Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14 : Lữ Bố Một Phương Diện Khác

2049 chữ

Chiều tối hôm đó, ngoài doanh trại của Đinh Nguyên có một kẻ tên là Lý Túc mang theo một con tuấn mã đến gặp riêng Lữ Bố.

Bị binh lính cản lại ở bên ngoài, Lý Túc bèn nói :

“Các ngươi báo với Lữ tướng quân, có người quen cũ đến thăm.”

Quân lính vào báo, Lữ Bố có chút ngạc nhiên, cũng không nghĩ ngợi nhiều cho người đó vào gặp mình.

Thấy là Lý Túc nên Lữ Bố có chút vui mừng, kẻ này là người cùng quê với mình. Trước đây có chút quen biết.

Chào hỏi xong, Lý Túc nói : “Đã lâu không có gặp nhau, nay nghe tin hiền đệ ở đây, ta liền đến thăm. Thấy đệ thân thể khang kiện, ta rất vui mừng.”

Lữ Bố cười nói : “Đệ là vũ phu, thân thể khỏe mạnh cũng là bình thường. Bấy lâu nay huynh ở nơi nào?”

Lý Túc : “Hiện nay huynh đang giữ chức Hổ Bôn Trung Lang Tướng trong triều, hay tin hiền đệ có lòng phò trợ xã tắc mừng lắm. Liền mang theo ngựa quý đến đây, biếu cho đệ.” Hắn nói tiếp : “Ngựa này tên là Xích Thố, là bảo mã ngày đi ngàn dặm, trèo đèo lội suối như trên đất bằng.”

Lữ Bố liền cho người dắt ngựa đến.

Quả nhiên, ngựa này toàn thân đỏ như lửa, không một sợi tạp mao, tứ chi kiện mã. Từ đầu tới đuôi dài hơn trượng, từ móng tới đầu cao tám thước (1m8).

Bỗng nó hý vang, tiếng như rồng ngâm rền vang.

Quả xứng với bài vịnh :

Ngàn dặm phi đằng, cát bụi tung

Băng sông vượt núi, xé sương hồng

Khác chi rồng lửa, trên mặt đất

Muốn rứt cương to, vỡ nhạc đồng.

Lữ Bố thấy được bảo mã, lòng mừng khấp khởi, tạ ơn Lý Túc :

“Hiền huynh cho con ngựa quý này, Bố không biết phải báo đáp thế nào cho phải.”

Lý Túc cười nói : “Huynh đến thăm đệ là vì tình nghĩa, đâu cần gì ơn huệ báo đáp.”

Hai người dắt nhau vào trại, uống đến say khướt.

Lữ Bố cũng chỉ nhớ được mang máng, mình có trò chuyện với Lý Túc một hồi, nói về chuyện công danh nghiệp lớn.

Nói ra hắn cũng xấu hổ, theo Đinh Nguyên kiến công lập nghiệp mà mãi chả được, toàn bị lão già khọm đè nén, không có cơ hội lập công.

Nên hắn có chút bất mãn, sau đó thì bị Lý Túc dẫn dụ ra nhập Đổng Doanh. Bên cạnh đó Lý Túc còn biếu tặng nhiều vàng bạc ngọc ngà.

Có điều Lữ Bố trong cơn say cũng chưa có đồng ý. Say quá nên ngủ gục lúc nào không hay.

Hơi hơi tỉnh lại, Lữ Bố vuốt vuốt mi tâm, đầu óc có chút choáng váng. Sai người rót nước trà giải rượu, uống một cốc lớn, tỉnh táo hơn một chút. Hắn lắc đầu cười khổ, nhìn qua bên phải thì không thấy Lý Túc đâu, cố gắng nhớ lại chút gì đó.

Sau đó nghiêm mặt, híp híp mắt. Bỗng nhiên hắn giật mình, gọi người vào hỏi “Lý huynh” đi đâu rồi, tên lính nói Lý Túc lúc chạng vạng tối đã đi ra ngoài doanh, không biết đi đâu.

Trong lòng sốt ruột, Lữ Bố ra ngoài, nhanh chóng đi về phía trại của Đinh Nguyên, thầm cầu nguyện lão “nghĩa phụ” này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vừa mới tới noi thì nhìn được trong trại có hai bóng người đang ngồi nói chuyện, một bóng người đứng lên bỗng nhiên xuất kiếm chém chết người kia.

Lữ Bố tim đập loạn, bước vào trong thì thấy Lý Túc còn đang đứng đó nhìn xác Đinh Nguyên.

Sau đó thì mọi chuyện ai cũng biết, Lữ Bố nhận lấy danh tiếng ngọc ngà “Bất nghĩa”, người trong thiên hạ ai ai cũng “biết”, ai ai cũng “hiểu”.

