Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm Thời Dừng Chân, Thần Bí Tiểu Hắc!

Tiểu thuyết gốc · 2398 chữ

Nếu Trần Tự Minh còn ở đây, chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra lai lịch con hắc nhện khổng lồ này, ngoài loại ma nhện mang trên người độc tố kinh khủng cùng với bản tính ác độc nổi tiếng khắp Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ra, thì chẳng ai vào đây có diện mạo đặc trưng như vậy nữa.

Đó chính là một con Nhân Diện Ma Chu, tu vi của nó đã đạt đến vạn năm cấp bậc, ít nhất là tương đương như vậy. Là ác mộng đối với các loại hồn thú cỡ nhỏ, chuyên đi căn nuốt và thôn phệ hồn thú khác có thực lực thấp hơn, một trong những loại hồn thú tà ác và nguy hiểm nhất trong rừng rậm Tinh Đấu.

Nó vừa mới hiển diện, hoàn cảnh hỗn loạn nơi đây liền lập tức dừng lại, vô số hồn thú chỉ vừa chứng kiến bóng dáng đã điên cuồng tháo chạy, áp lực quá lớn của vạn năm hồn thú, hơn nữa còn là một chủng loài tiếng xấu lan xa như Nhân Diện Ma Chu khiến ngàn năm hồn thú ở đây vô cùng sợ hãi.

Rất may cho bọn chúng, mục tiêu của nó là thi thể Quỷ Diện Lôi Điểu năm ngàn năm đang nằm đằng kia, sắp sửa có một bữa ăn ngon miệng mà không tiêu tốn một chút công sức nào.

Tự Minh tất nhiên sẽ không biết được những chuyện sẽ xảy ra sau khi hắn rời đi, nhưng cũng phải khẳng định một điều rằng quyết định vừa rồi của hắn là chính xác như thế nào.

Nếu bản thân còn ở lại chỗ này thêm chút nữa, chắc chắn sẽ chạm mặt với con Nhân Diện Ma Chu trên vạn năm này, với thực lực hiện tại của mình, ngay cả khi liều mạng chiến đấu và tung ra toàn bộ át chủ bài thì cơ hội để hắn sống sót cũng là rất nhỏ, nếu không muốn nói là hoàn toàn không có.

Không phải tự nhiên mà loại ma nhện này có tiếng tăm lớn đến vậy. Ngoài sở hữu độc tính ăn mòn cùng công kích lực vô cùng cường đại ra, thì kinh nghiệm săn mồi kết hợp với bản tính giảo hoạt của nó, đặc biệt là với những con đã đạt tới vạn năm niên hạn trở lên mà nói, thực lực tổng thể của một con vạn năm Nhân Diện Ma Chu có thể sánh ngang với ba vạn năm hồn thú thông thường khác, thậm chí xét trên độ gây nguy hiểm cho nhân loại Hồn Sư thì còn hơn thế rất nhiều.

Trở lại với Trần Tự Minh, sau khi tránh xa khỏi khu vực vừa mới hấp thu hồn hoàn, hắn quyết định chạy thẳng một mạch hướng trở ra khu vực ngoại vi rừng Tinh Đấu, nơi chỉ có mười năm và trăm năm hồn thú sinh hoạt.

Với thực lực hiện tại, khu vực rìa ngoài rừng rậm là lựa chọn tốt nhất để hắn an toàn dừng chân. Bản thân cần một khoảng thời gian để thích nghi với lực lượng mới tăng lên, đồng thời tranh thủ tìm hiểu cặn kẽ những biến đổi trên người hắn, cũng như Tiểu Hắc.

Trong suốt quá trình đi đường, Tự Minh cận thận quan sát và phát hiện rất nhiều dấu hiệu không đồng dạng trên thân Tiểu Hắc. Chợt một ý tưởng trong đầu lóe lên, hắn muốn kiểm nghiệm một chút.

- Này Tiểu Hắc!

