Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2054 chữ

Trong thành phố đổ nát, ở tất cả những lối ra của các ga tàu ngầm đều tua tủa các sinh vật biến dị.

Những con nhện khổng lồ bò ra khỏi cổng ngầm, bắn ra từ những sợi tơ rồi đu lên cách tòa nhà cao tầng, những con gián to lớn, đen kịt mở toang bộ cánh gớm giếc, bay lên trời, tiếng đập cánh của chúng "ù ù" như những chiếc trực thẳng chuẩn bị xuất phát... Tất cả bắt đầu trở nên hỗn loạn..

Tiếng súng phát ra ở khắp mọi nơi, kèm với âm thanh của những vụ nổ lớn.

Ở một vài vị trí, gần với các nhà ga, liên tiếp là những pháo hiệu SOS bắn ra đỏ rực bầu trời.

...

Tiểu Hỏa trong tay quen thuộc súng, đang xả đạn liên tiếp vào lối ra vào của một nhà ga. Theo âm thanh chuyển động trong lòng đất, Bạch Liên đội tìm đến cửa nhà ga này,đúng lúc diễn ra thú triều, đám sinh vật kì dị thay nhau bò lên khỏi mặt đất.

Toàn bộ Bạch Liên chiến đội đều đang xả đạn vào cổng của nhà ga, pháo hiệu đã được phát ra, họ đang cố giữ vị trí này càng lâu càng tốt, nếu như lũ quái vật này thoát hẳn ra bên ngoài, không bị bó buộc bởi không gian nhỏ bé kia, sẽ trở thành vấn đề lớn với các chiến đội.

" Thạch Đầu, lên " - Liễu Thanh ra lệnh

Mệnh lệnh vừa phát ra, Thạch Đầu ném đi khẩu súng cùng lúc hết đạn trong tay mình, lao thẳng về phía cổng ngầm xuống nhà ga, trên đường chạy còn đâm sầm vào vài con rệp bò trên mặt đấ , trước mặt hắn những cái kia côn trùng muốn tấn công hắn đều bị đạn của đồng đội xuyên thẳng qua đầu, tiêu diệt.

Rất nhanh, hắn tiếp cận được với cổng ngầm, trên lưng bộc phá được tháo xuống. bắt đầu chia đều ra gắn vào những cột trụ của cây cổng, họ muốn đánh sập lối ra, ngăn chặn bọn côn trùng di chuyển.

Trong tầm mắt của hắn, dưới cái ánh sáng lờ mờ của hầm ngầm, là lúc nhúc những sinh vật đang kéo lên, số lượng lên đến hàng ngàn, càng ngày càng dày đặc, chúng giẫm đạp lên nhau để lao về phía có ánh sáng, thoát ra khỏi không gian của ga tàu ngầm rộng lớn.

Thạch Đầu cảm thấy có chút lạnh lẽo khi nhìn thấy số lượng côn trùng kia, tay hắn càng lúc càng nhanh cài đặt những quả bộc phá, rồi lao trở về....

[ BÙM....]

Vụ nổ làm rung chuyển một góc thành phố, tạo nên một đám mây từ khói bụi và đất đá trên bầu trời, cổng nhà ga đã bị đánh sập, bít luôn lối thoát của những con côn trùng.

Liễu Thanh, Min, Từ Khôn đều đang ra sức diệt sát những con côn trùng thoát ra được, súng đạn được thay thế bằng vũ khí cận chiến, cơ thể của họ bắt đầu vương vãi máu và dịch nhày từ những con mồi.

Trên bầu trời, một con gián khổng lồ bay vụt qua, lao xuống, từ cơ thể nó phát ra tiếng rít ghê gợn, những cái râu có chu vi bằng cánh tay của người lớn đang đâm thẳng vào Bạch Liên đội tựa như những chiếc lao.

Từ Khôn nhanh chóng né người qua một bên, ánh dao lướt qua, phần đầu của con gián bị chém rụng xuống, lăn lốc trên mặt đất, nhưng vẫn tiếp tục cử động, nó không chết mặc dù đã bị chém rụng đầu.

Trên cơ thể của mọi người, mồ hôi, bụi đất và máu của lũ côn trùng khiến họ trở nên bẩn thỉu, ánh mắt có chút đờ đẫn, những phút qua mỗi thành viên đều đã hoạt động hết công suất của mình.

