Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Hoàn Thành, Bạch Chỉ Khê Thực Hiện Hứa Hẹn!

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Đông!

Một tiếng nổ vang lên!

Xích Viêm Hổ đầu chạm đất!

Lún sâu vào trong!

Tạo thành một cái hố to lớn trên mặt đất!

Bạch Chỉ Khê: "..."

Thô bạo!

Quá thô bạo!

Nàng nhìn Diệp Vân Dật!

Phảng phất giống như đang nhìn một đầu bạo long hình người!

Thật sự là quá kinh khủng!

A... A... A...!

Bên này, Diệp Vân Dật nhảy vào trong hố, nắm lấy lỗ tai Xích Viêm Hổ, xách nó từ trong hố đi ra!

Lúc này cái đầu của Xích Viêm Hổ cảm giác thất điên bát đảo.

Chỉ một kích!

Nó đã hiểu chênh lệch giữa mình và nhân loại này, như là lạch trời!

Không thể vượt qua!

Khi bị Diệp Vân Dật bắt lấy, không dám mảy may nhúc nhích.

Tuy nhiên lỗ tai bị dắt lấy, thật sự là quá đau!

Lúc này, Diệp Vân Dật nhìn Xích Viêm Hổ trung thực, cũng xuất ra chiến phủ.

Nhìn thấy chiến phủ, Xích Viêm Hổ toàn thân run rẩy!

Nó chuẩn bị phải chết rồi sao?

Nhưng sau đó, Diệp Vân Dật lại bỏ đi chủ ý này!

Dù sao hiện tại tinh hạch Hoàng Kim sơ kỳ đối với hắn tác dụng không tính là quá lớn.

Vẫn là làm sủng vật thì tốt hơn.

Dù sao hiện tại hắn đang có dược hoàn khống chế Thần cấp dị thú.

Bàn tay khẽ đảo, lấy ra dược hoàn.

Sau đó ném vào cái miệng khổng lồ của Xích Viêm Hổ.

Ném dược hoàn vào miệng!

Quá trình này, Xích Viêm Hổ tuy không biết Diệp Vân Dật cho nó ăn là cái gì, nhưng lại không dám phản kháng chút nào.

Chê cười.

Phản kháng?

Có còn muốn sống hay không!

Tiếp theo.

Xích Viêm Hổ nhìn ánh mắt của Diệp Vân Dật, từ cảm giác sợ hãi dần dần trở nên thành kính.

Sau đó nó đứng lên.

Chỉ có điều, lúc này Xích Viêm Hổ vẫn còn có chút lung lay.

Lúc này, Bạch Chỉ Khê cũng đã chạy tới.

Nàng nhìn chằm chằm Diệp Vân Dật và hỏi: "Ngươi, ngươi không phải Bạch Ngân hậu kỳ? "

Lúc nàng nói ra những lời này, cả người cảm giác đều run rẩy.

Lực lượng như vậy!

Thực lực như vậy!

Tối thiểu nhất cũng là Hoàng Kim trung kỳ!

Quá khủng bố!

Tên này, vậy mà đã đến Hoàng Kim trung kỳ!

Thật sự là quá kinh khủng!

"Ta lúc nào nói ta là Bạch Ngân hậu kỳ ? " Diệp Vân Dật hỏi lại, sau đó quay người, đem biến dị Hỏa Long Quả từ trong không gian hệ thống lấy ra.

Ném về phía Bạch Chỉ Khê!

"Cho ngươi, nhiệm vụ hoàn thành. "

Bạch Chỉ Khê tiếp nhận , nhìn Hỏa Long Quả, cái này chính là dược liệu để cứu mạng muội muội!

"Cám ơn! " Bạch Chỉ Khê nhìn về phía Diệp Vân Dật, chân thành nói lời cảm ơn.

Diệp Vân Dật dẫm chân nhảy lên ngồi trên lưng Xích Viêm.

Không thể không nói, ngồi lên con Xích Viêm Hổ này, so với ngồi trên lưng Truy Phong Báo thì thoải mái và ngầu hơn nhiều!

Dù sao nó cũng là dị thú Hoàng Kim sơ kỳ, so sánh với Thanh Đồng hậu kỳ, chênh lệch có thể nói là khác biệt giữa ngày và đêm.

"Ngươi không giết nó ư? " Bạch Chỉ Khê đứng phía dưới nhìn lên Diệp Vân Dật hỏi .

"Giết? " Diệp Vân Dật sờ lên Xích Viêm Hổ, "Ngươi xem, ánh mắt của nó nhiều thiện lương, ngươi cam lòng giết nó? "

Liềnđó, Xích Viêm Hổ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ Khê.

Trong mắt đều là phẫn nộ cùng sát ý!

Phảng phất bất mãn việc Bạch Chỉ Khê khuyến khích Diệp Vân Dật giết nó!

Bạch Chỉ Khê: "…"

Thiện lương?!

Ngươi gọi tên này là thiện lương?

A...?

Cái này thiện lương không được một điểm!

Thế nhưng đây là lựa chọn củaDiệp Vân Dật .

Dù sao cái thế giới này, thực lực vi tôn.

"Lên đây đi, chúng ta trở về. "

Diệp Vân Dật nói xong, vẫy vẫy tay với Bạch Chỉ Khê.

Bạch Chỉ Khê gật đầu, ôm biến dị Hỏa Long Quả, đạp mạnhdưới chân, nhảy lên lưng Xích Viêm Hổ.

Tiếp đó đáp xuống ngồi phía trước Diệp Vân Dật.

Bỗng nhiên, liền cảm giác thấy hai cánh tay vòng quanh ôm lấy eo của nàng.

Làm cho cả ngườinàngđều run lên!

