Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính Diện Nhất Kích, Hồn Vương Lực Lượng!

Tiểu thuyết gốc · 2440 chữ

Phải biết rằng, chỉ có hồn sư tự mình kết thúc sinh mạng của hồn thú, mới có thể hấp thu được hồn hoàn của chúng, kẻ khác muốn cướp đi hồn hoàn cũng chỉ biết vô vọng.

Trong trường hợp hồn sư đó không kịp hoàn thành hấp thu, duy nhất kết cục chính là mặc cho năng lượng hồn hoàn lãng phí trôi đi, không còn cách nào khác vì đây là phép tắc của thể giới này.

Vận dụng lực lượng của võ hồn Tử Lôi đồng nghĩa với việc hồn hoàn sẽ xuất hiện trên người. Một vàng hai tím, tổ hợp hồn hoàn đặc biệt lóa mắt khiến lão giả Hồn Vương cùng mập mạp đứng đối diện không khỏi một phen kinh thán.

"Không thể nào!"

"Ngàn năm đệ nhị hoàn!"

???

Đệ nhị hoàn chỉ có thể là trăm năm cấp bậc đi xuống đã là một điều thường thức, gần như trở thành hiển nhiên của hồn sư giới. Việc xuất hiện ngàn năm cấp bậc ngay ở hồn hoàn thứ hai, hơn nữa điều ngoại lệ này còn là ở trên người của một gã hồn sư trẻ tuổi, điều này có ý nghĩa gì?

"Thiên tài? Hay là quái vật?"

Mặc kệ trong đầu đối phương hiện tại đang suy nghĩ gì, tận dụng thời khắc cả hai đang chịu tổ hợp hồn hoàn mạnh mẽ của hắn thu hút, chỉ thấy đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn quanh người đồng thời sáng lên.

Lôi điện từ trong lòng bàn tay phải lũ lượt tuôn trào mà ra, tốc độ cực nhanh trong chớp mắt đã lan tràn toàn thân, mật độ dày đặc bao phủ quanh người tương tự một lớp áo khoác bao bọc toàn bộ cơ thể.

"Lôi Khải!"

Đồng thời điểm, Bạo Bộ cũng được Trần Tự Minh sử dụng. Chỉ nghe tại chỗ vang lên một đạo thanh âm trầm thấp, mặt đất dưới chân hắn rạn nứt một chút, cả người bắn về phía trước tựa một chùm bạch sắc lôi quang.

Tất cả chỉ xảy ra một cách chớp nhoáng, khoảng cách giữa hắn với đối phương cũng không quá xa, rất nhanh đã kề sát mà đến.

Sau khi hoàn thành hấp thu hồn hoàn thứ ba của Quỷ Diện Lôi Điểu chính thức bước vào Hồn Tôn cảnh giới, đệ nhất hồn hoàn Lôi Khải mang theo hiểu quả tăng phúc toàn thuộc tính giờ đây đã là 30%, cộng thêm việc thi triển thân pháp Bạo Bộ, trong phạm vi ngắn bạo phát tốc độ.

Có thể nói, so với những Hồn Vương thông thường khác, tốc độ trong khoảnh khắc này của Tự Minh là không một chút thua kém, nếu không muốn nói là có chút vượt trội hơn.

Tay phải nắm chặt Kusanagi mang theo lam quang lôi điện toàn lực đâm về phía trước, mục tiêu chính là chỗ hiểm yếu nơi trái tim tên mập mạp mà hiện tại đang sững người đứng đó chưa kịp hiểu chuyển già đang diễn ra.

Tập kích bất ngờ cộng thêm thời khắc đối phương lơ là cảnh giác, không ai có thể ngờ được một Hồn Tôn mới đột phá lại cả gan chủ động công kích trước, khi đối thủ trước mặt là một gã mạnh mẽ Hồn Vương cộng thêm một Hồn Tôn đã 40 cấp.