Duy chỉ có Cao Thuận, Trương Liêu biết được sự thật nên hai người này vẫn tận tâm đi theo phò trợ Lữ Bố.

Người đời truyền với nhau nhiều bài phú chê bai, trong đó có hai bài cay nghiệt nhất :

Thương thay ! Hán mạt có Đinh công

Nuôi được con tài, tưởng cậy trông

]

Ai biết nòi nào ra giống ấy.

Nuôi hùm, hùm cắn, xót xa lòng.

---- ---- --

Một bài khác :

Tiếc thay! Mặt đẹp, lực vô song.

Cử đỉnh bạt sơn, nức tiếng hùng.

Quen thói tàn bạo, không chút nghĩa.

Trách gì thiên hạ, chẳng ai dung.

---- ---- -----

Tin Đinh Nguyên chết, Lữ Bố xuất quân phò Đổng Trác lan truyền rất nhanh. Chẳng mấy chốc người trong thiên hạ ai ai cũng biết, Lữ Bố đã phò trợ Đổng Trác.

Sau đó thì Đổng mập danh tiếng vang dội, quyền thế ngập trời.

Phế Hán Thiếu đế xuống làm Hoằng Nông Vương, lập Trần Lưu Vương lên làm vua. Kẻ nào phản đối, bị chém chết tại trận.

Viên Thiệu phản kháng kịch liệt, không địch lại được Lữ Bố cái thế vô song, đành phải ngậm ngùi bị đá ra khỏi kinh đô.

Tào Tháo thì khác, hắn chờ đợi thời cơ, tự lập môn hộ.

Vài ngày sau đó, Đổng Trác dưới sự trợ giúp đắc lực của Lý Nho viết ra bài chiếu :

"Vua Hiếu Linh mất sớm, vua sau nối ngôi, bốn bề ai ai cũng trông mong.

Nay xét ra vua ta, thiên tử mỏng mảnh, kém vẻ uy nghi nghiêm chỉnh, cư tang biếng nhác, đức xấu đã rõ, không xứng ngôi lớn.

Hoàng thái hậu không có uy nghi của người mẹ, nhiếp chính rối tung. Việc bà Vĩnh Lạc thái hậu mất, dân chúng có nhiều dị nghị. Ðối với đạo tam cương và đường Trời đất, phải chăng có thiếu sót nhiều?

Trần Lưu Vương tên Hiệp, đức hạnh nghiêm trang, khuôn phép kính cẩn, cư tang thương xót, nói năng chính đính, lời hay tiếng tốt, thiên hạ ai ai cũng biết. Nên nối ngôi vua, làm phép cho vạn thế!

Nay phế vua ra làm Hoằng Nông Vương, thái hậu thì phải trả quyền chính.

Xin tôn Trần Lương Vương lên làm hoàng đế,

Ứng thiên, thuận nhân, để yên bụng thiên hạ!”

---- -------- -------

Thời đại chuyên quyền của Đổng Mập đã đến.

Năm 190, Tào Tháo được Đổng Trác phong lên chức Kiêu kỵ hiệu uý.

Bấy giờ, có một viên quan Việt kỵ hiệu úy tên là Ngũ Phu, tự Ðức Du, thấy Ðổng Trác quá mức hung tàn, ngang ngược. Tức lắm, hắn mặc một áo giáp nhỏ ở bên trong, mặc quan phục ở bên ngoài, trong áo giắt một con dao ngắn, chờ đợi thời cơ để giết Trác.

Một hôm Trác vào chầu, Ngũ Phu ra đón. Lúc Đổng Trác đến được dưới gác. Ngũ Phu rút dao ra đâm, không ngờ sức của Đổng Trác khỏe hơn, hai tay ôm chặt được Ngũ Phu, Lữ Bố trông thấy, chạy lại ôm Ngũ Phu ra, vật ngã xuống. Đổng Trác tức mình thở phì phì hỏi Ngũ Phu: - Ai xui ngươi làm phản?

Ngũ Phu trợn mắt, thét mắng rằng:

- Ngươi không phải là vua ta, ta không phải là bề tôi của ngươi, sao lại gọi là phản được? Tội ngươi đầy trời, ai ai là chẳng muốn giết ngươi? Chỉ tiếc cho ta, không thể xé nhỏ được xác ngươi ra, cứu giúp thiên hạ!

Lão Đổng tức lắm, sai người lôi Ngũ Phu ra ngoài chém chết. Lúc Ngũ Phu bị kéo ra, liên miệng mắng chửi Ðổng Trác, cho đến lúc chết mới ngừng.

Ðời sau có thơ khen Ngũ Phu rằng:

Ngũ Phu người này, xứng anh hùng,

Tiết liệt xem ai, được thế không?

Ðánh giặc, hãy còn danh để tiếng,

Ngàn thu vằng vặc, mảnh gương chung!

