Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

18 : Hoa Hùng Sính Uy

2135 chữ

Viên Thiệu thấy mâu thuẫn đã được giải quyết, thở phào một cái. Sau đó hạ lệnh : “Toàn quân nghe lệnh, xuất quân Tỵ Thủy quan. Ngày mai tấn công Tỵ Thủy quan.” Ngày hôm sau, đại quân của liên quân chư hầu đã đến Tỵ Thủy quan.

“Ha ha ha, thập bát lộ chư hầu mà thôi, Hoa Hùng ta có sợ gì.”

Hoa Hùng đề đao thượng mã, xuất quan nạch chiến , hắn thét lớn : “Quan Tây – Hoa Hùng ở đây, kẻ nào dám đánh với ta một trận.”

Viên Thiệu cau mày nói : “Hoa Hùng ngông cuồng, người nào nguyện ý xuất trận chém kẻ này? Giết được sẽ có thưởng lớn.”

Một vị tướng quân ở sau lưng Viên Thuật bước ra, nói : “Mạt tướng nguyện đi.” Dứt lời, xách thương lên ngựa nghênh chiến.

Viên Thuật cười nói : “Người này là đại tướng Du Thiệp của ta, vũ dũng hơn người, nhất định có thể chém chết Hoa Hùng.”

Du Thiệp đúng là vũ dũng hơn người, chỉ số võ lực đã tới 80, nhưng so với Hoa Hùng 96-97 điểm võ lực thì, haha.

Không được bao lâu, một tên lính bước vào nói : “Báo, Du tướng quân giao chiến với Hoa Hùng ở trước quan ải, vừa được một hiệp thì bị Hoa Hùng chém rớt ngựa.” Nhất thời, mặt Viên Thuật đỏ bừng, hận không thể tìm ra một cái hố để chui vào nấp.

Viên Thiệu cảm thán một câu, “ Hoa Hùng kiêu dũng, nên làm gì đây?”

Hàn Phức đứng lên nói : “Ta có đại tướng Phan Phượng, có thể chém Hoa Hùng.”

Nói xong, một vị tiểu tướng quân xách theo một thanh trọng phủ bước ra, thi lễ một cái, lên ngựa rời đi.

Lại nói Hoa Hùng ở ngoài quan ải, thấy một tên tướng mang theo trọng phủ nghênh chiến, nhất thời cười lạnh nói : “Lại xuất ra một tên phế vật nữa.”

Nói xong, hừ lạnh quơ đao chém tới.

Hai người giao chiến chưa được mười hiệp, Phan Phượng có chút đuối sức, lộ ra sơ hở, liền bị chém ngã.

Hoa Hùng đắc thắng cười to, hò hét : “Tới đây, Quan Tây – Hoa Hùng ở đây, kẻ nào dám đánh với ta một trận.”

Nhất thời sĩ khí quân Tây Lương bạo tăng, hò hét ầm ĩ ở ngoài quan ải.

Lưu Bị ở trên sườn núi xa xa thấy vậy cười hắc hắc nói : “Xem ra đám chư hầu lại đi một nước cờ ngu ngốc nữa.” Ba Tài ở bên lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, đám chư hầu toàn phế vật vậy sao.

Quan Vũ - Trương Phi ở một bên huynh một ly, đệ một ly, không thèm để ý. Dù sao, hôm nay bọn họ cũng không được ra trận, đại ca nói một là một, không cho là không cho. Không cần phải xin xỏ vớ vẩn.

Trong đại trại của liên quân chư hầu, mọi người mặt ủ mày chau.

Một tên lính bước vào cấp báo : “Báo, Phan tướng quân giao chiến với Hoa Hùng được gần 10 hiệp thì sơ ý bị Hoa Hùng chém ngã ngựa.”

“Biết làm sao đây, nếu mà hai thượng tướng Nhan Lương – Văn Sửu của ta ở đây, há có thể để cho Hoa Hùng lớn lối như vậy.”

(Nhan Lương – Văn Sửu võ lực giao động trong khoảng 94-96, chưa đủ tuổi chèn ép được Hoa Hùng)

Tào Tháo cau cau mày, hắn cũng có đại tướng vũ dũng, hai anh em Hạ Hầu Đôn – Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân , Tào Hồng. Nhưng cũng không có mạnh mẽ như Hoa Hùng, phái họ ra thì chỉ có chết.

Đơn đấu đã không được, như vậy hai đánh một, ba đánh một?

Có điều làm vậy thì sẽ làm giảm uy tín của đám liên minh chư hầu rất nhiều.

Mọi người mặt ủ mày chau suy nghĩ đối sách.

--- ------- ------------

]

Trên sườn núi, Lưu Bị ngồi nhàn nhã uống rượu, nhìn Hoa Hùng đang sính uy ở dưới quan ải, cười khà khà. Lẩm bẩm :

“Không biết đám chư hầu có lựa chọn kế hai đánh một hay ba đánh một hay không đây. Hắc hắc.”