- Tao với mày đọ tốc độ, xem ai nhanh hơn a!

"..."

Nói xong, không chờ nó đáp lại đã lập tức mở ra Lôi Thần Hình Thức, lôi điện lập lòe khắp cơ thể, toàn lực vận dụng Bạo Bộ bạo phát tốc độ khiến cả người hắn tại chỗ chợt bắn vọt ra xa hơn chục mét, bỏ lại Tiểu Hắc phía sau trong chớp mắt đã biến mất tăm trong tầng cây cối rậm rạp.

Đây xem như là tốc độ nhanh nhất của hắn ở trạng thái thông thường, không phóng thích bất kỳ hồn hoàn nào phụ trợ thêm, nhưng so về tốc độ với chuyên chúc Mẫn Công hệ Hồn Tôn cũng không hề kém cạnh, nếu không sử dụng thêm hiệu quả phụ trợ tăng lên tốc độ từ hồn hoàn thì khó có thể nào sánh bằng Tự Minh lúc này.

Sở dĩ Tự Minh vô cùng tự tin Tiểu Hắc sẽ nhanh chóng đuổi kịp hắn, chính dựa vào những gì được chứng kiến thời điểm lần đầu cả hai chạm mặt. Cận thận hồi tưởng lại, hắn mới nhận thức rằng bản thân con tham ăn cẩu này lại sở hữu tốc độ kinh người như vậy.

Dù phải chịu sự truy đuổi của năm ngàn năm Quỷ Diện Lôi Điểu phía sau, chiếm ưu thế trên không trung phi hành nhưng vẫn không thể nào bắt kịp tốc độ của Tiểu Hắc, có vẻ như nó còn rất nhẹ nhàng, không cho thấy bất kỳ dấu hiệu chật vật nào.

"Gừ...!"

Miệng đang ngậm quả trứng khiến Tiểu Hắc chỉ có thể gầm gừ trong cổ họng, bốn cái chân nhỏ liên tiếp bạo xuất ảo ảnh, tốc độ không hề kém cạnh Tự Minh phía trước chút nào, thân hình lấp lóe mấy cái xuất hiện ngoài mười mét có hơn.

Hai bóng ảnh thay nhau lướt đi trong rừng rậm, một lam một hắc, không ngừng truy đuổi đối phương, dọc quãng đường đi qua dọa sợ không ít trăm năm cùng mười năm hồn thú.

Bạo Bộ hắn đang thi triển là loại thân pháp phát huy mạnh nhất khi di chuyển trong những địa hình có nhiều chướng ngại bất quy tắc, đặc biệt là trong các khu rừng rậm như rừng Tinh Đấu này, nơi phân bổ vô số thân cây lớn với mật độ dày, vô cùng thích hợp để làm bệ đỡ thi triển.

Mỗi một lần tiếp xúc bề mặt thân cây, là một lần bộc phát Bạo Bộ, điểm tinh yếu của kỹ thuật này chính là lợi dụng lực sinh ra từ những vụ nổ lôi điện nhỏ, đẩy cơ thể phóng đi liên tiếp trên không trung.

Nghe thì có vẻ rất giản đơn dễ hiểu, nhưng để có thể thi triển đi ra một cách thuần thục và trơn tru như Tự Minh hiện tại là cả một quá trình miệt mài khổ luyện, chứ không phải qua vài câu miêu tả đơn giản như vậy.

Chân chính nếm trải mới có thể phát hiện, để có thể căn chỉnh uy lực lớn nhỏ của nổ lôi thông qua hai chân tiếp xúc sao cho vừa đủ trong từng khoảng không gian đã là một vấn đề nan giải, chưa kể đến việc lợi dụng lực đẩy sinh ra đó để điều chỉnh thân hình lướt đi cùng với tiếp xuống phía sau xử lý, có thể biến chúng thành những chuỗi động tác kéo dài liên tục mà không hề gián đoạn, thực sự là vô cùng khó khăn.

