Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hầu hạ tiểu thư

Phiên bản Dịch · 908 chữ

Dưới không khí quỷ dị, cuối cùng cũng về đến nhà cổ Bắc Cung.

Một khắc rời khỏi bên cạnh Bắc Cung Mộ Duệ, cảm giác hít thở không thông cuối cùng cũng rời đi, Yểu Ương Từ thầm hô một tiếng.

“Bảy giờ sáng mai, có mặt đúng giờ ở đây! Tôi sẽ không chờ một nhân viên mà cả thời gian cũng không đúng hẹn đâu.” Bắc Cung Mộ Duệ cuối cùng nhìn nó một cái, lạnh lùng nói.

Bỏ lại nó, bóng lưng lạnh lùng rời đi, Yểu Ương Từ xả ra một nụ cười khổ, hắn chán ghét nó đến vậy sao?

Sau khi về nhà cổ, như sớm biết nó sẽ lạc đường, thím Trầm tâm không cam lòng không muốn chờ nó ở cửa sau, nhìn thấy Yểu Ương Từ, thím Trầm sốt ruột nói: “Đến bây giờ cũng chưa từng thấy người rắc rối như cậu, đến đây hai ngày rồi còn không nhớ đường về. Đi thôi, tôi đưa cậu đi một lần, cậu phải nhớ kỹ đường đấy.” Thím Trầm liếc mắt một cái, rồi phối hợp đi về phía trước, vừa đi vừa thầm nói: “Thật không biết tam thiếu gia làm sao lại bảo vệ cậu như thế…… thằng nhóc kỳ quái.”

Yểu Ương Từ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Thím Trầm hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến nó. Yểu Ương Từ chạy đuổi theo bước đi của bà.

Dọc theo đường đi, hai mắt Yểu Ương Từ đảo sóng, nhìn cảnh vật xung quanh, tuy nó có bản lĩnh đã nhìn qua là không quên được, nhưng mà, lại không thể phân biệt được đông tây nam bắc.

Lần này, cũng chỉ có thể dựa vào nhớ cảnh vật xung quanh đến mà nhớ đường.

Nó không muốn để nhị thiếu gia chán ghét, lại để cho tam thiếu gia quan tâm.

Đi được hơn mười phút, cuối cùng cũng đến phòng nó, căn phòng nhỏ hẹp mà tối đen, sau khi thím Trầm đưa nó về, liền biến mất trong vài phút.

Một lát sau, thím Trầm lại đến, ném cho Yểu Ương Từ một bộ quần áo, như là trang phục đồng bộ của người hầu nơi đây.

Thím Trầm lạnh lùng nói: “Thay quần áo rồi đi với tôi một chuyến, cũng nên bắt đầu làm việc thôi, người đến đây không có ai ăn không uống không như cậu đâu.”

“Biết rồi, thím Trầm.” Yểu Ương Từ khẽ rũ mí mắt xuống, không ai thấy rõ sau đôi mắt sâu kia cất giấu thần sắc gì.

Nếu thím Trầm biết mỗi ngày Yểu Ương Từ đều bị tên sếp biến thái Bắc Cung Mộ Duệ cố ý tra tấn, một người làm phần của năm người, người thường tuyệt đối đã mệt chết vì công việc rồi, bà tuyệt đối sẽ không nói Yểu Ương Từ ăn không uống không!

Yểu Ương Từ biết điều hờ hững cầm quần áo đi thay, sau khi mặc chỉnh tề thì đi ra.

Nhìn Yểu Ương Từ cúi đầu, ngoan ngoãn biết điều, cuối cùng thím Trầm cũng thoáng hài lòng hừ một cái, nói tiếp: “Đi theo tôi, tối hàng ngày, cậu đều phải hầu hạ Lễu tiểu thư. Đã biết chưa? Bây giờ tôi đưa cậu đến, nhớ đường cho kỹ! Thật không biết vì sao thiếu gia lại dùng số tiền lớn mua cậu về, như là đầu gỗ, lại còn ngốc!” Thím Trầm khinh thường oán giận.

Yểu Ương Từ không nói một lời đi theo bà, mặc bà quở trách nó.

Khi thím Trầm dẫn hắn nó đi một vòng vào trong viện đối diện, Yểu Ương Từ mới cảm thấy thím Trần dẫn nó đến nơi này nhìn có chút quen mắt.

Khi thím Trầm dẫn nó vào căn phòng kia, nhìn giường lớn quen thuộc, Yểu Ương Từ không khỏi khẽ đỏ mặt lên.

Nơi này, không phải là nơi nó được thưởng thức cảnh đẹp miễn phí ngày đó sao?!

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp thần sắc lạnh lùng, một thân sườn xám đỏ ngồi trong phòng, Yểu Ương Từ bỗng cảm thấy, đời người lại tương ngộ! Người phụ nữ này, không phải là người đóng vai cô dâu cương thi muốn dọa nó ngày đó sao?

Yểu Ương Từ vội cúi đầu, hy vọng nàng không nhận ra nó, ngày đó nó phá chuyện tốt của người ta, khó trách nàng mang hận ý trong lòng! Bây giờ nó lại đến hầu hạ nàng, Yểu Ương Từ cười khổ, đúng là họa vô đơn chí!

Thím Trầm như đổi sắc mặt, nhìn thấy Lam Tự Đình, nhất thời nịnh nọt cười nói: “Liễu tiểu thư, người đã đến.”

Lam Tự Đình thản nhiên quét mắt qua Yểu Ương Từ cúi đầu, hờ hững nói: “Thiếu gia cho người đến hầu hạ ta, chính là tên nhóc này ư?”

Thím Trầm khom lưng uốn gối tiếp lời cười nói: “Đúng vậy, người xem thiếu gia rất quan tâm đến tiểu thư nhé, nhiều người như thế, chỉ đưa người đến cho Liễu tiểu thư.” Lam Tự Đình là người được ưa thích ở cả đại trạch Bắc Cung, thím Trầm tự nhiên nịnh nọt rồi.

Lam Tự Đình nhìn đứa trẻ cúi thấp đầu kia, uống một ngụm trà hoa nhài, thản nhiên nói: “Ngẩng đầu lên, để ta xem.”

Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên của Thập Tứ Khuyết, Thanh Ca Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.