Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết gà dọa khỉ

1648 chữ

“ Hửm?” Diêm Ninh nhướn mày, cũng hùa theo tỏ ra hứng thú với câu chuyện: “Phương pháp văn minh như thế nào?”

“Diêm Ninh, chúng ta không cần để ý đến hắn!” Lý Phỉ Phỉ nói nhỏ bên tai Diêm Ninh.

Hắn quay qua sờ sờ đầu nàng, nói: “Ngươi nhiều người theo đuổi như vậy, ta không giết một con gà nho nhỏ, làm sao cảnh cáo được đám khỉ đầu chó phía sau?”

Lời vừa nói ra, bất luận Đàm Tuấn, hay đám công tử theo đuôi Lý Phỉ Phỉ đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, Đàm Tuấn giận dữ nói: “Đứa quê mùa như ngươi, cũng mơ tưởng đến công chúa?”

“Quê mùa liên quan gì đến ngươi?” Diêm Ninh trừng mắt, nói: “Có gì nói nhanh đi, ta còn phải bồi Lý Phỉ Phỉ nhà ta đi học, một nhân tài quốc gia như vậy bị ngươi dây dưa lãng phí thời gian ngươi nghĩ ngươi gánh nổi không?”

Đàm Tuấn bị Diêm Ninh chọc tức đến nghẹn họng, mặt đỏ phừng phừng: “Các ngươi…Bốn người các ngươi lên xử hắn cho ta.”

Diêm Ninh nhún vai: “Đã bảo là tốt nhất không nên đánh nhau, đánh nhau là phương pháp của người nhà quê tại sao người thành phố các ngươi cũng dùng?”

Đàm Tuấn thờ phì phò, như một con trâu nước lên cơn, nào còn nghĩ tới việc mình mới tự vả một cái vào mặt, ra lệnh cho bốn tên đàn em tấn công Diêm Ninh.

Lữ Thái bên cạnh cũng đang chuẩn bị tư thế tấn công, thoạt nhìn so với bốn tên đàn em của Đàm Tuấn có vẻ hung hãn hơn, Tào Lộc thì hơi có chút hoảng loạn: “Lão đại, lỡ như đánh không lại, ngươi mau chạy trước, ta với Lữ Thái ở lại cầm chân họ.”

Diêm Ninh cười: “Các ngươi đều là huynh đệ của ta, sau này có gì tốt ta sẽ không quên các ngươi.”

Thấy Diêm Ninh còn đứng đó Tào Lộc vội la lên: “lão đại ngươi đừng có chần chừ nữa mau đưa hai chị dâu đi trốn đi.”

“Hai chị dâu?”

Đàm Tuấn nhìn thoáng qua Lam Tiểu Lam và Lý Phỉ Phỉ, trên mặt càng trở nên âm trầm, hóa ra tên tiểu tử này kiêu ngạo đến mức trắng trợn bắt cá hai tay như vậy?”

Lam Tiểu Lam lại bị chiếm tiện nghi tức giận dậm chân một cái, nhưng cũng không làm loạn, Lý Phỉ Phỉ thì nghe được gọi chị dâu thì rất sung sướng khoanh tay đứng sang một bên chờ xem kịch vui.

Diêm Ninh nhìn Lý Phỉ Phỉ trấn an một cái sau đó phóng một cái liền xuất hiện phía sau một tên đàn em của Đàm Tuấn, liền đá vào tiểu đệ giữa hai chân hắn, tất cả mọi người xung quanh nhịn không được cảm giác một trận đau nhói vùng hạ thể.

“đậu má, lão đại, ngươi cũng quá tàn nhẫn đó.” Lữ Thái xuýt xoa nói.

Diêm Ninh cười hắc hắc: “ không phế bỏ một hai tên, thì bọn chúng không hiểu vì sao nước biển lại mặn.”

