Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Hoàn Đối Ngũ Hoàn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Hắc thứ bên tay phải bị mũi kiếm Kusanagi găm thẳng xuống mặt đất, trong khoảnh khắc khó có thể rút về phòng ngự. Trong khi đó công kích của đối phương lại quá nhanh, Hào Lão chỉ kịp vung cánh tay trái lên chống đỡ trước mắt.

"Phanh...!"

Lực lượng nặng nề từ phía trước ập đến khiến cơ thể lão không khỏi bị đẩy văng về phía sau, hai chân liên tiếp dẫm mạnh xuống mặt đất, tương đối chật vật mới có thể ổn định thân hình.

"Không tồi lực lượng!"

"Xem ra bạo phát hồn kỹ này của ngươi cũng thuộc vào loại cao cấp, chí ít cũng có thể cho ta tăng thêm một chút hứng thú!"

Mặc dù ngoài miệng tỏ ra nhẹ nhàng là vậy, nhưng sự thật lại là một phen trái ngược hoàn toàn.

Trên cánh tay trái đang không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức, nhắc nhở lão không thể không cảnh giác công kích của thiếu niên Hồn Tôn này, nếu không muốn bị lật thuyền trong mương.

Lực lượng ẩn chứa trong lần phản kích vừa nãy đã mơ hồ có thể sánh ngang với cao cấp Hồn Tông thông thường, hoàn toàn đủ tư cách đả thương được Hồn Vương như lão.

Thời gian ngắn giao thủ nhưng cũng đủ thấy được kinh nghiêm cùng ý thức chiến đấu của thiếu niên này không hề kém nếu không muốn nói là hoàn mỹ đến khó tưởng tượng nông nỗi.

Có thể theo kịp tốc độ tấn công, đồng thời linh hoạt né tránh cũng như phản kích, chừng tuổi này đã đạt đến thành tựu như vậy nếu không có danh sư chỉ điểm hoặc xuất thân từ đại thế lực, đánh chết lão cũng không tin đối phương là một thân tự rèn luyện mà ra.

"Nhiều năm hành tẩu trong hồn sư giới, có thể nói ngươi xứng đáng là một trong nhưng thiên tài hiếm thấy mà ta đã gặp!"

"Trái ngược với những tuổi trẻ hồn sư xuất thân từ đại thế lực kia, luôn một mặt mắt cao hơn đầu trong khi chân chính thực lực cũng chỉ hơn người cùng lứa đôi chút!

"..."

"Kinh nghiệm lẫn trực giác chiến đấu của ngươi có thể nói không hề yếu, tổng thể thực lực hoàn toàn vượt trên giới hạn cấp độ hồn lực hiện tại!"

"Nhưng thiên tài chung quy kết cục vẫn là bị bóp chết trong tay ta!"

"Lần công kích tiếp theo đây sẽ không còn đơn giản như trước nữa đâu!"

"Thực sự không muốn thấy ngươi chết quá nhanh, ngược lại sẽ khó bàn giao cho thiếu gia!"

....

Câu nói cuối cùng còn chưa kết xuống, đã thấy đệ nhị cùng đệ tứ hồn hoàn dưới chân lão đã chậm rãi đồng thời dâng lên, màu vàng cùng tím hồn hoàn phóng ra quang thải huyễn lệ dung nhập trong cơ thể lão.

Chỉ thấy cơ thể lão bỗng chốc lớn hơn một vòng, hắc sắc năng lượng không ngừng hướng bên ngoài tản mát ra, nhanh chóng cô đọng, ngưng tụ hình thành một lớp tương tự áo giáp bao bọc quanh người, phía trên còn mọc vô số mao thích sắc nhọn, trông vô cùng quái dị đáng sợ.

Ngay bây giờ đây, trước mắt hắn chẳng khác nào một con nhím khổng lồ, đúng như thú võ hồn mà lão sở hữu.

Thông thấy cơ thể đối thủ biến đổi, toàn thân Tự Minh một phen căng thẳng đồng thời nâng lên cảnh giác cao nhất, Sharingan chăm chú theo dõi bất kì động thái nào trên người Hào Lão. Tiếp sau đây, mới chân chính là một trận tử chiến, vừa rồi chẳng qua là khúc dạo đầu mà thôi.

