Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai tỷ muội

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

Lúc này, hai người trong lồng giam nhìn về phía Diệp Vân Dật.

Trên khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi.

Hai nàng vừa chứng kiến Diệp Vân Dật giết Trương Cường và hai gã tiểu đệ.

Quá tàn bạo !

Ngay cả khi trai qua những ngày tận tân thế trong vài năm qua.

Họ cũng chưa bao giờ chứng kiến hình ảnh kinh khủng như vậy !

Hai người nghĩ mình đã chứng kiến Diệp Vân Dật giết người.

Thì cũng sẽ bị hắn giết người diệt khẩu !

Trong tình huống như vậy, tỉ tỉ Hàn Băng Tuyết chuẩn bị tiết lộ thân phận của mình là đại tiểu thư Hàn gia.

Bất quá, nàng cũng nhớ tới lời nói trước đó của Trương Cường !

Hàn gia cũng không phải là thế lực lợi hại gì, ngay cả Trương Cường cũng không sợ Hàn gia!

Thì nói gì tới người này, người mà đã một mình tiêu diệt cả đội ngũ Trương Cường !

Khi thấy Diệp Vân Dật đã tới trước mặt mình.

Hàn Băng Tuyết ôm muội muội mình, rồi nói với Diệp Vân Dật với giọng run rẩy !

“Cầu...cầu...câu!Hãy tha cho chúng tôi!Xin đừng giết chúng tôi!”

“Chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng phục thị ngài!”

Nghe thấy câu này,

Diệp Vân Dật bỗng ngừng lại.

Thật là khôn ngoan.

Hắn đang chuẩn bị đe dọa hai nàng.

Thật không ngờ.

Hàn Băng Tuyết và Hàn Băng Ngọc thấy Diệp Vân Dật dừng lại,

Khoảnh khắc tiếp theo, thì thấy cự phủ bổ xuống !

“A!”

Hai người lập tức hét lên một tiếng.

Cả người chìm trong kinh hoảng tột độ !

Hàn Băng Tuyết cũng nghiến răng lại.

Đúng vậy, trong thời buổi tận thế này, bọn họ cũng không phải dị nhân, cho dù xinh đẹp, thì cũng chỉ như bình hoa mà thôi.

Liệu họ có thể khiến dị nhân cường đại trước mặt này động tâm ?Thật là suy nghĩ ngây thơ!

Hai nàng chỉ còn biết nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.

Nhưng chờ một hồi vẫn không thấy nỗi đau ập đến !

Hàn Băng Tuyết mở mắt, thì nhìn cái lồng giam đã bị cự phủ chém vỡ.

Diệp Vân Dật bước vào

Để cự phủ xuống đất, hắn dơ tay túm lấy hai nàng.

Mỗi tay một người.

“Đi,quay về với ta。”

Diệp Vân Dật nói với tâm trạng vui vẻ, không ngờ hắn chỉ muốn ra ngoài săn dị thú, chẳng những thực lực tăng lên nhiều như vậy, mà còn nhặt được thêm hai mỹ nữ.

Bị cõng lên trên vai, Hàn Băng Ngọc theo bản năng cũng chống cự và dãy dụa một chút.

Sau đó liền bị Diệp Vân Dật vỗ vào mông một cái.

Ba !

Một âm thanh vang lên !

Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy mông mình đau nhức và tê dại, khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng, nàng đã bao giờ bị đánh đòn, mà đối phương lại còn là một nam nhân như vậy !

Trược tấn thế, nàng vẫn là một cô gái ngoan hiền, cũng chưa hề có bạn trai !

Sau khi tận thế tới, cô càng được ba mình bảo vệ kĩ càng, tựa như bông hoa trong nhà kính.

“Gì đấy ? Em vùng vẫy cái gì? Tính làm gì hả?”

Một câu nói vang lên bên tai Hàn Băng Ngọc.

Nghe thây Diệp Vân Dật chất vấn, Hàn Băng Ngọc cắn môi nói:“Em không có vùng vẫy.”

Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, khiến Diệp Vân Dật nở nụ cười chinh phục.

Sau đó.

Hắn đặt Hàn Băng Tuyết và Hàn Băng Ngọc lên lưng Truy Phong Báo.

Giao dây cương vào trong tay họ.

“Dù sao cũng không thể để hai em đi bộ về được,cứ cưỡi nó đi.”

Sau đó Diệp Vân Dật cũng quay lại, chuẩn bị lấy vật tư của đám Trương Cường.

Sau một lúc tìm kiếm, hắn lại nhặt được một số tinh hạch khác.

Nhưng tất cả chỉ là tinh hạch Thanh Đồng hậu kì.

Còn lại cũng chỉ là một số nước và thức ăn.

Diệp Vân Dật mang nước và thức ăn tới cho hai nàng.

Hai người cũng cầm lấy và đặt lên lưng Truy Phong Báo.

Sau khi thấy Diệp Vân Dật đưa thức ăn cho mình.

Sắc mặt cũng hòa hoãn một chút.

Bởi vì so với Trương Cường, thì Diệp Vân Dật giống như một thiên sứ.

