Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Chạy Đến Trường

Tiểu thuyết gốc · 2045 chữ

Buổi sáng ngày thứ hai, một tuần sau sự kiện xảy ra tại Thánh địa Long tộc, mọi chuyện bắt đầu lại trở về với vòng quay của nó, Long tộc đang sửa sang lại cơ sở vật chất, phía cảnh sát cũng ra thông báo mới, người dân lúc đầu còn hoang mang lo sợ nhưng dần dần thì các hoạt động buôn bán cũng bình thường trở lại. Tuy nhiên, một loạt các thuyết âm mưu về kẻ đứng đằng sau vụ việc này được lan truyền đi, lại thêm một số kẻ khoác lác phóng đại câu chuyện, nên đại đa số người dân đều cho rằng Long tộc cũng đến thời kỳ suy yếu rồi. Nhưng trong Nhật báo Đại Nam chỉ để vỏn vẹn mấy câu đại loại như “mọi chuyện đang được cảnh sát điều tra” khiến người ta lại càng thêm hoang mang.

“Hừm, xem ra chuyện chúng ta đối đầu với hai kẻ lạ mặt kia đã bị giấu nhẹm đi rồi.”

Tuấn Khanh vừa cầm tờ báo vừa đi bộ trên đường nói. Hôm nay là ngày trở lại trường học của đội sát thủ, anh với Thế Thành đang khoác trên mình bộ đồng phục sơ mi trắng cùng chiếc ba lô sau lưng và rảo bước đến trường. Nhờ có Rin nên chấn thương của hai người đã được cải thiện đáng kể và có thể trở lại nhiệm vụ.

“Chuyện bình thường thôi mà, nếu cánh báo chí mà công bố hết ra với người dân chắc Hà Thành này loạn mất chứ còn…”

Thế Thành vừa thở dài đáp lại vừa đút tay túi quần thản nhiên đi trên đường. Tuy cánh tay bị thương của anh đã lành lặn trở lại nhưng mấy ngón tay thì vẫn phải cuốn băng do di chứng sau cuộc chiến vẫn còn, Thế Thành vẫn có thể cầm đũa ăn cơm bình thường dù hơi run rẩy.

“Chúng ta đã bỏ một tuần để dưỡng thương rồi, không biết nàng công chúa của anh thế nào rồi ta?”

Tuấn Khanh vừa bỏ tờ báo xuống vừa nhìn lên trời tỏ vẻ ngây thơ nói.

“Gì mà của tôi chứ… anh có thôi đi không?”

Thế Thành không khỏi tức giận đỏ mặt quay đầu sang hướng khác. Thấy thế Tuấn Khanh lại càng được thể che miệng nhìn anh cười khẩy trêu chọc:

“Hô hô, anh ngượng đấy à? Thích người ta thì cứ nói đi, ngại gì chứ.”

“Không phải chuyện của anh…”

Thế Thành bực mình cố gắng bước thật nhanh để bản thân cách thật xa tên bạn đểu. Nhưng Tuấn Khanh đã kịp chạy theo anh và tiếp tục bồi thêm câu nữa:

“Hô hô, bị tôi nói trúng tim đen nên chạy à? Chừng này thì còn lâu mới đến được với công chúa nhé…”

“Có thôi đi không? Chuyện cô ấy với tôi chưa đến lượt anh xen vào.”

Thế Thành không khỏi bực mình đỏ mặt nhìn cậu bạn nói, nhưng Tuấn Khanh không có vẻ gì là muốn dừng lại, tiếp tục cười khẩy trêu:

“Chẳng hiểu sao hôm nay tôi cứ thích chọc anh, để coi bao giờ thì anh hốt được nàng công…”

“Chào buổi sáng những người anh em, hai cậu đang nói chuyện gì thế?”

Một giọng nói chẳng biết từ đâu lọt vào giữa cuộc nói chuyện của Thế Thành và Tuấn Khanh khiến cả hai không khỏi giật mình nhìn về phía nó phát ra, hóa ra một thiếu niên với mái tóc đen rối bù cùng bộ đồng phục sơ mi trắng xộc xệch, và cái mặt nhìn thôi cũng biết là thằng ngốc của cậu ta không lẫn đi đâu được.

“Cậu là…”

Tuấn Khanh không khỏi thắc mắc nheo mắt nhìn tên học sinh này. Nhưng cậu ta không để anh kịp nói hết mà ngay lập tức dạng hai chân chống tay lên hông rồi tỏ vẻ bí ẩn nói lớn:

“Nếu cậu đã muốn biết như thế, tôi sẽ sẵn lòng giới thiệu... tôi chính là học sinh giỏi nhất khóa này, thiên tài ngàn năm có một của Đại Nam, người sẽ trở thành tổng chỉ huy quân đội trong tương lai, Nguyễn Ngọc Hải!”