Đương nhiên là không ai dám, nhưng Trần Tự Minh hắn dám. Chỉ cần đợt công kích này thành công, dễ dàng gạt bỏ tên mập mạp này trước, còn lại một mình Hồn Vương lão giả có thể để hắn yên tâm tập trung toàn lực đối phó, phần thắng có thể nắm chắc thêm một phần.

"Muốn chết...!"

Tại thời điểm lôi điện mũi kiếm chỉ cách trái tim tên mập chưa đến nửa thước, chỉ thấy một hắc sắc đoạn thứ từ phía sau mập mạp kéo theo kình khí ác liệt đâm tới. Hướng mũi kiếm cường ngạnh đối chọi.

"Binh....!"

Hắc sắc quang thứ cùng lam thải lôi kiếm kịch liệt va chạm, hỏa hoa bắn lên, âm thanh như kim loại giao kích vang lên inh tai. Lực lượng kinh khủng va chạm tạo thành một vòng khí lưu thổi quét ra xung quanh.

Mạnh mẽ lực phản chấn dội trở lại khiến cả người Tự Minh đang trên đà lao tới chịu cảnh đẩy văng trở lại, mặc dù đã được Lôi Khải bao phủ bên ngoài hóa giải đi một phần, tuy nhiên vẫn bị đẩy lùi hơn chục mét, hai chân trượt dài trên mặt đất đồng thời dùng mũi kiếm một đường cắm xuống đất mới có thể mau chóng ổn định thân mình.

"Hồn Vương lực lượng quả nhiên không thể coi thường a!"

Ở chiều người lại, sau khi đối oanh một kích với Kusanagi trong tay Tự Minh, Hồn Vương lão giả cũng không thể nào dễ dàng nuốt trôi như trong tượng tượng ban đầu của hắn.

Ngay khi vừa cảm nhận được lực lượng hùng hậu từ trên mũi kiếm đối phương truyền đến, tay trái lão lập tức tóm chặt bả vai mập mạp không hề chần chờ mà lập tức kéo giật mạnh về phía sau đồng thời cả người cũng dựa theo đó mà phóng nhanh lùi về phía sau.

Lão lo ngại chủ tử kề sát quá gần trung tâm va chạm, có thể gây ra thương tổn. Phải biết trạng thái lúc đó của mập mạp vô cùng đáng báo động, cả người không một chút phòng bị sững sờ đứng tại chỗ, võ hồn cũng chưa kịp triệu hoán.

Quả nhiên phỏng đoán phía trước của Tự Minh đã được kiểm chứng, hồn lực cấp 40 của tên mập này phần lớn dựa vào dược vật cùng bảo vật quý hiếm đập mà lên, thời gian bỏ ra cho việc tinh luyện hồn lực không đáng bao nhiêu. Thiên phú cũng không thuộc vào loại cao cấp gì cho cam, kinh nghiệm chiến đấu lẫn trực giác phản ứng cũng là yếu kém đáng thương.

Không phải Trần Tự Minh mang trong đầu tư tưởng miệt thị đối phương, nhưng sự thật chính là như vậy. Tất cả những thành tựu của hắn hiện tại có thể nói gần như toàn bộ là dựa vào quá trình kiên trì luyện tập và mài dũa trong suốt hằng năm trời.

Không thể phủ nhận thiên phú cũng như những gì hắn sở hữu sau khi sống lại ở thể giới Đấu La này đều thuộc vào dạng nghịch thiên, nhưng tất cả tạo hóa tiên thiên không thể tự dưng mà chuyển hóa thành lực lượng tự thân được.

Sống sót sau đợt tập kích bất ngờ của Trần Tự Minh, mập mạp không khỏi một phen hoảng hồn khiếp vía. Chẳng may Hào Lão chậm trễ ra tay chút nữa, trái tim nhỏ bé của hắn đã phải chịu thanh lôi kiếm đó xuyên thủng rồi.

Nét mặt gã trở nên vặn vẹo quái dị, gương mặt béo núc ních vốn đã không ưa nhìn giờ đây càng trở nên xấu xí. Sợ hãi, tức giận, khinh miệt lẫn chán ghét... tràn đầy trên diện mạo, thực sự vô cùng khó coi.

