Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Pháp, Thí Nghiệm Võ Hồn

Tiểu thuyết gốc · 1502 chữ

Trần Tự Minh thầm than một tiếng:”Thật bá đạo!”.

Hắn tiếp tục xem, cuốn cổ thư chỉ có tổng cộng mười trang, chỉ có trang đầu tiên là ghi lại những văn tự đặc biệt, hắn chưa từng thấy bao giờ. Nhưng thật kì lạ, Trần Tử Minh có thể dễ dàng hiểu nghĩa của chúng, những trang còn lại đều là trống không.

Sau một hồi xem xét, hắn phát hiện được, đây là một bộ lôi hệ công pháp, gồm có mười tầng. Tầng thứ nhất ghi lại cách thức minh tưởng, vận chuyển công pháp, hấp thu hồn lực.

Trần Tử Minh phỏng đoán:"Rất có thể tầng một đối ứng với cấp bậc Hồn Sư trở xuống. Sau này khi hấp thụ hồn hoàn, tiến giai lên các cấp bậc cao hơn như Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông… sẽ mở ra tầng tu luyện tiếp theo."

Bỗng một đạo linh quang lóe lên:” Nếu mỗi tầng đối ứng với một cấp bậc Hồn Sư, vậy đến tầng thứ 9 là Phong Hào Đấu La, đột phá lên tầng thứ 10 chẳng phải là thần cấp sao? Nếu tu luyện theo chỉ dẫn của bộ công pháp này, ta có thể đột phá trăm cấp thành thần, mà không cần tới thần vị truyền thừa?”

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Trần Tự Minh chợt rùng mình, bắn người lên, mở to cặp mắt ngó ráo riết xung quanh, rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhóm, hắn ngồi phệt xuống giường, miệng lẩm bẩm:

- Dọa chết ta a!

Công pháp này, nếu bị tiết lộ ra ngoài hồn sư giới, chắn chắn toàn bộ vị diện này sẽ nổi sóng, đến lúc đó không chỉ tất cả Phong Hào Đấu la, mà còn cả Thần Giới sẽ tìm bằng được Trần Tự Minh, xé xác hắn ra thành trăm mảnh, để moi cuốn cổ thư trong đầu hắn ra. Nghĩ đến cảnh tưởng đó thôi, Trần Tự Minh đã thấy toàn thân lạnh toát.

”Hi vọng, khi con nhóc ném ta đến thế giới này rồi bỏ đi, đủ mạnh mẽ để qua mắt Thần Giới !“ Trần Tử Minh âm thầm cầu nguyện.

Hiện tại, hắn có thể khẳng định chắc chắn, đang có ít nhất bốn vị thần đang chú ý tới Đấu La Đại Lục, để tìm ra người thích hợp kế thừa thần vị của bọn họ.

Ngoài Thiên Sứ Thần tại Võ Hồn Điện, còn có La Sát Thần truyền thừa trên người Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông, Hải Thần truyền thừa tại Hải Thần Đảo, Tu La Thần truyền thừa trên người Đường Thần, tại Sát Lục Chi Đô. Đặc biệt là Tu La Thần Thần Vương, thỉnh thoảng bỏ bê công việc chấp pháp, trốn khỏi Thần Giới, dạo quanh Đấu La một vòng. Nhiêu đó thôi, cũng đủ khiến hắn sởn cả gai ốc.

Nhưng thực ra, Tự Minh cũng chỉ đang lo lắng xuồng mà thôi. Lúc Trần Tự Minh buông xuống đây sáu năm trước, đến thời điểm này thức tỉnh võ hồn, mở ra cổ thư, hắn vẫn sống nhăn răng. Nếu bí mật của hắn bị Thần Giới phát hiện, thì Tự Minh giờ đây không còn an ổn ngồi trên giường, lo ngược lo xuôi nữa rồi.

Nghĩ ngợi lung tung một lúc, Trần Tự Minh vội lắc lắc đầu, cố bỏ đi những lo lắng không đâu. Hắn thầm nhủ bản thân rằng:

”Chỉ cần mình không ngừng trưởng thành, không ngừng mạnh lên, vượt lên trên tất cả trở thành kẻ mạnh nhất, thì không ai có thể uy hiếp được mình nữa!”

Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà, cố gắng không đánh thức Lão thôn trưởng, rồi chạy thật nhanh tới thác nước đằng sau thôn. Hắn cần trắc thí sức mạnh của hai võ hồn mới này một chút. Thác nước cách thôn không quá xa, mặc dù vừa vận động mạnh, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng vì quá hào hứng với những sức mạnh mới, mệt nhọc này cũng chẳng đáng là gì.

Lúc này, đứng trước cây đại thụ bên thác nước, Trần Tự Minh vận chuyển hồn lực. Lôi điện vũ hồn bám trên tay phải, hắn nhắm mắt cảm thụ sức mạnh trên bàn tay, rồi vung ra một quyền.

Bành!

"..."

Thân cây chấn động dữ dội, khiến đàn chim đang nghỉ ngơi trên cây sợ hãi, phóng ra tán loạn. Tự Minh vội vàng thu lại vũ hồn, nhất cấp hồn lực không giúp hắn duy trì vũ hồn được lâu.