Quan – Trương hai người cũng khá ngứa mắt với tên Hoa Hùng ở dưới kia, nhưng đại ca đã nói không nên đành phải chịu.

Ba Tài thì càng không cần nói, tên này đang ngồi phè phỡn ở một chỗ, một tay cầm quạt thi thoảng phe phẩy một cái, một tay khác thì cầm đùi gà, chốc chốc lại cho lên gặm đùi gà, rất là thoải mái.

Ba Tài tự nhận mình không phải dạng người hiếu chiến, dù có võ lực cao hơn hầu như tất cả đám võ tướng khác hắn cũng mặc kệ, không a dua. Làm một tên thiên lôi, Lưu Bị sai đâu đánh đó là được.

Nghĩ nhiều mệt óc.

------ ---

Hoa Hùng thấy gọi trận lâu mà không có kẻ nào ra ứng chiến nữa, chửi lớn mấy câu cho bõ tức rồi thu quân lui về.

Hoa Hùng cho người báo tin, nói với Đổng Trác là : “Đám chư hầu toàn gà đất chó cảnh, không có kẻ nào địch lại được hắn. Đổng công cứ yên tâm, Tỵ Thủy quan đã có Hoa Hùng trấn thủ, đừng hòng có kẻ nào lọt qua được.” Nghe được tin mừng, Đổng Trác càng vui vẻ, cười lớn nói hay.

Lý Nho thì khác, hắn thấy Hoa Hùng kiêu ngạo quá mức, không ổn lắm, thế là hắn nói với Đổng Trác nên phái thêm ít quân tiếp viện cho Tỵ Thủy quan, dù sao thì đây cũng là 50-60 vạn liên quân. Không thể khinh thường.

Lữ Bố thấy Hoa Hùng lập được đại công, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, xin xuất quân đi tiếp viện, nói là “để cho chắc ăn, không nên khinh xuất.”

Đổng Trác bây giờ vẫn chưa bị quyền hành trong tay làm cho lu mờ ý chí. Hắn cũng không ngốc, còn biết nghe lời khuyên can của Lý Nho, đồng ý cho Lữ Bố xuất lĩnh 1 vạn đại quân đi tiếp viện Tỵ Thủy quan.

Thế là Lữ Bố nhận lệnh, xuất quân tiếp ứng Tỵ Thủy.

--

Mấy ngày sau đó, liên quân cũng yên ắng, không chút động tĩnh. Mặc cho Hoa Hùng có khiêu chiến thế nào, bọn họ vẫn mặc kệ, xem như Hoa Hùng là không khí, không cần để ý.

Ngày thứ tư, đại tướng Kỷ Linh của Viên Thuật đã đến. Nhan Lương Văn Sửu cũng đã đến, Viên Thiệu hớn hở ra đón.

Hôm nay, Hoa Hùng sẽ không yên ổn. Trong lòng mọi người ai cũng có ý nghĩ như vậy.

Đám này nào biết, Lữ Bố cũng đã đến nơi, tiếp viện cho Tỵ Thủy quan. Hoa Hùng đích thân ra nghênh đón, cười nịnh nọt nói : “hắc hắc, Ôn hầu ngài đã đến.”

Lữ Bố cười nói : “Ta mà không đến, ngươi giành hết công to, đến lúc đó, võ lực đệ nhất thiên hạ như ta chẳng phải là chỉ có tiếng không có miếng sao?”

Hoa Hùng cười khà khà nói : “đâu dám, đâu dám. Ngài là đệ nhất, ai dám tranh với ngài chứ.”

Lữ Bố cười khà khà nói : “Ta đùa thôi, đám chư hầu tình hình thế nào rồi?”

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Hoa Hùng kiêu ngạo nói : “Đám đấy không có một kẻ nào là đối thủ của ta, cái gì mà Tôn Kiên, Hoàng Cái, Du Thiệp, Phan Phượng. Đều là hạng người có tiếng mà không có miếng, không chịu nổi một kích.” Lữ Bố bợp đầu Hoa Hùng một cái, cười nói : “Chỉ được cái nói khoác là giỏi, tập hợp binh lính, ta muốn đi theo quan sát xem sao.”

Hoa Hùng cười hắc hắc nói phải, vội vàng chạy đi tập hợp binh lính. Hắn không ngu, cũng biết vị trí của mình. Với lại, Lữ Bố sẽ không vô duyên vô cớ mà đến đây, xem ra phía bên liên quân cũng chuẩn bị có động tĩnh lớn, lần này có trò vui để xem rồi.

Tập hợp đại quân xong, Hoa Hùng như thường lệ, đề đao thượng mã xuất quan khiêu khích đám chư hầu.

Lữ Bố áp trận phía sau quan sát, nếu có biến, hắn sẽ xuất mã.

