Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

22 : Đệ Nhất Là Kẻ Nào?

2318 chữ

Sau khi yến tiệc kết thúc, ba anh em Lưu Bị lảo đảo về doanh, hôm nay mọi người uống mừng có chút nhiều, hơi say.

Về tới phòng ngủ (cái lều nho nhỏ) , Lưu Bị sai người pha trà giải rượu, dù sao hắn còn có việc muốn làm ngay, phương châm của hắn là "việc hôm nay, không để ngày mai - làm hôm nay, ngày mai được nghỉ." Hắn có lúc sẽ lười biếng, nhưng lúc cần làm việc thì luôn nghiêm túc, chuẩn thanh niên nghiêm túc.

Giải rượu xong, Lưu Bị dẫn Ba Tài đi theo, cùng đi tới trại giam Lữ Bố.

Lữ Bố lúc này còn đang chìm ngập trong cú sốc bị đánh bại quá dễ dàng bởi một tên râu quai nón, vẫn còn phờ phạc ngồi đó, đôi mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lưu Bị đến, hắn kéo một cái ghế đẩu lại ngồi đối diện với Lữ Bố, mỉm cười nói : "Lữ tướng quân, tờ giấy ta để lại cho ngài ngày hôm đó, ngài có hiểu cặn kẽ ý tứ trong nó chưa?" Con mắt Lữ Bố từ từ biến đổi, sau đó hắn ngạc nhiên hỏi : "Tờ giấy đó là của ngươi để lại ? Sao ngươi biết ta sẽ đến đó ?"

Lưu Bị mỉm cười, chỉ chỉ lên trên đầu nói : "Nếu ta nói, ngài ấy, người cao cao tại thượng ở trên kia bật mí cho ta biết hành tung của Lữ tướng quân, ngài có tin không?" Lữ Bố tất nhiên là sẽ không tin, hắn hừ lạnh nói :"Nếu lão Thiên gia thật để ý tới việc ở trần gian, thì ngài sẽ không bao giờ để cho dân chúng lầm than, phải chịu đói khổ." Lưu Bị lắc đầu cười nói : "Ngươi sai rồi, con người có kiếp trước kiếp này và cả kiếp sau."

Ngừng một nhịp, hắn mỉm cười nói : "Kiếp trước tu đức, làm thiện kiếp này ngươi sẽ được hưởng phúc, kiếp trước làm ác, kiếp này phải chịu đủ khổ ải, nếu vẫn chưa đủ vậy thì sẽ kéo tới kiếp sau." Không chờ Lữ Bố phản bác hắn nói : "Nếu ta nói ta được lão Thiên gia phái xuống cứu giúp Hán thất, ngươi tin không?" Nói xong mỉm cười nhìn Lữ Bố.

Lữ Bố con mắt híp lại, sau đó cười lớn nói : "Không phải ta không muốn tin, nhưng ngươi có bằng chứng nào để chứng minh thân phận không?"

Lưu Bị cười cười nói : "Ta có thể ban cho ngươi sức mạnh của Thiên Tướng, cũng như ta đã ban nó cho người này." Nói xong chỉ chỉ Ba Tài đứng ở bên cạnh.

Ba Tài cười khà khà, thò tay ấn mạnh vào lồng giam, thanh gỗ lớn bằng bắp đùi trước mặt lún vào sau đó thì gãy nứt.

Lữ Bố mắt trợn trừng, há hốc mồm nhìn. Sau đó hắn thử dùng hết sức bú sữa mẹ ra ấn vào lồng giam, tất nhiên là không thể lay chuyển rồi.

Một tay không được, hắn thử hai tay. Nhưng mà cũng không có chút chuyển biến nào, nó chỉ có thể làm lồng giam lung lay mà thôi.

Lữ Bố hừ lạnh, ngồi xuống nói : "Hmmm, nếu không có gì đáng tin hơn, ta sẽ không tin đâu."

