Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáo hoa tìm tới cửa

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

Bên này, Diệp Vân Dật đang chuẩn bị nấu món thịt kho tàu, chuẩn bị làm bữa ăn thật tốt.

Bất chợt!

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Diệp Vân Dật mở cửa.

Thì nhìn thấy Chu Hoài Vi đang đứng phía trước

Lúc này cô ấy đang chống gậy.

Cắn cắn môi, vẻ mặt xấu hổ không giám mở miệng.

Nhìn thật là đáng thương !

Diệp Vân Dật nhìn thấy Chu Hoài Vi, thì cũng sửng sốt.

Đẹp quá!

Vóc dáng này!

Có thể được gọi là mình hạc sương mai!

Trước tận thế, cô ấy chắc chắn là một hoa khôi học đường!

Thế nhưng hiện tại, trong một thế giới thực lực vi tôn, danh hiệu hoa khôi học đường này, cũng chẳng khác gì một bình hoa.

Bất quá, Diệp Vân Dật cũng không biết cô ấy muốn gì.

Ngay lập tức hỏi.

“Có chuyện gì ?”

Một giọng nói lạnh lùng, khiến cơ thể Chu Hoài Vi run lên.

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Dật.

Trong ánh mắt tràn đầy hi vọng.

“Chào anh, anh có thể cho tối mượn một ít tiền để trả tiền thuê nhà trong thành được không ? ”

Chu Hoài Vi run rẩy nói, thân thể như đang đứng trên vách đá.

Xung quanh không có ai còn dư lương thực.

Nếu Diệp Vân Dật không giúp cô.

Khả năng cô ấy chỉ còn con đường chết!

Chưa cần đợi đến lúc bị đuổi ra khỏi thành.

Suy cho cùng, thà tự sát ở trong thành, còn hơn ra ngoài đó, chịu đủ sự tủi nhục rồi chết thảm !

Ít nhất vẫn còn giữ lại được một chút thể diện

Diệp Vân Dật đã hiểu.

Nhìn cô ấy và nói: “Tôi có thể đưa cho cô, không cần trả, tôi có thể cho cô luôn. ”

“Thật sao ? ” Chu Hoài Vi hưng phấn trong tức thì, sau đó nhìn Diệp Vân Dật, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Năm năm sau tận thế, cô cũng không còn ngây thơ như lúc trước ! 

“Anh, điều kiện của anh là ? ”

“Làm lão bà của tôi, sinh hài tử cho tôi. ”

“Anh! ” Chu Hoài Vi cắn môi, choáng váng đứng tại chỗ, mặc dù cô cũng đã nghĩ tới tình huống này, nhưng khi Diệp Vân Dật tự mình nói ra

Cô vẫn không thể chấp nhận được.

Đứng ngây người nơi này một lúc.

Cô nắm chặt bàn tay, rồi nhìn Diệp Vân Dật và nói:

“Tôi đáp ứng. ”

Ngay sau đó.

Trước mặt Diệp Vân Dật, ánh sáng màn hình sáng lên.

【Chúc mừng kí chủ thành công cưới vợ! Thu hoạch được kĩ năng “Tăng Tốc Hấp Thu Tinh Hạch”】 

Này!

Tăng Tốc Hấp Thu Tinh Hạch!

Đây không phải là điều hắn muốn sao ?

Lúc trước hắn đã thử hấp thu, mặc dù có thể nhưng tốc độ vô cùng chậm,

Ngay lập tức, hắn lấy ra một viên tinh hạch Thanh Đồng hậu kì

Trong chớp mắt!

Hấp thu!

【Danh tính:Diệp Vân Dật】

【Chiều cao:185cm】

【Cấp độ:Thanh Đồng trung kì】

【Kĩ năng:Tăng Tốc Hấp Thu】

【Vũ khí:Chiến phủ có thể tăng cấp (Có thể thu vào hệ thống) 】

Này!  

Là thật ?!  

Ngay lập tức.

Diệp Vân Dật liền hấp thụ các viên tinh hạch khác !

【Danh tính:Diệp Vân Dật】

【Chiều cao:185cm】

【Cấp độ:Bạch Ngân tiền kì】

【Kĩ năng:Tăng Tốc Hấp Thu】

【Vũ khí:Chiến phủ có thể tăng cấp】

Với sự tràn vào cơ thể bởi những nguồn năng lượng mạnh mẽ

Diệp Vân Dật nhìn vào bảng thuộc tính, đã thấy mình bước vào cấp Bạch Ngân!

Phải biết.

Tại tường khu vực nhỏ như tường thành Tinh Vân này, các dị nhân Bạch Ngân tựa hồ đã đứng trên đỉnh cao.

Nghĩ tới đây, Diệp Vân Dật nhìn Chu Hoài Vi, trong ánh mắt cũng đã có chút dịu dàng.

Thế nhưng, ngày sau đó.

Chu Hoài Vi sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm nhũn, chuẩn bị ngã về phía sau.

Diệp Vân Dật liền tiến lên một bước

Sau đó ôm Chu Hoài Vi theo kiểu bế công chúa.

Cảm giác mềm mại truyền đến khiến tâm thần Diệp Vân Dật rung động

Chu Hoài Vi thì cảm thấy cơ thể trở nên không trọng lượng, sau đó rơi vào một cái ôm cứng rắn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy mình đang ở trong lòng của Diệp Vân Dật.  

Cái ôm này.

Cương ngạnh và có lực !

Thật là yên tâm ! 

Diệp Vân Dật đóng cửa và đặt cô lên chiếc giường nhỏ.