Sharingan của hắn có thể chứng kiến được dao động năng lượng tích tụ dày đặc đang bao quanh cơ thể lão, cảm quan chiến đấu linh mẫn của hắn phát giác được nguy hiểm đang ấp ủ chực chờ ngay phía trước.

Chợt con ngươi hắn không khỏi co rụt lại, con nhím khổng lồ trước mặt chợt giẫm mạnh hai chân xuống đất, khiến mặt đất phía dưới không khỏi lõm xuống tạo thành hai vũng hỗ sâu, đất đá tại chỗ trong khảnh khắc bị bắn lên lơ lửng trên không trung, kích thước thân thể tưởng chừng như nặng nề bỗng chốc bạo phát kinh khủng tốc độ, không một chút đấu hiệu báo trước trong nháy mắt phóng vụt đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần.

Ngay khi vừa rời khỏi vị trí cũ, thân hình lão bất chợt cuộn tròn lại như một quả cầu, tốc độ lại tăng thêm một đoạn, gào thét hướng Tự Minh càn quét mà đến. Trên đường lăn đi, mặt đất không một chút huyền niệm dễ dàng chịu xới tung lên, cỏ dại cùng Lam Ngân Thảo thực vật hoàn toàn bị cày nát, cảnh tưởng vô cùng kinh khủng.

"Nhanh như vậy!"

Lúc này đây, động thái nhãn lực của Sharingan cũng chỉ giúp hắn đủ khả năng nhận thức một chút quỹ tích chuyển động của xa luân, tốc độ của nó thực sự quá nhanh trong khoảnh khắc không cho hắn chút thời gian cận thận ứng phó.

Không một chút do dự, Tự Minh lập tức quay người trở lại đưa lưng về phía đối phương, dùng nhanh nhất tốc độ bạo phát Bạo Bộ hướng phía sau lướt đi. Trong tình huống này hắn không hề cân nhắc khả năng bản thân có thể cứng đối cứng, cho dù là trong trạng thái mạnh nhất hiện tại cũng không thể nào.

Chỉ có thể lợi dụng sở trường tốc độ kết hợp với con mắt Sharingan thoàng chốc bắt lấy quỹ tích tấn công của đối phương, nhất thời né đi mũi nhọn công kích. Chờ đối phương hao hết lực lượng trong lần tấn công này mới có thể nghĩ đến cơ hội phản kích.

"Ầm ầm ầm...!"

Bỏ lại âm thanh gào thét phía sau, thân hình Tự Minh hóa thành lôi quang lướt đi, chớp mắt đã đến trước thân đại thụ phía sau. Không một khắc đình trệ, cơ thể hắn chợt nhảy vọt đồng thời hai chân giẫm lên thân cây, dùng nó làm điểm tựa khiến cơ thể hắn không rơi xuống mà treo ngược trên cao song song với mặt đất.

Thời điểm này, công kích của đối phương cũng vừa tới, tốc độ lăn đi cực nhanh kết hợp với lớp hào thích sắc nhọn bên ngoài khiến cơ thể Hào Lão cuộn tròn chẳng khác là một chiếc hủy diệt Xa Luân ( Bánh xe), sẵn sàng cày nát mọi thứ trên đường đi lẫn đối thủ.

"Uỳnh!"

Mạnh mẽ va chạm bộc phát ra một tiếng nổ lớn, đại thụ khổng lồ tại chỗ không nghi ngờ gì bị phá nát, ngay sau đó đổ gục xuống một bên.

Tại thời khắc này thân thể Tự Minh cũng đang lơ lửng trên không trung, chỉ thấy hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, truyền vào lôi điện hồn lực từ trên cao toàn lực đâm xuống.

"Đương, đương, đương,…"

Dường như kim thiết cắt vào nhau, liên tiếp hỏa hoa tại chỗ tiếp xúc không ngừng bắn ra. Lực lượng cường đại đánh vào thân kiếm, cả thanh Kusanagi chấn động dữ dội, hai tay hắn không thể nào giữ vững dù chỉ một khắc thời gian, lập tức tuột khỏi sự kiếm soát bắn lên không trung rồi cắm thẳng xuống đất phía xa, cách chỗ cũ ngoài hai mươi thước.

Nương tựa mạnh mẽ lực lượng trong nháy mắt truyền đến, cả người Tự Minh cũng chịu cảnh đẩy văng ra xa hơn mười mét. Hai chân vừa mới chạm đất, dư lực còn khiến cơ thể hắn liên tục chao đảo phải lùi phía sau ba bốn bước, bàn chân nặng nề giẫm mạnh rất vất vả mới có thể hoàn toàn đứng vứng.