Lưu Bị biết tên cứng đầu này sẽ nói vậy, hắn cười khà khà nói : "Được, vậy ngươi theo ra ngoài." Đánh mắt cho Ba Tài để hắn mở cửa phòng giam.

Ba Tài cười cười, bẻ gãy cái dây sắt, mở cửa để Lữ Bố ra ngoài.

Lữ Bố vừa được ra ngoài, việc đầu tiên hắn làm là tiến lên sờ mó lung tung bắp tay của Ba Tài, nhưng hắn không thể phát hiện được gì lạ thường cả.

Phụng phịu ra ngoài sân, đi theo Lưu Bị ra ngoài doanh trại, đến một bãi đất trống khá lớn cách xa doanh trại.

Giải quyết hết mấy tên mặt thám theo đuôi, Lưu Bị cười nói : "Bây giờ ta sẽ chứng minh thân phận của mình, đừng kinh ngạc."

Hắn tiến nhập không gian hệ thống, thao tác "đổi trang phục => Hỗn Độn Hoàng Kim Giáp".

Người Lưu Bị sáng lên, sau đó thì trên người hắn đã là một bộ Kim Giáp, trạm khắc long văn, đầu đội kim khôi đính phượng mao, dưới chân đi Kim Hài như cũ trạm khắc long văn.

Chuẩn Đại Tướng Thiên Đình, mà nói chính ra thì giáp này là của Ngọc Hoàng mặc chứ không phải "Thiên Tướng" như hắn.

Hắn đứng đó giữa khoảng không, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh. Cười nói : "Thế nào, đẹp mắt không? Vẫn còn một chút thủ đoạn khác nữa, xem đây."

]

Nói xong, nghiêm trang ngẩng đầu lên mặc cho Lữ Bố đang há hốc mồm trăn trối nhìn mình, nghiêm giọng nói : "Ta, Lưu Huyền Đức, lấy thân phận Đại Tướng Quân triệu tập các ngươi, xuất hiện đi." Nói xong, trong lòng thầm câu thông với hệ thống, "Bổ sung 1000 Thiên Binh, binh chủng thương binh Thiên Cương Vệ Sĩ."

Khoảng trống trước mặt bỗng sáng lên, sau đó một ngàn Thiên Cương Vệ Sĩ xuất hiện, từ hư không xuất hiện. 1000 người này võ lực cực cao, 96-97 giỏi áp trận, khống chế mũi nhọn tấn công của kẻ địch.

Lữ Bố choáng, hắn quả thận bị dọa choáng rồi, theo nhận thức của hắn thì kẻ trước mặt này quả thật là Thiên Tướng trên Thiên Đình, mà thân phận còn rất cao, là Đại Tướng Quân.

Trời ạ, mình được Đại Tướng Quân của Thiên Đình mời chào, vậy mà trước đó mình còn làm dáng tự kiêu, không nhận. Bắp đùi to như vậy người khác quỳ liếm còn không kịp, mình lại hết lần này đến lần khác từ chối.

Mụ nó, mình vừa làm cái gì thế nhỉ.

Trăn trối nhìn Lưu Bị trước mặt, hắn không biết nói gì cho phải.

Lưu Bị hạ lệnh : "Các ngươi đi tập trung đi, nghe lệnh trực tiếp từ ta, khi ta không có mặt thì nghe lệnh từ Thiên Tướng - Ba Lượng."

10 người đứng trước "vâng" một tiếng, kéo nhau đi về quân trại của Lưu Bị.

Sau khi một ngàn người rời đi, Lưu Bị "thay đổi" trang phục, sau đó quay lại cười cười nhìn Lữ Bố. Hắn nói : "Lữ tướng quân, không biết ngài đã tin lời ta chưa?" Lữ Bố nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cười khan nói : "Thứ cho ta lúc trước vô tri, không nhận ra thân phận của ngài."