Tên này còn làm động tác cúi người rồi đưa tay lên trời ra vẻ như kiểu anh hùng, khiến hai người kia chỉ biết trợn tròn mắt nhìn mà không biết nói gì để đáp lại. Thấy thế, Ngọc Hải được thể khoanh tay cười khẩy nói:

“Thế nào, bị ánh hào quang của tôi làm lóa mắt rồi phải không?”

Tuấn Khanh nghe vậy không khỏi nhăn nhó ghé sát vào tai cậu bạn thân hỏi:

“Thằng ngố này từ đâu chui ra vậy?”

“À thì… tôi có vô tình gặp cậu ta hôm nhập học.”

Thế Thành không khỏi gãi đầu cười trừ trả lời lại Tuấn Khanh, quả thật anh cũng không ngờ hôm nay lại gặp phải cậu ta ở đây, nhưng đằng nào thì cũng lỡ rồi nên phải theo thôi, Thế Thành liền làm ra vẻ thân thiết vỗ vai cậu bạn rồi giơ tay về phía Ngọc Hải nói:

“Tôi quên chưa giới thiệu với cậu, đây là người bạn tôi mới quen, Ngọc Hải…”

Sau đó liền tiếp tục vỗ vai Ngọc Hải rồi chỉ vào Tuấn Khanh bảo:

“Còn đây là Sở… à nhầm Văn Khánh, bạn thân của tôi, hy vọng cậu làm thân được với cậu ấy.”

May mà Thế Thành vẫn còn nhớ tên giả của cậu bạn, không thì suýt chút nữa thì lỡ miệng, thấy vậy Tuấn Khanh cũng ngay lập tức phản ứng theo nói:

“Chào cậu, tôi là bạn của Thế… à nhầm Văn An, rất vui được biết cậu.”

Anh vừa nói vừa chìa tay ra theo thói quen, nhưng Ngọc Hải không phải là con người theo quy tắc thông thường, cậu ta chẳng để ý đến bàn tay của Tuấn Khanh mà vui vẻ vỗ vai anh nói:

“Cậu làm gì mà cứng nhắc thế, kể từ giờ chúng ta đã là anh em cùng đồng cam cộng khổ với nhau rồi, không cần khách sáo thế đâu, phải không Văn An?”

Ngọc Hải quay sang nhìn cậu bạn mới quen hỏi.

“À… ừ.”

Thế Thành tuy đột nhiên bị gọi tên giả không khỏi giật mình nhưng cũng kịp nặn ra một nụ cười hưởng ứng theo. Nghe vậy Ngọc Hải cũng buông tay khỏi vai Tuấn Khanh, nhưng vừa quay ra thì cậu ta đã nhìn Thế Thành hỏi:

“Mà rốt cuộc lúc nãy hai cậu nói chuyện gì thế? Hình như có nhắc đến công…”

“À là công… công, chúng tôi nói chuyện về công công.”

Thế Thành vội vã tìm đại một lý do để đáp lại Ngọc Hải, nhưng cậu ta có vẻ hơi nghi ngờ nhìn cả hai nói:

“Công công…? Là thái giám đó hả? Bộ hai cậu muốn trở thành thái giám sao?”

“À không phải… ý là chúng tôi đang tìm hiểu về cái đó…”

Thế Thành vội vàng khoát tay cười tỏ vẻ thanh minh, nhưng dường như vẫn chưa xóa hết được hiềm nghi trong lòng Ngọc Hải, cậu ta nhăn nhó mặt mày rồi lùi lại nhìn hai người với ánh mắt ghê tởm, nhưng chỉ một phút sau khi gãi đầu suy nghĩ thì tên này lại cười vui vẻ vỗ vai Thế Thành nói:

“Thôi bỏ đi, lâu rồi tôi mới có bạn mới, chúng ta cùng chạy thi đến trường nhé.”

Thế Thành nghe vậy liền thở phào một tiếng, may mà Ngọc Hải chỉ là một tên ngốc, thấy câu bạn mới này có vẻ khá hào hứng, Tuấn Khanh cũng vui vẻ hỏi:

“Cậu có vẻ khá thích chạy nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, dù mấy môn lý thuyết tôi không được khá lắm, nhưng riêng về võ thuật với thể thao tôi không kém ai đâu nha.”

Ngọc Hải được thể ngẩng đầu tự đắc nói. Nhưng chưa được bao lâu thì Thế Thành đã dội cho cậu ta một gáo nước lạnh:

“Nhưng mới bữa trước cậu thua tôi rồi đâm thẳng vào tường mà, bộ không nhớ gì sao?”

