệt kỳ diệu lạ thường.

Không kéo dài thêm thời gian nữa, Trần Tự Minh chậm rãi bước lên phía trước, ngồi xuống khoanh chân đối diện thi thể Quỷ Diện Lôi Điểu, hít sâu một hơi tập trung toàn bộ tinh thần.

"Hãy cảm thấy may mắn khi trở thành hồn hoàn của ta a!" Tự Minh âm thầm lẩm bẩm trong miệng.

Một lần nữa triệu hoán vũ hồn Tử Lôi, lôi điện lập tức xuất hiện cuộn trào trong lòng bàn tay phải. Trước khi chính thức bắt đầu hấp thu, hắn dùng Tâm Võng quét qua một lướt không gian xung quanh khu vực này, cảm thấy không có gì bất thường hắn mới yên tâm.

Vừa mới lôi kéo tử sắc hồn hoàn về phía mình, từng đạo năng lượng hùng hậu không một chút báo trước mà hướng trong cơ thể tràn tới. Hồn lực khổng lồ bất ngờ đánh sâu vào khiến cơ thể hắn không khỏi lắc lư, nhưng ngay sau đó lại bình ổn trở lại.

Không có gì bất ngờ, như thường lệ Bí Điển trong thức hải của hắn lại phát tán đạo đạo bạch quang, trấn áp cỗ năng lượng đang bạo động này, không cho nó cơ hổi gây nguy hiểm cho thân thể hắn.

Tự Minh không còn cảm thấy xa lạ với tình huống này, những lần hấp thu hồn hoàn trước đây cũng xuất hiện tình trạng tương tự như vậy. Mỗi khi năng lượng cuồng bạo từ hồn hoàn tràn vào có ý định tàn phá bừa bãi cơ thể, đều bị Bí Điển bá đạo đè ép xuống.

Nó không chỉ giúp hồn lực từ trạng thái đang bạo động chuyển sang ôn hòa, mà còn có thể gột rửa phẩm chất hồn hoàn, dựa vào bản chất của nó hình thành hồn kĩ mạnh mẽ hơn, phù hợp nhất với vũ hồn Tử Lôi.

Vấn đề khó khăn nhất khi vượt cấp hấp thu hồn hoàn dưới vạn năm chính là năng lượng quá bạo ngược, không có ý thức mà hỗn loạn xung kích khiến cho cơ thể hồn sư không thể nào khống chế, dẫn tới cơ thể no chướng và nổ tung.

Nhưng với sự trợ giúp của Bí Điển trong thức hải hắn, những năng lượng này khi đánh vào cơ thể sẽ được dẫn dắt trở nên ổn định, nhu hòa có tiết tấu. Nó đã làm thay phần việc khó nhất, việc còn lại chỉ cần thân thể Tự Minh đủ mạnh để kiên trì hấp thu năng lượng theo tiết tấu này, thì chuyện vượt cấp hấp thu hồn hoàn sẽ trở thành chuyện bình thường đối với hắn.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.