Lưu Bị cười nói : "Kẻ không biết không có tội, bây giờ ta muốn ngài theo ta, giúp ta thống nhất thiên hạ, mang tới hòa bình cho loạn thế này. Không biết ý của Lữ tướng quân thế nào?" Lữ Bố quỳ một gối hành lễ nói : "Mạt tướng nguyện theo Đại Nhân, giao phó cả tính mạng."

Lưu Bị cười nói : "Được rồi." Hắn làm bộ nghiêm trang nói : "Ta, Lưu Huyền Đức, lấy thân phận Đại Tướng Quân ban cho ngươi Lữ Bố - Lữ Phụng Tiên, sức mạnh của Thiên Tướng." Nói xong hắn câu thông với hệ thống "áp dụng chỉ số chuyển sinh và tửu lâu của thống lĩnh - võ lực cho Lữ Bố."

Hệ thống : "Vâng thưa chủ nhân, vì Lữ Bố võ lực đã đạt tới ngưỡng 320, tiến hành phong ấn xuống 319, cộng thêm 10 điểm vào trí lực. Chỉ số của Lữ Bố hiện tại như sau." Tướng : Lữ Bố Thống lĩnh : 319 (102 – 3.3) Võ Lực : 319 (103 – 3.3) Trí Lực : 95 (85 – 2.8) Dẫn Binh : 1.000.000 Lưu Bị kinh ngạc nhìn chỉ số cao ngất của Lữ Bố sau đó cười khổ nói , có một tờ giấy bốn câu chữ mà trí lực của hắn cao hơn hẳn so với trong lịch sử, bây giờ lại +10 điểm, quả thật đã có thể so với mưu sĩ nhất lưu.

Sau đó hắn cười cười nói : "Cảm nhận lấy sức mạnh này đi, sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao. Nhớ kỹ bốn câu ta truyền cho ngươi, bây giờ ngươi sẽ là Phó tướng - Lữ Bố của ta." Lữ Bố cảm nhận dòng nước ấm áp truyền đi khắp thân thể đang dần cải tạo từng chút cơ thể mình, sau một lát hắn kinh ngạc nhận ra, mình quả thật đang thừa sức mạnh.

Híp híp mắt lại cảm nhận, sau đó thi lễ với Lưu Bị nói : "Mạt tướng, Lữ Bố tham kiến chúa công."

Lưu Bị cười nói : "Đứng lên đi, về doanh nghỉ ngơi, ngày mai ta muốn công phá Tỵ Thủy quan, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ."

Thâm ý nhìn Lữ Bố, sau đó quay lưng chắp tay rời đi.

Lữ Bố đứng đó suy nghĩ một chút, sau đó cười cười theo sau lưng Lưu Bị về doanh.

Lưu Bị than thầm trong lòng : "Trang bức mà cũng tốn tế bào não, quả thật là mệt mà."

------------ ------------

Sáng hôm sau, Lữ Bố tập hợp 2 vạn Thiên Binh, tiến tới trước quan ải Tỵ Thủy, nói lớn : "Hoa Hùng đâu, ra đây gặp ta."

Đám quân Tây Lương thấy Lữ Bố trở về thì vui mừng chạy đi thông báo cho Hoa Hùng, Hoa Hùng nhận được tin thì kinh ngạc chạy ra xem.

Thấy Lữ Bố một thân mang Hỗn Độn Bạch Giáp, đầu đội Nghê Hoàn Kim Quan, lúc này mới ra dáng chiến thần Lữ Bố. Hắn nuốt nước miếng, mở cửa quan ải phóng ngựa ra ngoài, cười nịnh nọt nói : "Đại nhân, ngài đã về." Lữ Bố hừ lạnh nói : "Ta đã theo Lưu Hoàng Thúc, ngươi thức thời thì cũng biết chọn lựa đi, Hoa Hùng."

Hoa Hùng há hốc mồm nhìn Lữ Bố trăn trối, không biết nói gì cho phải. Được một lát, hắn cười khổ, quay đầu nói lớn : "Mở cửa quan ải, mời Lữ tướng quân vào."