"Rác rưởi đáng chết!"

"Ngươi dám cả gan đối với ta ra tay, muốn chết sao hèn mọn tiểu trùng!"

"Hào Lão, mau cho ta phế hắn! "

....

Là phế chứ không phải giết, mục đích của mập mạp chính là hoàn toàn phế bỏ một thân Hồn Lực cũng như võ hồn của nhân loại trước mắt. Để hắn trải nghiệm cảm giác từ một gã thiên tài hồn sư rơi xuống địa ngục, trở thành xác xác thực thực một phế vật, một rác rưởi không hơn không kém.

Hắn muốn tự tay mình hành hạ đối phương, muốn chết không được muốn sống cũng không xong. Muốn nhìn đối phương phải đau đớn chật vật từ tinh thần lẫn thể xác, để rồi phải quỳ gối dưới chân hắn van xin.

Tượng tưởng tình cảnh đó thôi xũng đủ khiến bản thân một hồi phấn khích, hắn phải cho tên nhân loại thấp hèn trước mắt này trả giá kết cục thể thảm nếu dám mạo phạm hắn.

Từ trong ánh mắt rét lạnh của đối phương, Trần Tự Minh dường như hình dung được những ngụ ý ác độc trong từng câu nói vừa rồi của hắn. Bản chất con người cao cao tại thượng, biến thái đến đáng sợ của tên mập mơ hồ có thế thấy được lốm đốm.

"Hừ, miệng thúi cũng chỉ biết phun phân!"

"Muốn phế ta, xuống địa ngục mà nằm mộng đi!"

"..."

Lúc này đây, hai con ngươi quỷ dị của Tự Minh đã hoàn toàn lạnh lẽo xuống, gương mặt anh tuấn đã âm trầm kinh khủng, sát khí cũng không hề có ý định che giấu bộc phát mà ra.

Đối phương đánh lén muốn lấy mạng hắn, cướp đoạt hồn hoàn trong tay hắn đã đành, giờ đây còn trắng trợn tuyên bố muốn phế đi bạn thân, chờ đợi phía trước là một kết cục phải nói là vô cùng bi thảm.

Thử tưởng tưởng bản thân không đủ nhanh nhạy để tránh né kịp thời đòn đánh lén bất ngờ trước đó, trái tim nhỏ bé của hắn đã bị xuyên thủng, chưa kịp hoàn thành mộng tưởng cũng như tận hưởng cuộc sống thoải mái mà hắn mong muốn, thì đã sớm trở thành một thi thể lạnh toát, không tên không tuổi, cô độc nằm đó chờ hồn thú đến tha đi.

Ở thế giới Đấu La này, không sở hữu một thực lực mạnh mẽ, hay một lực lượng to lớn đủ để bảo hộ bản thân thì đến thời điểm chịu người chén ép, ức hiếp lăng nhục cũng không cách nào có thể phản kháng.

Bước lên phía trước đứng đối diện với cặp song đồng quái dị của tiểu Hồn Tôn, lúc này đây lão mới chân chính nhìn thẳng vào nhãn đồng Sharingan của Trần Tự Minh. Mặc dù con ngươi đối phương có chút thâm thúy khiếp người, nhưng chung quy cũng không có gì đặc biệt để hắn phải lưu ý.

Chỉ thấy bình thản giọng nói từ trong cổ họng lão âm trầm phát ra, nghe có vẻ ôn hòa nhưng không giấu đi vẻ uy nghiêm của cường giả đối với một tiểu Hồn Tôn kém xa bản thâm tới hơn hai mươi cấp.

"Khá khen cho ngươi, đánh một hảo tính toán không tồi!"

"Nhưng đứng trước một Hồn Vương mạnh mẽ còn giám phản kháng, ngươi không thể tượng tưởng được lực lượng của năm hoàn Hồn Vương kinh khủng đến mức nào đâu!"