Phát triển và hoàn thiện trở thành một chân chính kỹ pháp mang tên Bạo Bộ như bây giờ, là kết quả xứng đáng cho nhiều năm qua một mực tập luyện không ngừng nghỉ mỗi ngày của Tự Minh.

Cho thất rằng, để sáng tạo ra một hồn kỹ hoàn chỉnh ở thế giới tràn ngập Hồn Lực này là điều không hề dễ dàng, khi mà tất cả những kỹ năng chiến đấu của Hồn Sư gần như chỉ thu được từ Hồn Hoàn và Hồn Cốt mà thôi.

Nhìn lại Tiểu Hắc thì khác, bản thân tốc độ của nó vốn đã rất nhanh rồi, mỗi khi có đại thụ chặn đường phía trước, cơ thể của nó lại chợt biến mất, ngay sau đó đã thấy xuất hiện phía sau thân cây, tốc độ không một chút suy giảm.

Một loại kỹ năng tương tự như "Thuấn di", trông nó vận dụng thành thạo như vậy, rất có thể là thiên phú bẩm sinh sẵn có, khai phát qua một khoảng thời gian dài.

”Sau khi xuyên qua Đấu La đại lục, không chỉ mỗi mình sở hữu sức mạnh, ngay cả Tiểu Hắc cũng trở nên đặc biệt không kém nha!”

Vừa nhìn biểu hiện của Tiểu Hắc phía sau, trong lòng Trần Tự Minh không khỏi âm thầm suy ngẫm.

Ra ngoài khu vực biên giới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chọn được chỗ nghỉ chân thích hợp thì trời cũng dần tối. Tự Minh dùng thanh Kusanagi chặt bỏ bớt bụi cây rậm rạp xung quanh một chút, tạo một khoảng đất trống vừa đủ cho bọn họ dựng trại sinh hoạt, hắn dự định ở lại chỗ này một thời gian ngắn.

Ánh sáng mặt trời vừa biến mất, bóng đêm u ám lại lần nữa buông xuống ôm trọn toàn bộ sâm lâm, hai bóng hình một lớn một nhỏ chăm chú vây quanh đống lửa đang bùng lên liên tiếp điểm điểm hỏa tinh, xung quanh cắm lấy ba khúc gỗ chụm lại với nhau làm giá đỡ treo lên một cái nồi lớn, có thể dễ dàng trông thấy nước trong đó đang không ngừng sôi trào lên.

”Sùng sục.... sùng sục...!"

Mùi thơm nức mũi từ đó lan tỏa ra không khí xung quanh, chen đi hoàn toàn cảm giác ẩm ướt nơi rừng rậm nguyên thủy, khiến một bên Tiểu Hắc ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Cái miệng mở thật lớn, lộ ra cái lưỡi dài ngoắt sang một bên, đang không ngừng rơi xuống liên tiếp từng giọt nước miếng. Theo thời gian, hương thơm càng trở nên nồng đậm khó cưỡng. Không còn giữ được bình tĩnh, bốn cái chân đã đứng thẳng từ lúc nào, một mực vòng quanh đống lửa nhảy nhót, ngao lên không ngừng.

Thấy bộ dạng hấp tấp của nó, Trần Tự Minh không khỏi một mặt cười lớn, vươn cánh tay gõ nhẹ lên đầu nhỏ của nó một cái, khẽ mắng:

- Bình tĩnh một chút, sắp xong rồi đây!

Bị chủ nhân cảnh cáo, Tiểu Hắc vội vàng quỳ rạp xuống đất, ra sức tỏ vẻ chấp thuận nhưng con mắt vẫn một mực mạo tinh quang, một chút cũng không chịu rời khỏi cái nồi lớn.

Lúc này, quả trứng của Quỷ Diện Lôi Điểu nó trộm được lúc trước đang nằm trong tay hắn. Quan sát một chút cũng không nhận ra có gì đặc biệt, vỏ ngoài màu vàng nhạt, phía trên hiển hiện từng đường vân giống như những đạo lôi điện, kích thước cũng chỉ tương đương cái đầu của Tiểu Hắc nhưng cầm trên tay lại có cảm giác khá trầm nặng.