Vừa hết câu, hai tên đàn em khác tiến tới, Diêm Ninh nhảy lên tránh né, làm bọn chúng vồ hụt, rồi hắn nhanh chóng xoay người giơ tay chụp vào hạ thân của hai tên đó, bất ngờ dùng sức bóp chặt một cái. Một lần nữa mọi người xung quanh lập tức xoắn hai chân lại để che hạ thể đang tê rần của mình.

“AAAAA”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên quanh quẩn, nhưng mọi người xung quanh bỗng dung rơi vào trầm mặc, không ai có thể nghĩ đến nam nhân bên cạnh Lý Phỉ Phỉ là một người chỉ biết đào trứng chim trong bụi, kỹ năng này của các cô gái dùng để tự vệ tuy nhẹ nhàng nhưng làm tất cả những người nam nhân rất kiêng kị.

“Khụ Khụ còn muốn ta động thủ sao?” Diêm Ninh phủi phủi tay áo mỉm cười nhìn tên đàn em cuối cùng.

Tên đàn em ngẩn người sau đó bỏ mặc ánh mắt phẫn nộ của Đàm Tuấn, nhanh chóng nằm trên mặt đất hai tay che kín hạ thể.

“Rất thức thời.” Diêm Ninh ha hả cười nói.

Lữ Thái, Tào Lộc đứng xem đến ngây người, một lát sau mới hồi phục: “Lão đại, không nghĩ thân thủ ngươi tốt như vậy, hôm nào dạy ta hai chiêu đi?”

“không dám không dám, hiện tại nếu hai ngươi, ai đem quần Đàm Tuấn lột được trước lúc đó ta sẽ dạy cho người đó.” Diêm Ninh gian ác mà nhìn về phía Đàm Tuấn.

Lữ Thái cùng Tào Lộc liếc nhau, sau đó hùng hổ tiến lại Đàm Tuấn miệng không ngừng chửi rủa: “Mẹ nó, nghĩ có tiền, có lão ba là ghê gớm à, lão tử ta hôm nay đánh ngươi, nếu có gan ngươi đi tìm lão đại ta mà tính sổ.”

Diêm Ninh đổ mồ hôi lạnh, hai gia hỏa này thật ra rất thông minh, đem mọi tội lỗi ném ở trên đầu hắn.

Một lát sau, một người phong độ nhẹ nhàng như Đàm Tuấn đã bị đánh thành đầu heo, Lữ Thái cùng Tào Lộc hai người cùng nhau lột quần hắn. Hắn nức nở chống cự, giống như nữ sinh nhỏ bị cưỡng gian bên đường.

“Mẹ nó, thật quá hả giận!” Lữ Thái đánh Đàm Tuấn xong, tinh thần như được thay mới, cảm giác thật sảng khoái, so với uống nước tăng lực còn hiệu quả hơn.

Tào Lộc cũng cười phụ họa: “Lão đại lần tới có công tử nào mà phiền đến ngươi, nhớ tìm hai ta, hai ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”

Diêm Ninh cười hắc hắc: “được! Hôm nay hai ngươi có công, cơm trưa ta mời, ra cổng trường tùy tiện chọn một quán ăn lẩu cay.”

Nhóm đại công tử ở một bên nghe xong cảm thấy mơ hồ: “Diêm Ninh rốt cục là có địa vị như thế nào? Tại sao chỉ mời khách ăn lẩu cay ven đường?”

Lý Phỉ Phỉ cười duyên nói: “Được rồi đừng lề mề, chúng ta nhanh chóng đến lớp đi.”

Diêm Ninh gật đầu nắm tay Lý Phỉ Phỉ đi về hướng phòng học, ngang qua Đàm Tuấn không quên đạp thêm cho hắn một cái.