Chưa kịp thả lỏng thở dốc, đã thấy hắc sắc luân xa hướng hắn vọt mà tới, tốc độ không cho thấy chút giấu hiệu suy giảm.

"Chết tiệt, còn nữa sao!!!"

"..."

Khi khoảng cách với hắn không tới năm mét, chỉ thấy luân xa không tiếp tục lăn tới mà bất ngờ bật lên, hướng không trung mà bắn, tốc độ xoay tròn nhanh tới nỗi xé toạc không khí, không ngừng rít gào từng chuỗi thanh âm gê rợn.

Trên đường hạ huống, hắc luân xa từ trong trạng thái cuộn tròn bỗng chốc giải trừ, cơ thể Hào Lão cũng vì đó lộ diện đồng thời tung ra một cước. Tựa như cự phủ từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ uy thế dường như khai sơn tích địa khóa chặt trên người Tự Minh mà bổ.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn cảm giác được uy áp nặng nề đè ép lên bản thân khiến cơ thể vì thế mà chịu định trụ. Phải nói rằng, công kích của đối phương hội tụ đầy đủ cả lực lẫn thế, dù đối thủ không phải chịu bất cứ chiêu thức khống chế nào vẫn khó lòng có thể thoát khỏi phạm vi tấn công.

Nhưng đối với Trần Tự Minh thì lại không hẳn như vậy, hắc sắc câu ngọc trong hai con ngươi chợt xoay tròn một chút, hình dáng hắc cước mang theo kình khí ác liệt có thể trông thấy rõ ràng, ngày một áp sát, ngày một phóng to.

Thời khắc này, chỉ thấy nửa người phải của hắn giật nhẹ về phía sau một chút, cả người nhanh chóng hoàn thành động tác xoay mình một góc bốn mươi lăm độ. Cùng lúc hắc cước tựa như một đạo cự phủ xé rách không khí từ trên trời bổ xuống, lướt qua cơ thể Tự Minh trong gang tấc.

"Uỳnh...!"

Âm vang sấm dậy, mặt đất tại chỗ dễ dàng bị nổ tung lên, lực lượng khổng lồ còn khiến diện tích phá hoại càng thêm lan rộng. Từng tiếng răng rắc liên tiếp truyền tới, vết nứt hình mạng nhện tiếp tục lan rộng, cho tới khi đạt tới đường kính năm thước mới chấm dứt.

Khói bui cùng vụn vỡ đất đá chậm rãi tản đi. Tại chỗ hắn đứng, một hố sâu đường kính hơn năm mét lộ ra vô cùng rõ ràng. Vết nứt sâu lõm xuống chỗ trung tâm chứng minh phần nào uy lực kinh khủng của đòn công kích vừa rồi.

Đứng tại chỗ trung tâm chỉ có một người, không phải thi thể Trần Tự Minh như trong tưởng tượng của ai đó mà là một thân quần áo đã có phần lộn xộn đứng đó, có chút thở dốc, đôi con ngươi trợn tròn kinh ngạc, dường như không thể tin vào mắt mình nhìn tròng trọc về hướng đối điện.

Lúc này đây, tiểu Hồn Tôn tưởng chừng như nhỏ bé yếu ớt trong mắt Hồn Vương cường giả vẫn còn toàn vẹn đứng đó, mặc dù trên thân phủ đầy bụi đất, phần áo trước ngực gần như bị xé rách hoàn toàn, phía sau lớp lôi điện áo khoác mơ hồ lộ ra một phần cơ thể rắn chắc mạnh mẽ, máu tươi nơi lòng bàn tay còn không ngừng tí tách rơi xuống, nhưng ánh mắt cơ hồ không bao giờ mất đi vẻ tự tin trấn định.

Chỉ thấy bờ môi hắn khẽ nhếch lên một đạo đường cung, có chút giễu cợt nhìn đối thủ vượt xa mình hơn hai mươi cấp độ hồn lực.

"Ha...!"

"Ngạc nhiên không? Thất vọng không?"

"Hồn Vương lực lượng của ngươi mạnh mẽ thật đấy, nhưng đánh không trúng ta thì làm thế nào đây!"

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh

Truyện Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.