Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hải Ly 2

Phiên bản Dịch · 1603 chữ

Đầu nó quay tới một cái hướng đột nhiên dừng lại.

Dương Hàn nhìn thoáng qua hướng đó, thấp giọng nói :

"Tiểu Kim, trên nóc nhà, hướng đông nam, chừng ba mét, để nó sống!"

Mọi người còn không kịp biết chuyện gì đang xảy ra, liền thấy phía sau cửa một người giấy bên nam đi ra , vọt lên trên nóc nhà.

Trên nóc nhà, lập tức vang lên âm thanh mảnh ngói vỡ tan, khoảng chừng một hai phút, chỉ nghe phịch một tiếng, trên nóc nhà bị phá ta cái lỗ lớn, một vật gì đó rơi xuống giữa nhà.

Vật này một thân mập mạp,có màu nâu nhạt, bóng loáng phát sáng.

Hề Hề nhìn thoáng qua, hai mắt liền phát sáng l, nói:

"Chuột bự thật đáng yêu chuột nha, thịt nhất định ăn rất ngon!"

Chuột bự sau khi rơi xuống đất, lập tức quay người hướng ngoài cửa chạy đi, kết quả bịch một tiếng, một người đóng cửa lại, đi vào trong phòng.

Là nam người giấy kia.

Vừa rồi cũng là nó một nhảy lên trên nóc nhà.

Đám người lúc này mới phản ứng kịp, nó muốn đi bắt chuột bự sao.

Đường thoát bị cắt đứt, chuột bự tại chỗ quay tròn, tìm kiếm lấy đường ra.

"Nơi này có bốn tên pháp sư, ngươi dám động đậy, lập tức giết ngươi!" Dương Hàn lườm "Chuột bự" liếc mắt, chậm rãi nói ra.

Chuột bự như có thể nghe hiểu tiếng người, không dám động nữa, người co lại trên mặt đất, run lẩy bẩy.

" Mẹ, cho ngươi đi bắt người, lại quậy ra động tĩnh lớn như vậy, nhà của ta đều bị ngươi làm sập!" Dương Hàn hướng về phía nam người giấy mắng to.

Nam người giấy gãi đầu một cái, ngũ quan tựa như kiểu múa rối cũ, cứng đờ di chuyển, làm ra một biểu cảm ủy khuất, sau đó hai tay đưa ra trước người quơ quơ.

Ngôn ngữ kí hiệu.

Linh Phong thoáng kích động lên, cảm giác mình có đất dụng võ, mở ra điện thoại, cực nhanh đánh chữ:

Nó đang giải thích, nóc nhà là do chuột bự cắn hỏng, nó đi lên bắt người, chỉ nhẹ nhàng giẫm một cái, nóc phòng liền sập.

"Vất vả cho ngươi rồi, năng khiếu này của ngươi cuối cùng cũng có lúc dùng tới." Trần Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Linh Phong lập tức ra vẻ đắc ý.

"Được rồi, đi ra ngoài đi." Dương Hàn phất phất tay, nam người giấy lập tức mở cửa đi ra.

Trần Vũ cùng đám người đưa mắt nhìn người giấy tiếp tục đứng ở cạnh cửa, không nhúc nhích, đều có chút kinh ngạc.

Bọn hắn là pháp sư, người giấy biết di động, đối với bọn hắn mà nói cũng không tính là việc gì kinh dị lắm, để bọn hắn thấy giật mình chính là, người giấy này vậy mà có thể làm ra nhiều động tác phức tạp như vậy, ngôn ngữ kí hiệu cũng biết, còn có thể nghe lệnh đi bắt tà vật!

Dương Hàn nhìn chuột bự, nói:

"Hiện ra hình người đến, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Chuột bự đành phải xoay một vòng, hóa thành hình người. là một đứa con nít béo ị nhìn qua tầm năm sáu tuổi, mặt mày lớn lên cùng bản tôn nó là chuột không khác nhau lắm, một đôi răng cửa, nhìn qua vẫn rất mạnh.

Đồng thời, Trần Vũ cùng mấy người cũng thấy, con chuột tinh này trên người quấn một quầng sáng màu xanh lá nhàn nhạt, nói rõ chẳng qua đây một con linh yêu cảnh giới thấp nhất

"Chuột tinh. . ." Dương Hàn trên bàn lấy một cây ngoáy tai, một bên ngoáy lỗ tai, một bên hỏi nó:

"Hà Thần phái ngươi tới?"

Trần Vũ nghe xong hai chữ Hà Thần lập tức ngây người

"Là vì ngươi mà tới?"

Dương Hàn lườm hắn một cái, "Không phải đâu, ta mở một cửa tiệm nhỏ, không lẽ tự nhiên có tà vật tới chỗ ta gây chuyện, phải không?"

Sau đó lại nhìn chuột tinh chép miệng:

"Mau nói đi, để tránh bị giày vò thống khổ."

"Ta. . . Ta không phải chuột tinh, ta là Hải Ly, ngươi biết Hải Ly không?"

Dương Hàn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn đám người

'"Hải Ly là con gì ?"

Hề Hề nói :

"Là một loại động vật sống dưới nước"

Dương Hàn nghe vậy, lập tức nói ra:

"Nhưng mà chuyện này không quan trọng, nói đi, con chuột nhỏ hơn, có phải Hà Thần phái ngươi tới theo dõi bọn ta không?"