Sau nửa giờ, đại danh Diêm Ninh đã truyền khắp mọi ngóc ngách ở đại học Kiến Châu, tất cả mọi người tích cực điều tra thân thế Diêm Ninh, thậm chí quấy nhiễu đến Lý Lập Quốc, nhưng tất cả chỉ điều tra được Diêm Ninh là bạn học hồi phổ thông của Lý Phỉ Phỉ, hơn nữa cha mẹ đều mất, sau khi tốt nghiệp liền mất tích một năm.

Trừ những chuyện đó ra, tất cả đều không điều tra ra thêm được gì nữa, cuối cùng kết luận là tình cũ của Lý Phỉ Phỉ hồi phổ thông.

Mà nhân vật chính của chúng ta, lại không màng thế sự đang ở phòng học truyền thuyết thượng cổ mà ngủ gà ngủ gật, Lý Phỉ Phỉ bên cạnh đẩy hắn vài lần cũng không đem hắn đánh thức được.

Hôm nay Lý Phỉ Phỉ đại giá quang lâm đến lớp thượng cổ truyền thuyết, từ một nơi vạn năm không người hỏi thăm trở thành một nơi con kiến chui vào cũng không lọt. Giáo sư bước vào không khỏi lệ rơi đầy mặt, miệng luôn lầm bầm: “Khoa thượng cổ mùa xuân đến rồi.”

Thật vất vả ngao ngán mới đến tan học, Diêm Ninh từ từ tỉnh lại, xoa xoa nước miếng bên khóe miệng, sau đó đem hai người bên cạnh đánh thức: “Dậy, Ăn cơm, mau lên.”

“Gì? Ăn cái gì? Ai trả tiền?” Tào Lộc bừng tỉnh.

Lý Phỉ Phỉ cười: “Diêm Ninh, ta cùng tiểu lam buổi chiều muốn đi dạo phố, các ngươi có muốn đi cùng không?”

Lữ Thái và Tào Lộc quẫy đuôi hướng đến Diêm Ninh vẻ mặt mong chờ, nhưng Diêm Ninh thẳng thừng bác bỏ: “Không được, chiều nay ta có việc.”

Diêm Ninh tính tối nay giải quyết chuyện ở tình nhân hồ, nên buổi chiều phải cần chuẩn bị thật cẩn thận, đành chỉ có thể cự tuyệt Lý Phỉ Phỉ.

Đương nhiên hôm qua vất vả đi cùng Lý Phỉ Phỉ cả đêm, hiện tại nghe đến đi dạo phố cùng nàng Diêm Ninh liền cảm thấy thật sợ hãi.

Lý Phỉ Phỉ có chút không muốn nhưng vẫn đáp ứng, mang Tiểu Lam rời đi.

“Lão đại, tiểu đệ biết bên cạnh ngươi mỹ nữ nhiều, ngươi không muốn chiếu cố bọn họ, thì để chúng ta, tại sao lại ngăn cản.” Tào Lộc buồn bực nói.

Diêm Ninh đá Tào Lộc một cái: “Được rồi, ta đêm nay có chuyện quan trọng phải làm, sau này còn có nhiều cơ hội tán gái khác.”

Lữ Thái khó hiểu hỏi: “Lão đại làm gì ở đó?”

“Xong việc ta sẽ giải thích các ngươi sau, hiện tại ta có một vị huynh đệ muốn giới thiệu các ngươi.”

Diêm Ninh nói xong dẫn hai người đến cổng trường, Đậu béo đã đợi sẵn ở đó.

“Mau tới đây, vị huynh đệ này tên là Đỗ Thành, biệt danh Đậu béo, là bạn thân hồi phổ thông với ta.” Diêm Ninh giới thiệu tiếp: “Hai vị này là bạn cùng phòng đại học, lão Lộc với A Thái.”

Đậu béo vui vẻ tiến về hai người chào hỏi, bốn người cùng nhau lên xe, thực mau liền trở nên thân thiết, Đậu béo hỏi: “Đại huynh đệ, chúng ta đi đâu?”

“Đến La Sát phố đi.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.