Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trộm

Phiên bản Dịch · 896 chữ

Diêm Ninh cũng không biết chính mình đã bị phát hiện, nhưng trong lòng hắn vẫn rầu rĩ không yên.

Vừa rồi tìm đọc trong Ngô Môn sách cổ, hắn đã biết cách để trị liệu cho phụ thân Lý Phỉ Phỉ, nhưng.... phải dùng đến "đứt quãng".

Diêm Ninh cùng Lý Lập Quốc có tình huống tương đồng, cần thiết phải dùng tới Hoàn Hồn Đan để hoàn hồn, bệnh của Lý Lập Quốc đồng dạng giống Diêm Ninh.

Nhưng "đứt quãng" chỉ có một gốc, cứu được Lý Lập Quốc, Diêm Ninh liền chính mình cũng không có bảo đảm trong bảy ngày liền có biện pháp giải quyết, Diêm Ninh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

"Diêm Ninh a Diêm Ninh, ngươi nói ngươi trang bức cái gì chứ, êm đẹp thì không làm, thế mà lại giây vào vũng nước đục này, cứu tính mạng của phụ thân của càng, người ta cũng không nhất định sẽ thích ngươi, ngươi cần gì phải đùa với tính mạng để đi cứu hắn." Diêm Ninh tự nhủ thở dài.

Diêm Ninh trước nay đều không phải là người vĩ đại gì.

Hắn từ nhỏ đã đi theo phụ thân, ăn mặc cần kiệm, đau khổ gì cũng đều trải qua, cũng từng bị người ta khinh thường, biết rõ xã hội này lạnh nhạt cùng hiểm ác.

Thật vất vả mới có được một ít đồ vật có thể thay đổi vận mệnh chính mình, hiện giờ lại muốn chắp tay đưa lên, còn đôi khi phải bồi cả tính mạng vào, đổi lại là ai trong lòng cũng không chịu nổi.

"Quản gì sâu xa, dù sao ta còn đến bảy ngày thời gian, trước tiên đem Lý Lập Quốc cứu rồi lại nói."

Diêm Ninh cắn răng một cái, không hề rối rắm, đẩy cửa phòng ra, lại thấy trong nhà rối loạn, đồ vật rơi rụng trên mặt đất, giống như là bị ăn trộm hỏi thăm.

"Không phải chứ, nếu như vật thật xui xẻo?" Diêm Ninh chạy nhanh tới mở ngăn kéo đầu gường ra, quả nhiên hộp dược đựng "đứt quãng" đã không còn thấy bóng dáng.

Diêm Ninh tức khắc nóng nảy, trong ngoài tìm một lượt hết ba lần, mới xác nhận 'đứt quãng' thật sự bị trộm.

"Mẹ nó, thật đen đủi!" Diêm Ninh phun ra một ngụm nước miếng.

Đúng lúc này, Diêm Ninh đã nhận ra có điểm không thích hợp, phảng phất trong bóng đêm có người nhìn chằm chằm hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, không biết khi nào ngoài cửa đã có một bóng người đang đứng, bóng người nọ trên tay cầm một cái hộp nhỏ màu đen, đúng là hộp dược đựng 'đứt quãng'!

Diêm Ninh vừa thấy vị lão nhân kia, tức khắc giận sôi máu, hùng hùng hổ hỏ mà nói:

"Mẹ nó, đã từng này tuổi mà còn làm cái sự việc trộm cắp này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nhanh chóng đem trả đồ vật lại cho ta, nếu không ta đem ngươi đánh đến không thể sinh hoạt bình thường!"

Vị lão nhân kia chính là Tống lão, hắn đung đưa dược hộp, không nói gì.

"Đừng cho rằng ta sẽ không đánh lão nhân a! Ta đếm đến ba, lại không giao đồ vật trong tay ra đây. Ta xuống tay rất nặng, một quyền liền đánh chết trâu!" Diêm Ninh nói, từng bước hướng đến lão nhân.

Nhưng giây tiếp theo, hắn bản năng đã nhận ra hơi thở nguy hiểm, còn không có kịp tránh né, ở bụng liền có một cảm giác đau nhức, thân thể không tự chủ được mà bay ra ngoài, hung hăng nện vào bức tường.

"Tiểu gia hỏa," Tống lão đi đến bên cạnh Diêm Ninh, duỗi tay vỗ vỗ lên mặt hắn, "Sư phụ ngươi không dạy qua ngươi, cái gì là kính già yêu trẻ sao?"

Diêm Ninh biết chính mình đã gặp phải cao thủ, trong lòng kêu khổ thấu trời, nhưng ngoài miệt vẫn như cũ không chịu thua: "Kính trọng người già cũng không kính trọng loại người già dịch chỉ biết trộm cắp như ngươi!"

"Hừ!" Tống lão nhấc chân hung hăng mà đạp lên ngực Diêm Ninh, Diêm Dinh cảm giác xương sườn của mình phảng phất đều gãy mấy cái, "Sư Phụ ngươi là ai?"

Diêm Ninh cắn răng, không chịu lên tiếng, trong đầu lại không tự nhủ được mà hiện lên bóng dáng Phương Sĩ Thiên.

"Không chịu nói? Cũng thế, dù sao cũng là người của Ngô Môn, đều không quan trọng, đen "Ngô Môn Quỷ Thuật giao ra đây."

Tống lão thoạt nhìn yếu đuối mong manh, trên thực tế bàn chân có lực cả ngàn cân, Diêm Ninh cảm giác yết hầu ngòn ngọt, hộc ra một ngụm máu tươi.

Nguyên lai lão nhân này là vì Ngô Môn cổ sách mà tới, Diêm Ninh đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Hắn có được Ngô Môn sách cổ này bất quá chỉ hai ngày thời gian, cũng không nói với bất luận kẻ nào, lão nhân trước mắt này là làm sao mà biết được? Xem bộ dáng của lão nhân này, tựa hồ tu vi không cạn, vì cái gì mà còn muốn Ngô Môn cổ sách.

Bạn đang đọc Mao Sơn Chi Âm Dương Quỷ Y (Bản Dịch) của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lyhd1221
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.