Lần này phía liên quân hưởng ứng theo, mở cửa trại, một tên tướng xách chiến phủ ra nghênh chiến. Kẻ này là Kỷ Linh (võ lục 88-90), đại tướng dưới trướng Viên Thuật.

Hai người cũng không nhiều lời, lao vào giao chiến luôn.

Ngươi một đao, ta một phủ. Có đi có lại, được hơn 20 hiệp thì Hoa Hùng dồn sức, chém mạnh một cái. Kỷ Linh không dám xem thường, đưa chiến phủ ra đỡ, nhưng không ngờ khí lực Hoa Hùng lớn hơn, một đao đập bay cán phủ.

Không ngập ngừng, Hoa Hùng thuận thế, hất ngược đao lên, chém ngang hông Kỷ Linh. Kỷ Linh trừng mắt ngã xuống.

Viên Thuật liên tiếp mất hai viên đại tướng, lòng đau nhỏ máu.

Sĩ khí liên quân lại giảm.

Ngược lại, đám quân Tây Lương sĩ khí bạo tăng, hò hét ầm ĩ trợ uy.

Viên Thiệu đưa mắt nhìn về phía Nhan Lương. Nhan Lương không nói không rằng, xách đao lên ngựa, hướng thẳng Hoa Hùng lao đến.

Hoa Hùng thấy kẻ tới hung hãn, không thể không nghiêm túc đón đỡ.

Hai người quấn lấy nhau, hai con ngựa chạy song song. Ngươi chém ta đỡ, ngươi tới ta lui.

Sau hơn trăm hiệp bất phân thắng bại, hai người tách ra. Hoa Hùng cười nói : “Mặt đen, khí lực tốt đấy.”

Nhan Lương nhe răng nói to : “Ngươi cũng không tệ.”

Hai viên đại tướng lại tiếp tục lao vào vòng chiến.

Lữ Bố bên ngoài quan chiến, cũng thầm gật đầu. Hai người này đích xác không tệ, khí lực trầm ổn, xuất đao nhanh hiểm chuẩn mạnh, phản xạ cũng rất tốt.

Được hơn trăm hiệp nữa, Nhan Lương đã có dấu hiệu xuống sức, bị Hoa Hùng ép vào thế hạ phong.

Viên Thiệu thấy Nhan Lương không làm gì được Hoa Hùng, còn bị hắn đẩy vào thế hạ phong, trong lòng có chút lo lắng.

Thế là hắn ra hiệu cho Văn Sửu lên tiếp ứng Nhan Lương, nhất thời thế cục thay đổi, Hoa Hùng bị ép vào thế hạ phong, chật vật chống đỡ.

Dù sao thì hắn chỉ được khí lực lớn, còn nói về võ nghệ thì không thể bằng Lữ Bố được.

Lữ Bố ở ngoài áp trận, thấy quân địch tăng thêm tiếp viện, không nói nhiều, thúc ngựa lao vào vòng chiến.

Bảo mã Xích Thố thân đỏ như lửa, cộng thêm Tường Nghê giáp trên người với thanh Phương Thiên Họa Kích, Lữ Bố quả thật không khác gì một vị chiến thần cả.

Lao vào vòng chiến, xuất ra một kích, thế hồ quán đỉnh nhắm ngay đầu Văn Sửu chém xuống. Văn Sửu thấy thế, nhanh chóng hoành đao lên chắn, nhưng khí lực của hắn nào bằng Lữ Bố. Cây đao bị ép xuống gần sát bả vai.

Cắn răng thét lớn, hất cây kích của Lữ Bố ra, định xuất đao phản công nhưng Lữ Bố lại một lần nữa ép kích xuống, tránh không nổi, không thể không đón.

Lại một lần nữa thanh kích ép sát bờ vai, nhưng lần này đã thấy máu chảy ra.

Văn Sửu biết mình khó địch lại Lữ Bố, dồn sức đẩy thanh kích ra, gọi Nhan Lương lui về.

Thấy địch tướng lui về, quân Tây Lương hò hét càng to hơn.

Liên quân thì sắc mặt ai nấy ảm đạm, quay về đại doanh bàn bạc kỹ càng hơn.

Một trận chiến này, tên tuổi của Hoa Hùng càng nổi như cồn. Liên tiếp chém 4 tên đại tướng của liên quân, quân công lớn lao.

Trước khi Lữ Bố đầu nhập vào dưới trướng Đổng Trác thì Hoa Hùng là võ tướng chiến lực số 1, không thể khinh thường, sở dĩ trong lịch sử, hắn bị Quan Vũ 1 đao chém ngã ngựa là do chủ quan khinh địch.

Nếu nghiêm túc đối chiến ít nhất cũng phải trụ được trên 100 hiệp.

------- --------- ---

Chương sau : éo biết thế nào

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.