Tiểu Hải Ly hai tay che miệng, dùng sức lắc đầu, sợ hãi nói,

"Ta không nói, ta nói ra , ta đối với các ngươi sẽ không còn tác dụng, các ngươi sẽ giết ta."

"Yên tâm, ta dùng nhân cách của cam đoan, ta sẽ không giết ngươi."

Tiểu Hải Ly nghiêng đầu nhìn thấy hắn, vẫn lắc đầu, ngập ngừng nói:

"Ngươi nhìn qua, liền biết là người không có nhân cách nha."

"Mẹ nó chứ."

Dương Hàn dùng sức vỗ bàn, không nói thêm gì nữa, đứng dậy lấy trong ngăn tủ ra một cái bình, bên trong chứa bột phấn đủ loại màu sắc khác nhau, có chút mùi hết sức nồng.

Hắn đổ ra bát một ít, sau đó dùng móng tay ngón út chọc lấy bột phấn trong bình ra, cho vào trong chén, cơ hồ liền nhìn cũng không nhìn, động tác nhanh chóng mà thành thạo.

"Làm cái gì vậy?" Trần Vũ hỏi.

"Làm cho hắn mở miệng."

Nghe thấy lời này, Tiểu Hải Ly oa một tiếng khóc luôn, tròng mắt nhanh chóng chuyển động, cuối cùng hai mắt khóa chặt Hề Hề, đi lên ôm lấy chân của nàng, khóc lóc cầu khẩn,

"Tỷ tỷ ta không muốn uống cái đó đâu, uống vào sẽ chết, ta sợ lắm ."

"Sợ sao?" Hề Hề vuốt ve đầu của nó, an ủi nói, " không có chuyện gì, chết là sẽ không còn sợ nữa ."

Dám người Trần Vũ nghe vậy cũng cạn lời.

Dương Hàn dùng bột phấn kia pha ra một bát nước, nói với Trần Vũ,

"Cho hắn một tấm Định Hồn phù, khiến cho hắn thành thật một chút."

Trần Vũ đành phải làm theo.

Đến mức nó có chết hay không. . . Tà vật giả bộ đáng thương như vậy hắn thấy nhiều rồi , lại nói nó là do Hà Thần phái tới, có thể làm chuyện gì tốt đây.

Dương Hàn moi miệng của hắn ra, định cho thuốc vào, đột nhiên Linh Phong đi tới ngăn lại, đánh chữ đưa cho hắn xem:

" Có tác dụng phụ không, nó sẽ chết sao? Nó chẳng qua là một tiểu yêu tinh cái đáng thương, không cần thiết giết chết nó chứ?"

Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi, tên này là một người có tướng mạo thô kệch uy nghiêm, thế mà nội tâm vô cùng hiền lành nha.

Hề Hề một cô gái còn không đau lòng, hắn thế mà đau lòng.

Đương nhiên, đem Hề Hề người não có chút chập mạch, với người bình thường không giống nhau.

"Yên tâm, không có tác dụng phụ, không chết được."

Dương Hàn cũng hết sức im lặng, tiếp đó cho uống thuốc, chờ đâu hai ba phút, hắn kêu Trần Vũ gỡ Định Hồn Phù ra

Tiểu Hải Ly lập tức ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.

Linh Phong một tay bắt lấy Dương Hàn, dữ tợn nhìn hắn , đánh chữ cho hắn xem:

"Ngươi mẹ nó còn nói không có tác dụng phụ? Dám lừa gạt Lão Tử, Lão Tử một quyền đánh cho ngươi hậu môn ba ngày không đi được"

Dương Hàn sững sờ nhìn xem dòng chữ trên màn hình điện thoại,rợn trắng mắt:

"Mẹ, nếu không phải đánh không lại ngươi, Lão Tử đã chơi chết ngươi rồi."

Tiếp đó hất tay của hắn ra, cầm lên chai bia, đi qua Tiểu Hải Ly rót cho nó uống mấy ngụm.

Trần Vũ cả kinh nói:

"Cần phải uống rượu nữa sao?"

" Đúng ra mà nói, phải cần thanh thủy, bia lại không có độ cồn, không phải cũng là nước sao?"

Trần Vũ ở một bên xem chỉ nhếch miệng, có loại cảm giác tên này đang ngược đãi trẻ em.

Sau khi uống hết nữa chai bia, Tiểu Hải Ly kia không sùi bọt mép nữa, mà đàng hoàng ngồi dưới đất, chẳng qua là tầm mắt có chút thất thần.

"Nói đi, có phải Hà Thần phái ngươi tới không? "

Tiểu Hải Ly quay đầu nhìn Trần Vũ, gật gật đầu.

" Phái ngươi tới làm gì?" Dương Hàn hỏi.

"Chủ thượng không yên lòng, phái ta tới xem hắn, mấy ngày nay đang làm gì." Tiểu Hải Ly thanh âm nghe như robot.

"Tại sao lại phái ngươi đi ?"

"Ta tương đối lanh lợi, mà lại, ta năng khiếu...là đào hang , có thể tiến vào bất kỳ chỗ nào." thực sự có sao nói vậy.

"Ngươi là từ chỗ hang ổ Hà Thần tới đúng không?"

Tiểu Hải Ly gật gật đầu.

Dương Hàn nhếch miệng cười cười,

"Vậy thì tốt, nói cho ta nghe tình huống của cái hang kia đi."

Hắn nói xong cầm giấy bút lên.

Bạn đang đọc Mao Sơn Đệ Tử - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Phần 3 của Thanh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dichgia1412
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.