"Mặc dù ngàn năm đệ nhị hoàn của ngươi khiến ta có đôi chút kinh ngạc, nhưng chênh lệch hồn lực quá lớn thì vẫn ở đó!"

"Bây giờ, là ngươi chịu quỳ xuống hay là để đích thân ta ra tay đây!"

....

Hiển nhiên lão có chút không để tâm thực lực có phần đơn bạc của một tên hồn sư trẻ tuổi mới bước vào cảnh giới Hồn Tôn có thể sở hữu. Ngay việc đánh lén bằng đệ tam hồn kỹ lúc đầu nhưng không thể hạ gục đối phương, ngược lại còn để hắn nhẹ nhàng tránh né, vết thương gây ra nhìn qua cũng không thế nào đáng ngại. Đối với một Hồn Vương lâu năm như lão cũng đã là mất mặt ném lớn. Tiết lộ ra ngoài chỉ có thể nhận lấy người khác chế nhạo.

Một lần chính diện đối kháng một kích vừa rồi, lão cũng chỉ xem là như bản thân trong tình huống bất ngờ ra tay ứng phó, không vận dụng toàn lực, cộng với việc phải bảo hộ công tử mới cho ra kết quả như vậy, không đáng phải để tâm.

Sở dĩ dành vài câu vô ích nói với đối phương, đơn giản chính là một chút cân nhắc đối với lai lịch của thiếu niên này. Để sở hữu được hồn lực cấp bậc Hồn Tôn khi độ tuổi còn trẻ như vậy, có thể là thiên tài thuộc thế lực lớn bồi dưỡng ra, hoặc đứng phía sau hắn là một mạnh mẽ cường giả dìu dắt.

Nhưng có vẻ như thiếu niên này không thuộc hai trường hợp nêu trên. Thứ nhất là trong trường hợp hắn từ trong tối tập kích bằng đệ tam hồn kỹ, một tên nhỏ bé Hồn Tôn mười phần chắc chín là đã xong đời rồi, thời điểm đó đáng ra người thủ hộ phía sau đã ra tay. Còn việc thiếu niên này né tránh được công kích của hắn mà không gục xuống chẳng qua là trường hợp hy hữu, may mắn có lẽ chiếm phần lớn trong đó.

Vẻ bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, ngoài gương mặt có chút chút tuấn tiếu dễ nhìn ra, mặc dù quần áo sạch sẽ nhưng khí chất lại hết sức bình thường, làn da ngăm ngăm khiến thiếu niên này trở nên hết sức bình thường trong mắt lão.

Kinh nghiệm hành tẩu trong giới hồn sư nhiều năm, cộng với thời gian phục vụ dưới trướng công tử, gặp qua vô số thiên tài hồn sư cũng như để tử các thế lực lớn không thiếu, ánh mắt nhìn người của lão vẫn phải có.

Vào trước là chủ đánh giá khiến những tố chất đặc biệt của Trần Tự Minh chợt mờ mạt đi trong mắt Hồn Vương cường giả.

"Giả trang cái gì cường giả hình tượng!"

"Muốn chiến liền đến, dông dài cái gì!"

"..."

Kế hoạch bất ngờ tập kích, dùng toàn lực một kích nhanh chóng hạ gục tên mập 40 cấp Hồn Tôn phía trước coi như đã phá sản. Quả nhiên kinh nghiệm chiến đấu, ý thức cảnh giác tùy thời tùy khắc của một cường giả Hồn Vương lâu năm là hết sức phong phú.

Hắn cũng không cảm thấy quá lớn tiếc nuối, chung quy cũng chỉ là một ý tưởng bất ngờ đột phát trong khoảnh khắc mà thôi. Thành công thì càng tốt, thất bại cũng không ảnh hưởng quá lớn. Thời khắc quyết định không cúi đầu nhận mệnh mà cùng đối phương một trận chiến sống còn, hắn đã lường trước được kết quả xấu nhất có thể xảy ra.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.