Thế là không tốn một binh một tốt. Lưu Bị với trợ giúp của Lữ Bố, một mình công phá quan ải có lực phòng ngự mạnh nhất Tam Quốc - Tỵ Thủy Quan (còn có tên gọi khác là Hổ Lao Quan).

Lưu Bị nghe người bẩm báo lại cười nói : "Đổng mập, ngươi không nghĩ là ta sẽ công phá Tỵ Thủy trong một ngày đi. Hắc hắc."

Sau đó hắn cười to, cho người đi thông cáo cho các phương chư hầu biết tin mình đã công phá Tỵ Thủy quan. Mời bọn họ đến bàn bạc.

Chư hầu biết tin, vội vã đến tụ họp ở đại trại minh chủ. Người nào người nấy sắc mặt kinh ngạc.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Lưu Bị nói : "Ta dùng Lữ Bố làm người câu thông, thành công thuyết phục Hoa Hùng khai quan, dẫn binh nhập thành. Bây giờ Tỵ Thủy là của chúng ta rồi." Mọi người "ồ" một tiếng sau đó lên tiếng chúc mừng.

Ồn ào qua đi, Lưu Bị cười nói : "Bây giờ đã thành công chiếm đóng Tỵ Thủy, chúng ta nên binh phát Lạc Dương, giải cứu hai vị Hoàng Chất của ta."

Nói xong hắn nói : "Tôn Kiên - Tôn Văn Đài, huynh làm tiên phong được chứ?"

Tôn kiên bước ra thi lễ quay người, định ra ngoài tập hợp binh mã. Lưu Bị cười nói : "Đừng vội, ta có 1000 tinh kỵ muốn cho huynh mượn dùng, xin huynh đừng chê." Tôn Kiên nghe vậy mắt sáng long lanh nhìn Lưu Bị cười nói : "Được thêm trợ giúp của Minh Chủ, Kiên sao dám từ chối."

Lưu Bị gật đầu cười nói : "Đã vậy, chúng ta ở phía sau huynh, hẹn gặp nhau ở Lạc Dương." ----- ----- Đổng Trác vừa nghe tin Lữ Bố quy hàng Lưu Bị, Hoa Hùng mở cửa quan ải mời đại quân Lưu Bị vào thì hắn không giữ được bình tĩnh, hét lớn : "Lão Thiên, ta làm gì mà ngươi lại đối xử với ta như vậy." Ổn định lại tâm tình, hắn nhìn Lý Nho hỏi kế.

Lý Nho sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói : "Đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách dời đô, Hỏa Thiêu Lạc Dương." Khi nói đến hỏa thiêu Lạc Dương thì hắn gằn từng chữ một, sắc mặt lạnh lẽo.

Đổng Trác cũng không hỏi vì sao, nói : "Cứ theo ý con mà làm đi." Nói xong ngồi đó trong đại sảnh, không nói không rằng.

Lý Nho quay người rời đi, trên mặt kéo lên nụ cười âm trầm, lẩm bẩm "nếu có thêm ngọc tỷ truyền quốc ở giữa, ta xem liên minh của các ngươi giữ được bao lâu." Cười "kiệt kiệt" như ác ma trong truyền thuyết một chút, hắn kéo một tên thân binh lại, thì thầm một chút vào tai hắn.

Vậy là Đổng Trác như trong lịch sử rời đô, hỏa thiêu Lạc Dương, bỏ lại ngọc tỷ truyền quốc nhằm phá vỡ liên minh chư hầu, bên cạnh đó hắn ép tiểu Hoàng đế viết chiếu sắc phong cho đám chư hầu, nhằm tăng dã tâm của đám đó lên.

Dã tâm đã có, lại thêm ngọc tỷ truyền quốc, khặc khặc, liên minh là cái gì cơ, có thể ăn được sao.

-- ------- Chương sau : Liên minh huyền thoại.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.