Trước đó, Trương Cường còn muốn trói tay hai người rồi buộc lại đằng sau xe ngựa.

Thế nhưng sau đó lại nhốt vào trong xe, bởi vì hai người họ đi quá chậm.

Còn về thức ăn và nước, cũng đừng nghĩ tới.

Hơn nữa, Diệp Vân Dật còn mạnh hơn đám người Trương Cường.

Sau khi dọn dẹp.

Diệp Vân Dật cũng nhảy lên lưng một con Truy Phong Báo khác.

Những con Truy Phong Báo này cũng đã được Trương Cường thuần hóa, và có một chút trí tuệ.

Bọn nó cũng đã nhìn thấy tràng diện vừa rồi.

Vì thế chúng không chạy trốn, cũng không giám chạy trốn.

Tất cả bọn chúng đều thần phục Diệp Vân Dật.

Diệp Vân Dật thúc chân, tiến về phía trước.

Phía sau, những con dị thú khác cũng đuổi theo.

Tất cả từ từ tiến về thành Tinh Vân.

Sau vài hơi thở

Phía sau truyền tới âm thanh huyết nhục bị nhai nuốt.

Tiếng răng và xương cọ xát vào nhau, khiến Hàn Băng Tuyết và Hàn Băng Ngọc run rẩy.

Toàn thân lông tơ dựng đứng.

Tất cả những cái xác vừa rồi !

Hiện đã bị ăn thịt !

Họ nhìn về phía trước, nơi mà Diệp Vân Dật đang nhàn nhã ngồi trên lưng Truy Phong Báo và ngâm nga một giai điệu. Trong lòng hai nàng cũng dần sinh ra một cảm giác lệ thuộc.

Cảm giác ỷ lại vào cường giả.

Xế chiều

Một vài người đang lảo đảo đi vào trong thành.

Những dị nhân khác thì đang phân loại thu hoạch được trong ngày hôm nay.

“Lão Chu, thế nào rồi, hôm nay các ngươi săn được di thú gì ?”

“Hai, cũng chỉ săn được một đầu Thanh Đồng trung kì Cự Giác Thanh Ngự, ngoài ra còn một số Thanh Đồng sơ kì dị thú khác.”

Lão Chu trả lời câu hỏi của đám người một cách thờ ơ, nhưng vẻ mặt vẫn nhưng đang chờ đón lời tán dương của mọi người.

“Các ngươi thật may mắn”Người vừa rồi cũng thở dài một hơi rồi nói tiếp:“Bọn ta thì gặp phải một đầu Thanh Đồng hậu kì dị thú, cũng không giám động thủ. Cũng may là nó không nhìn thấy bọn ta, nên mới thoát được một kiếp.”

“Ài, hiện tại ngày càng khó khăn.”

Khi hắn đang nói chuyện, thì có một nhóm người đang quay về thành.

Tuy nhiên, trên cơ thể mỗi người đều có một vết thương. Người cầm đầu là một nam nhân đang che một cánh tay, khuôn mặt trở nên hung dữ vì đau đớn.

Hàm răng nhe ra vì đau đơn, để lộ một chiếc răng vàng.

Về phần những người còn lại, trên người đều có vết thương nhỏ.

Lúc này vẻ mặt ai cũng như chết cha chết mẹ, cúi gằm đầu xuống vào đi vào trong thành.

Nhìn thấy cảnh này, những người vừa nói chuyện cũng âm thầm thở dài. Bọn họ nhớ là, lúc nhóm người này rời đi lúc sáng sớm, thì nhân số còn đông hơn thế này.

Hiện tại chỉ còn từng này người quay lại, hiển nhiên ai cũng hiểu điều đó nghĩa là gì.

Sau một lúc.

Bọn hắn tiếp tục trò chuyện với nhóm người khác, hầu hết thu hoạch chỉ ở mức trung bình.

Ngoài ra, còn có thương vong xảy ra.

“Đi thôi lão Chu, chúng ta đi vào thành.”Người đàn vừa ông nói xong, bất chợt nhìn về phía xa rồi lộ ra vẻ mặt khó tin.

Lão Chu gật đầu, đang cất bước đi vào trong thành, lại phát hiện người vừa lên tiếng cũng không đi theo mình.

Đang lúc nghi hoặc.

Quay đầu lại và nhìn

Liền phát hiện người đó đang lại một chỗ như hóa đá.

“Này, ngươi đang làm gì đấy ? Đi thôi!”

Nói xong, lão Chu cũng cầm túi rượu lên, mở ra rồi uống.

Tuy nhiên, sau một hồi cũng không thấy người kia phản ứng.

Vì vậy, lão Chu cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên nhìn theo ánh mặt của người đó.

Phốc !

Ngụm rượu đang uống dở lúc này đã bị hắn phun ra!

Hai mắt cũng bắt đầu run rẩy !

Này !

Này là cái gì ?

Lúc này, tất cả các dị nhân trưởng cửa thành, đều nhìn về cách đó không xa, khóe miệng giật giật.

Bạn đang đọc Mạt thế: Đa Tử Đa Phúc, Mở Đầu Giáo Hoa Tìm Tới Cửa của Ô Hô Hô Khởi Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.