Ngọc Hải nghe xong như thì cả người như bị chết đứng vì xấu hổ, bực mình nhìn Thế Thành nói:

“Đó là do tôi chưa bung hết sức thôi nhé, cậu cứ chờ xem!”

“Mạnh miệng gớm, từ khúc này đến trường cũng khoảng tầm một cây số nữa, cậu muốn chạy thi không?”

Thế Thành hất cằm về phía khu chợ đằng trước nói, tỏ ý khiêu khích.

“Được thôi, bắt đầu đi.”

Ngọc Hải hào hứng lấy ngón cái gạt sống mũi rồi lập tức hạ thấp trọng tâm vào tư thế chuẩn bị. Thế Thành thấy thế cũng nhanh chóng hạ thấp người xuống, tay trái giơ lên làm động tác ra hiệu nói:

“Bắt đầu khi tôi đếm xong nhé, chuẩn bị… một… hai… ba… chạy!”

Thế Thành vừa dứt lời thì cả thân thể đã đẩy nhanh về phía trước với một tốc độ cực nhanh, tới nỗi áp lực gió anh tạo ra thổi ngược cả mái tóc đen xám của Tuấn Khanh ra phía sau. Ngọc Hải cũng nhanh chóng chạy theo, vận dụng hết tất cả những gì cậu được học về khí lực ở trường để đuổi cho bằng được bóng lưng phía trước.

Nhưng Thế Thành quá nhanh, dù cho Ngọc Hải làm thế nào cũng không thể theo đuôi được chứ đừng nói là vượt qua. Lúc đầu thì còn có thể sung sức, tuy nhiên sau khi qua mấy khúc cua liền, càng cố gắng chạy nhanh hơn thì bắp chân cậu ngày càng trở nên rệu rã. Nhịp thở mỗi lúc một nhanh, tim đập liên hồi, nhưng trong đầu Ngọc Hải lúc này hiện lên hàng tá câu hỏi, tại sao cậu không thể nhanh được như Thế Thành? Tại sao cơ thể không nghe lời cậu? Tại sao… tên kia lại có thể nhanh vậy chứ?

“Mình… thật sự không thể hiểu nổi…”

Ngọc Hải vừa chạy vừa vò đầu bứt tại nói. Đúng lúc đó thì một giọng chửi chẳng biết ở đâu lọt thẳng vào tai cậu:

“Này tên đần, đừng có suy nghĩ lung tung nữa…”

Hóa ra đó là giọng của Thế Thành, anh đã cố tình chạy chậm lại để cùng nhịp với Ngọc Hải, khiến cậu ta không khỏi ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh. Nhưng Thế Thành liền nói ngay lập tức:

“Đừng có trợn mắt nhìn tôi như thế, bài học đầu tiên cho cậu đây… để đầu óc hoàn toàn trống rỗng và tập trung hoàn toàn ý thức vào đôi chân, hãy dùng nó và cảm nhận dòng chảy khí lực đang tuôn trào trong cơ bắp cậu…”

Thế Thành lấy tay chỉ xuống đôi bắp chân của Ngọc Hải để minh họa cho cậu ta.

“Nhắm mắt lại và dừng những suy nghĩ lung tung, vận dụng triệt để trí tưởng tượng của cậu đi.”

Nghe vậy Ngọc Hải cũng ngay lập tức dừng lại nhắm mắt và thực hành theo lời dạy của cậu bạn không chút chần chừ. Thấy vậy Thế Thành cũng tiếp tục dẫn dắt:

“Hãy cảm nhận từng nhịp thở, từng luồng khí lực tuần hoàn quanh đan điền của cậu, cố gắng điều khiển nó, khiến nó tập trung xuống đôi chân, sau đó bộc phát nó ra…”

Chẳng biết Ngọc Hải có thể hiểu được bao nhiêu nhưng Thế Thành vẫn quyết định chỉ dạy cho cậu ta những điều cơ bản nhất, vừa học vừa thực hành. Trong thâm tâm anh vẫn chưa tin thằng ngốc này có thể làm được, nhưng thật ra vẫn hy vọng cậu bạn ít nhất có thể hiểu được những gì bản thân đã truyền đạt.

“Thấy rồi!”

Ngọc Hải bất ngờ reo lên đầy hứng khởi. Ngay sau đó, cậu ta liền hạ thấp người vào tư thế chuẩn bị chạy, không quên đắc chí nhìn người thầy bất đắc dĩ của mình nói:

“Hãy xem tôi đây, Thế Thành.

Bạn đang đọc Mặt Nạ Bạc sáng tác bởi Mai_Azuma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mai_Azuma
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.