Nhìn trên thân cây, một vết lõm hình nắm đấm, lún sâu hơn ba phân, xung quanh là những vết cháy đen đang bốc lên mùi khét. Vũ Hồn mang theo lôi điện thuộc tính, vốn nổi tiếng với sức mạnh cuồng bạo, tốc độ nhanh, mang theo lực bộc phát và khả năng xuyên thấu vượt trội hơn những vũ hồn cùng loại ít nhiều.

Trần Tự Minh tặc tặc lưỡi:"Mới chỉ một quyền không dùng toàn lực, đã có sức công phá như vậy. Không biết khi tu luyện lên cấp độ cao hơn thì sức hủy diệt của nó kinh khủng đến nhường nào, thật đáng mong chờ a!"

- Lôi điện võ hồn nghe có vẻ hơi tầm thường nhỉ?

"..."

- Vậy sau này gọi là Tử Lôi đi!

- Để những kẻ thù của ngươi phải chịu sự phán quyết của tử vong!

- Không tệ, không tệ!”

Khá hài lòng với cái tên mới đặt cho vũ hồn, Tự Minh khẽ gật gật đầu một cái, coi như ấn định chuyện này. Ngay sau đó hắn cúi đầu xuống, nhắm mắt lại tập trung tinh thần.

Thời điểm ngẩng đầu lên, hai con ngươi đã hoàn toàn chuyển sang màu máu.

Mở ra Sharingan (Tả Luân Nhãn), thế giới trong mắt hắn càng thêm chân thực, càng thêm rõ ràng. Những chiếc lá chầm chậm đung đưa, mặt cỏ dưới chân khẽ lắc lư theo những con gió, ẩn sau là những đàn kiến xếp hàng dài ... một thế giới hoàn toàn mới hiện lên trong đầu.

Trần Tự Minh hứng thú bừng bừng, cẩm nhận mọi thứ xung quanh. Hồi lâu sau, thấy tinh thần có chút mệt mỏi, hắn từ từ đóng lại hai mắt. Nằm xuống dưới gốc cây, trong đầu suy tư.

”Sharingan (Tả Luân Nhãn), lúc giác tỉnh đã hút đi hồn lực trong cơ thể, khiến ta chỉ còn nhất cấp hồn lực. Chứng tỏ khi biến thành vũ hồn ở thế giới này, nó dường như cần hồn lực để tiến giai, dùng tinh thần lực để duy trì trạng thái."

Chợt một ý tưởng thình lình hiện lên trong đầu:

"Thay vì hút đi hồn lực của mình, có thể thay thế bằng hồn hoàn của hồn thú a? Nó chính là kết tinh của hồn lực mà!”

Phương pháp này, chắc phải đợi thêm thời gian để chứng minh, nhưng nhiều khả năng là nó hoàn toàn khả thi. Tránh trường hợp, mỗi lần tiến giai lại là một lần hồn lực tự thân tích lũy cực khổ bị con mắt này rút đi, vậy thì quá bất công cho hắn rồi.

Nhớ đến Lôi Pháp, Tự Minh ngồi dậy tiến vào trạng thái minh tưởng, từng bước vận chuyển hồn lực theo hướng dẫn ghi trong tầng một của công pháp.

Ban đầu có hơi trúc trắc một chút, theo thời gian có thể thích ứng dần. Hắn cảm nhận được từng dòng năng lượng đang chạy một vòng khắp cơ thể, rồi quay về hội tụ tại đan điền. Được một chu thiên, hồn lực ít ỏi còn lại sau khi sử dụng vũ hồn lúc trước, có dấu hiệu phục hồi một tia. Càng tu luyện, hồn lực phục hồi càng nhanh. Mặc dù không am hiểu nhiều về kinh lạc trong cơ thể, nhưng hắn có nhớ Đường Tam đã từng nhắc tới Bát Mạch trong Huyền Thiên Bảo Lục.

Từ khi sinh ra, Kì Kinh Bát Mạch đã thông, nhưng mỏng manh và rất hẹp. Nội lực sẽ bị tắc nghẽn khi cố di chuyển qua những kinh mạch đó. Nhưng trong khi Trần Tự Minh vận chuyển hồn lực, hắn cảm thấy vô cùng dễ dàng và thoải mái. Hồn lực chạy khắp cơ thể mà không gặp bất kì trở ngại nào.

"Là do cơ thể này bách mạch quán thông? Hay là mình chưa gặp được bình cảnh, nên không cảm nhận được những kinh mạch này?"

Rất có thể, đây là phúc lợi cô bé kia đền bù, khi lỡ xúc động Lôi Kiếp đánh chết hắn đi. Tự Minh khẽ mỉm cười tự giễu, rồi lắc lắc đầu, loại bỏ tạp niệm tiếp tục tập trung vào công cuộc tu luyện.

(Cảm ơn bạn "sianh115" đã ủng hộ 200 TLT. Cảm ơn rất nhiều!)

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 519

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.