Sau đó trực tiếp xé chiếc quần gai của cô.

Chu Hoài Vi nhìn thấy vậy, hô lên một tiếng, khuôn mặt trở nên ửng hồng.

Cả người co rúm lại.

Thế nhưng sau đó cô nhìn vào mặt Diệp Vân Dật, cắn môi rồi thăm dò hỏi: “Anh có thể đợi đến tối được không ? ”

Diệp Vân Dật: “…”

Tiểu nha đầu không biết đang nghĩ gì nữa, hắn chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà thôi !

Sau đó, hắn cũng không nói gì, trực tiếp nắm lấy mắt cá chân, kéo cô qua.

Chu Hoài Vi thấy thăm dò vô dụng.

Liền nằm xuống và nhắm mắt lại, tùy theo ý hắn.

Tuy nhiên sau đó, một cơn đau kéo ập tới !

Nó truyền từ cái chân của cô!

“A! ” Chu Hoài Vi hô lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn, thì thấy Diệp Vân Dật đang bôi thuốc cho mình.

Trong cơn đau dữ dội, còn có một chút thoải mái.

Trong thời gian ngắn trôi qua.

Vết thương ở chân của cô, dưới tác dụng của thuốc, đã khôi phục mà bằng mắt thường có thể nhìn thấy.

Diệp Vân Dật nhìn nhìn, thuốc này hữu dụng vậy sao ? Sản phẩm của hệ thống toàn chất lượng cao a !

Chu Hoài Vi cũng nhìn Diệp Vân Dật với ánh mắt khác.

Phải biết, trong tận thế này, thuốc men đã khan hiếm, thuốc có thể chữa trị vết thương lại càng hiếm hơn.

Loại thuốc chữa trị vết thương này, với tầng lớp như bọn họ, càng không được tiếp xúc tới.

Một thứ quý giá như vậy, sao anh ấy có thể cho mình sử dụng ?

Ngay lúc này, cô cũng cảm nhận thấy sự ấm áp mà cô chưa từng cảm thấy sau ngày tận thế.

Diệp Vân Dật nhìn cô, sau đó cầm chiếc giò heo và thực phẩm khác và nói: “Em cứ nằm đó, anh nấu cơm một lúc rồi cùng ăn. ”

“Ồ. ” Chu Hoài Vi trả lời một tiếng nhỏ nhẹ, cũng từ bỏ ý định giúp đỡ, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường nhỏ rồi ôm lấy chân mình.

Nửa giờ sau.

Mùi thịt tràn ngập căn phòng nhỏ.

Sau đó lan rộng ra.

Chu Hoài Vi ngửi thấy mùi thơm, bụng lên sôi lên ùng ục.

Cô không nhớ lần cuối mình ngửi thấy mùi thịt, là đã bao lâu rồi.

Diệp Vân Dật lấy thịt ra và để lên bàn.

Sau đó đi lấy bát đũa

“Xuống đây ăn đi”

“À, Vâng.” Chu Hoài Vi bước xuống, còn Diệp Vân Dật thì đi lấy những thứ khác.

Một lúc sau, hắn cũng ngồi xuống.

Hắn thấy trong bát của mình, thịt đã chất lên thành tòa tháp nhỏ

Trong chén của Chu Hoài Vi chỉ có nước thịt chứ không có miếng thịt nào.

Chỉ là nước thịt, cũng chỉ có một chút.

Chu Hoài Vi vừa định húp một miêng.

“Này này !” Diệp Vân Dật đã cất tiếng.

Chu Hoài Vi nhìn hắn, tự giác đặt chén nước thịt xuống, hai tay đặt lên đầu gối, sau đó nhìn chén nước thịt đó.

Có vẻ như chén nước thịt này, cũng không có phần của cô.

Nhưng là, khoảnh khắc tiếp theo.

Một miếng thịt lớn xuất hiện trong bát của cô.

Chu Hoài Vi: “….” !!!!

Khoảnh khắc đó, đôi mắt cô ấy mở to.

Không thể tin vào những gì mình đang thấy !  

Miếng thịt to như vậy !

Cái này là dành cho mình !

Đây là thứ mà mình có thể được ăn !  

Là thật sao ? !

Diệp Vân Dật nhìn cô đang đơ người ngồi đó, liền nói: “Ăn đi, ăn xong miếng đó rồi tự gắp miếng khác ăn nhé. ”

Cái gì ? !

Ăn xong ? Lại có thể ăn tiếp ? ! 

Này !!!

Chu Hoài Vi vẻ mặt gần như sắp khóc !

Ngay lập tức, cô cầm chiếc bát lên và ăn ngấu nghiến.

Một cái giò heo to như vậy, cộng thêm những thứ khác, hai người đương nhiên không thể ăn hết, thậm chí là còn chưa tới một nửa.

Ăn xong, Diệp Vân Dật đi ra ngoài.

Nhìn Huyết Nguyệt trên bầu trời, nó vẫn yêu dị như cũ.

Tuy nhiên, lần này tâm trạng hắn đã khác.

Sau đó, hắn quay đầu lại, bước vào trong nhà.

Lúc này, Chu Hoài Vi đã trốn vào trong chăn.

Nhìn thấy Diệp Vân Dật đi vào, khuôn mặt cô đỏ bừng và nói: “Lão, lão công, tới lúc nghỉ ngơi rồi.”

Bạn đang đọc Mạt thế: Đa Tử Đa Phúc, Mở Đầu Giáo Hoa Tìm Tới Cửa của Ô Hô Hô Khởi Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.