Ðổng Trác từ khi bị Ngũ Phu giết hụt, ra vào thường hay có binh sĩ hộ vệ, người thì mặc giáp.

Cũng là lúc đó, Đổng Trác muốn nhận Lữ Bố làm con nuôi.

Viên Thiệu trốn ra được đến Bột Hải, nghe tin Ngũ Phu xém chút giết được Đổng Trác thì than vãn, trời phụ lòng người.

Hắn viết mật thu cho Tư Đồ Vương Doãn, ý bảo, ngài ở trong triều, thường xuyên gặp được Đổng Trác, sao không tìm cách giết hắn đi. Sau đó, sai người truyền tin.

Vương Doãn nhận được, cũng không biết làm sao cho phải. Một hôm, thấy các quan đông đủ, hắn bèn nói : “Hôm nay sinh nhật lão phu, mời mọi người đến tham gia cho vui.” Các quan đều nhận lời, hẹn nhau buổi chiều sẽ đến chúc thọ.

--- -------- -----

Chiều hôm đó, bá quan tụ tập ở Phủ Tư Đồ chúc mừng.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Vương Doãn ôm mặt khóc rống.

Mọi người lấy làm lạ, bèn hỏi : “Hôm nay là ngày mừng thọ của ngài, sao ngài lại khóc?”

Vương Doãn nói : “Hôm nay nào phải sinh nhật của ta, ta sợ mời mọi người đến sẽ làm Đổng Trác sinh nghi nên mới nghĩ ra tiểu kế này. Đổng Trác dối vua lộng quyền, xã tắc an nguy trong sớm tối. Tôi là khóc thương thay cho giang sơn Hán thất.” Các quan nghe vậy, đều ôm nhau khóc òa.

Tào Tháo thấy vậy thì buồn cười, một lũ ngu, cho các ngươi khóc từ sáng tới tối xem thử có khóc chết được Đổng Trác không.

Không lo mà nghĩ kế giết Đổng Trác, ở đấy mà ôm nhau chơi gay, ọe, phát tởm.

Hắn cười lớn, nói to : “Các người cứ ở đó mà ôm nhau khóc đi, ta xem các ngươi có thể khóc chết được Đổng Trác không.”

Sau đó, hừ lạnh quay người rời đi.

Các quan thấy có người nhạo báng, tức chửi ầm lên.

Vương Doãn híp mắt, gọi hạ nhân đến, nói gì đó. Sau đó cũng xin lui về nghỉ.

Đến tối, tại Phủ Tư Đồ. Trong phòng của Vương Doãn.

Vương Doãn đang ngồi nói chuyện với Tào Tháo.

Vương Doãn : “Tào hiệu úy, ngài có biện pháp giết Đổng Trác chưa?”

Tào Tháo cười bảo : “Bấy lâu nay tôi nép mình ở bên Đổng Trác cũng vì muốn giết chết kẻ này. Nay đã chiếm được lòng tin của hắn, tôi có thể đến gần. Nghe nói Tư Đồ có thanh bảo đao, ngài cho tôi mượn.” Hắn nói tiếp : “Tôi sẽ dùng nó, làm kế hiến bảo, nhằm ám sát Đổng Trác.”

Vương Doãn nghe vậy mừng lắm, nói khẽ : “Mạnh Đức lòng dạ như thế, mừng cho thiên hạ.”

Vương Doãn rót rượu, chúc Tào Tháo thành công. Hai người bàn bạc thêm một chút, quyết định trưa hôm sau sẽ hành động.

Hôm sau, Tào Tháo dắt đao ở hông, đến phủ Đổng Trác. Do hắn đến đã nhiều lần, nên không ai ngăn trở cả.

Hỏi thăm được Đổng Trác đang nằm nghỉ trong phòng, hắn nói : “Ta đến hiến bảo, để cho ta vào trong.”

Binh lính canh giữ cũng không nghi ngờ, cho hắn vào.

Lữ Bố thấy Tào Tháo cười hỏi : “Mạnh Đức hôm nay có chuyện gì mà đến tận đây?”

Tào Tháo nói : “Ngựa của tôi gầy yếu, nay mạn phép đến xin Đổng công một con ngựa tốt hơn.”

Lữ Bố cười to nói : “Để ta đi chọn cho ngài một con bảo mã.”

Nói xong, khệnh khạng đi về phía trại ngựa ngoài thành, không hay biết Tào Tháo đến là có mục đích khác.

Tào Tháo híp mắt, âm hiểm liếc vào trong phòng ngủ. Từ từ tiến vào.

Thấy Đổng Trác đang nằm nghỉ trong phòng, ngoảnh mặt vào trong. Tào Tháo mừng rơn, nghĩ thầm trong bụng, Đổng Trác, tử vận của ngươi đã đến.

Từ từ rút dao ra, bước khẽ đến sát bên giường. Dơ cao tay, đâm xuống.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.