Trần Tự Minh thương lượng mãi mới lấy được từ trong miệng của nó, đương nhiên điều kiện là thêm cho nó một phần đồ ăn tối hôm nay. Nhìn vẻ mặt không bỏ của Tiểu Hắc, hắn khặng định quả trứng này chắc chắn ẩn chứa tác dụng đặc biệt khác, chí ít là mang lại lợi ích không nhỏ cho Tiểu Hắc mới khiến nó liều mạng chui vào hang ổ Quỷ Diện Lôi Điểu đầu đàn gần năm ngàn năm để đánh cắp bằng được.

Phải biết loài điểu này thuộc vào dạng hồn thú cao cấp, đặc biệt là con đầu đàn lại càng hiếm gặp, đương nhiên thực lực cũng là rất mạnh. Đừng lầm tưởng chỉ nhìn hắn một mình hạ gục con Quỷ Diện Lôi Điểu gần năm ngàn năm không để lại vết thương nào đáng kể mà xem thường loại hung thú có cánh này.

Bản thân chiến lực của Tự Minh đã không thể dùng cấp bậc hồn lực thông thường của Hồn Sư để đánh giá, nếu toàn lực bộc phát hoàn toàn để chiến đấu, hắn có thể chắc chắn một điều bản thân có thể đối kháng sòng phẳng với cao cấp Hồn Tông.

Sau khi hấp thu hoàn thành đệ tam hồn hoàn cùng với Ngoại Phụ Hồn Cốt mới xuất hiện, tổng thể thực lực của hắn sẽ tăng lên một tầm cao mới, sẵn sàng ngạnh kháng với Hồn Vương sơ cấp cũng không chừng.

Nhưng khi đối mặt với sự điên cuồng truy sát của Quỷ Điểu, xem nó vẫn hết sức ung dung, tốc độ vẫn vượt trên đối phương một mảng lớn mặc cho đối phương sở hữu lợi thế phi hành.

Tự Minh phỏng đoán, Tiểu Hắc sau khi xuyên qua Đấu La Đại Lục dường như đã trở thành một tồn tại tương tự như hồn thú, nhưng hắn đã dùng mọi phương pháp vẫn không thể nào xác định được tu vi niên hạn của nó.

Sử dụng Tâm Võng thì chỉ xác định được vị trí tồn tại của Tiểu Hắc mà thôi, còn lại không có bất kì phản hồi bất thường nào khác được truyền tới. Ngay cả khi đã mở ra Sharingan, vận dụng con mắt phải tam câu ngọc tập trung trên người nó cũng chỉ thấy được một đám hắc vụ, không hề xuất hiện năng lượng hồn lực lưu chuyển.

Hắn biết rõ, Sharingan của bản thân có khả năng nhìn thấy dòng chảy hồn lực, cũng như lượng hồn lực còn lại của mỗi một Hồn Sư cũng như Hồn Thú sở hữu thực lực không vượt qua hắn quá xa.

Hắn đã chứng minh khả năng này trong trận chiến với Quỷ Diện Lôi Điểu lúc ban ngày, góp công không nhỏ vào việc hạ gục nó, nhưng với Tiểu Hắc thì lại không được, dường như cấp bậc Sharingan hiện tại là không thể nào.

Có vẻ như Tiểu Hắc sở hữu một khả năng ẩn giấu đặc thù, ngăn cản bất cứ ngoại lực nào có ý định thăm dò. Nhìn bề ngoài, trông nó không khác gì một con hắc mao cẩu bình thường, một loại thú nuôi thông dụng hoàn toàn vô hại.

”Tiểu Hắc a! Có vẻ như không chỉ mỗi mình tao mang trên người nhiều bí mật nha!” Trần Tự Minh không khỏi âm thầm cảm thán.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 236

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.