Cho tới bây giờ nàng còn chưa trải qua yêu đương, cũng chưa từng bị nam sinh chạm qua.Lúc này, cả ngườinàng đều là cảm giác tê dại!

Vô thức nói một câu: "Ngươi làm gì thế! "

"Như thế nào? Không cho ta ôm? Ta hiện tại đã hoàn thànhnhiệm vụ rồi đấy. " Diệp Vân Dật dừng một chút, cánh tay càng thêm dùng sức, cảm thụ được vòng eo mảnh khảnh của Bạch Chỉ Khê , "Ngươi muốn đổi ý? "

Nghe lời này, Bạch Chỉ Khê cũng tỉnh táo lại, nàng nhớ lại ước định giữa mình và Diệp Vân Dật.

Lập tức trở nên xấu hổ, một lúc sau, mới lúng túng nói: "Được rồi, nhưng là ngươi, đừng sờ loạn. "

"Yên tâm đi! "

Diệp Vân Dật nói xong, hai chân kẹp lấy rồi điều khiển Xích Viêm Hổ hướng phía thành Tinh Vân trở về.

Chỉ có điều, thỉnh thoảng trong rừng truyền đến âm thanh Bạch Chỉ Khê thấp giọng hô, "Ta đã bảo là không được lộn xộn! "

Sau đó, lại nghe được âm thanh thanh thúy vang lên!

Một thời gian sau.

Trước thành Tinh Vân, Diệp Vân Dật đang ôm Bạch Chỉ Khê.

Lúc này trên mặt Bạch Chỉ Khê tràn đầy hồng hào.

Nàng cảm giác được đau đớn truyền từ bờ mông của mình!

Tên này!

Vừa rồi mình lỡ hét lên với hắn một câu, liền bị như vậy!

Đã thế hắn còn dùng sức đánh nàng!

Thật không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc!

Hiểu hay không a...!

Nàng muốn thủ.

Thế nhưng bây giờ, mặc dù nàng là Bạch Ngân hậu kỳ, thành chủa của thành Tinh Vân!

Nhưng ở trong mắt của Diệp Vân Dật, cũng chỉ giống như gà con bình thường mà thôi!

Tùy hắn xoa bóp!

Lúc này.

Cửa thành Tinh Vân.

Không ít dị nhân đều đang tụ tập!

Bọn hắn mỗi người đều là thần sắc nghiêm túc, nhìn về phía xa xa!

"Cái kia, thật là Xích Viêm Hổ! "

"Không nghĩ tới, vậy mà sẽ có dị thúnhư vậy đến đây! "

"Vừa tránh thoát khỏi thú triều, bây giờ lại có dị thú như thế tới đây! "

"Thành Tinh Vân chúng có phải hay không hôm nay sẽ bị phá hủy?! "

Sau những câu nói này, một dị nhân mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía bọn hắn.

"Đừng nói những lời ủ rũ đó! Chúng ta nhất định có thể chống đỡ được, ngay của thú triều mà chúng ta còn không sao cơ mà!

"Nhưng là. Chiến thắng thú triều là đều dựa vào thành chủ cùng Diệp đại nhân, hiện tại bọn họđều không ở trong thành. "

"Đây chính là dị thú Hoàng Kim sơ kì, chúng ta tại trước mặt nó, ngay cả đám ô hợp còn không tính a! "

"Điều này, làm sao bây giờ? "

Nghe những lời này, người vừa rồi còn ngữ khí khích lệ cũng là bị đả diệttrong nháy mắt!

Đúng vậy a, hiện tại không có Bạch Chỉ Khê cùng Diệp Vân Dật.

Thực lực của bọn hắn trước mặt dị thúHoàng Kim sơ kì, quả thực là chưa đủ nhìn!

Nhưng là, hiện tại lại có thể làm sao giờ!

"Chỉ có thể, giết! "

"Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránhkhỏi! "

"Đúng vậy! Dù sao vốn theo lý thuyết chúng ta cũng không sống được khi thú triều tới, hiện tại lại sống lâu hơn mấy ngày, không lỗ! "

Từng câu nói lần nữa nói ra, một đám dị nhân đều là mang theo biểu lộthấy chết không sờn.

Sau một khắc!

Ừ?!

Cái này?

Không đúng a!

Trên lưng con Xích Viêm Hồ này, như thế nào có người?!

Vừa mới chuẩn bị động thủ, mọi người thấy Xích Viêm Hổ tiến đến gần, đều là sững sờ.

Cái này. Chuyện gì xảy ra?

"Là Diệp đại nhân, cùng thành chủ! "

Không biết là ai hô một câu!

Những người khác cũng là nhìn kỹ, trong nội tâm lập tức kích động lên!

Là thật!

Thật là Diệp đại nhân cùng thành chủ!

Nhưng là, đây là có chuyện gì?

Đây là, tọa kỵ của bọn họ?!

Hơn nữa, động tác của hai người là có chuyện gì ?

Tay của Diệp đại nhân, như thế nào vòng quanh eo của thành chủ ?

A...?

Mọi người thấy, cũng là phát mộng!

Bên này, bên trong ánh mắt trừng lớn của mọi người, Diệp Vân Dật nghênh ngang ôm Bạch Chỉ Khê, ngồi trên Xích Viêm Hổ Diêu dần dần đi tới.

Bạch Chỉ Khê thấy ánh mắt của mọi người, trên mặt trở nên đỏ ửng, nàng nhìn chằm chằm vào mọi người.

Ánh mắt kia, phảng phất như đang nói.

Nhìn cái gì vậy!

Chưa thấy qua mỹ nữ sao ?!

Bạn đang đọc Mạt thế: Đa Tử Đa Phúc, Mở Đầu Giáo Hoa Tìm Tới Cửa của Ô Hô Hô Khởi Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.