Phía sau họ, tiểu Hỏa vẫn đang cố gắng bắn những con đang bỏ chạy, sức giật của khẩu súng khiến bả vai cô nàng bắt đầu tê mỏi.

" Di chuyển theo hướng pháo hiệu, tiếp cận chiến đội ở gần chúng ta nhất " - Liễu Thanh ra lệnh

Bầu trời đang càng lúc càng tối, và đêm tối là sàn diễn của lũ côn trùng.

Trong hầm ngầm, sau tiếng kêu ghê gợn đau đớn, hai cái đầu mổ vào vị trí của tiểu Bảo, tạo thành hố lớn trên mặt đất.

Hắn nhanh chóng chạy dọc theo hành lang cho nhân viên, phía sau, con Hắc xà đang nỗ lực chui lọt đầu nó vào hành lang nhỏ hẹp, cái lười dãi không ngừng thò ra , như một cánh tay vươn dài cố gắng bắt lấy tiểu Bảo.

[ Xẹt ]

Như biết trước điều này, con dao trên tay hắn vung lên, lưỡi dao sắc ngọt gọt đứt đôi phần lưỡi của con rắn, khiến con Hắc xà đau đơn rút đầu nó ra khỏi hành lang.

Không gian ga tàu ngầm, vốn là nơi lí tưởng để ẩn trốn, bảo vệ trong quá trình lột xác bây giờ lại trở thành thứ gây nguy hiểm cho con rắn, với kích thước khổng lồ nó không thể tung ra được hoàn toàn sức mạnh của mình.

Cơ thể với sức mạnh khủng khiếp dày xéo vì căm phẫn, không ngừng trườn theo đường ray, phá tan mọi chướng ngại vật trên đường.

Con chuột nhắt tưởng chừng như là miếng mồi tự tìm đến, lại liên tiếp làm nó bị thương.

Đối với nó những vết thương kia hoàn toàn không đáng kể, nhưng tôn nghiêm của nó đang bị ảnh hưởng ghê gớm.

Hai cái đầu bắt đầu đánh hơi, tìm đường hướng lên phía trên mặt đất, ở đó, nó sẽ hủy diệt tất cả nhân loại khốn kiếp, chỉ có như thế mới làm nguôi cơn giận của nó lúc này.

" Đi đâu ? "

Âm thanh phía sau phát ra, khiến con rắn có chút giật mình.

Hai cái đầu uốn lượn quay lại nhìn vào chủ nhân của giọng nói, khốn kiếp nhân loại vẫn còn dám ở đây đùa giỡn nó.

Tiểu Bảo trong tay con dao vẫy vẫy, liền đâm liên tục vào phần thân con rắn trước mặt hắn, miệng hắn cười lớn nhìn về phía con rắn, nụ cười khiến con rắn cảm thấy điên tiết, cả hai cái đầu mở rộng, từ hai hố máu liên tiếp nọc độc bắn ra.

Ngay lập tức, tiểu Bảo lại chạy vào hành lang cho nhân viên, hắn đơn giản chỉ là kéo dài thời gian, bởi hắn biết, nếu con rắn lên được phía trên vào lúc này, sẽ là nỗi kinh hoàng thật sự với mọi người.

Phía sau hắn, cái đầu của con Bạch Xà với ngọn thương trên mắt đang vùng vẫy, cố gắng chui tọt vào hành lang. Sinh vật gian manh xảo quyệt này bởi vì tức giận mà mất đi trí khôn của nó, nó quên mất rằng với kích thước của mình, việc nó cố gắng chui vào lối đi này là không thể.

" Haha, hảo hảo tâm sự một chút "

Trong giây lát , con rắn bỗng dưng ngừng lại, nó rút khẽ đầu mình ra bên ngoài, bởi vì cơn đói và sự tức giận làm lu mờ đi lí trí của nó, vô tình bỏ qua một điều quan trọng, chuyện mà hàng trăm năm qua, dù đã lấy đi sinh mạng của hàng chục ngàn nhân loại nhưng nó chưa gặp bao giờ.

NÓ NGHE HIỂU LỜI NÓI CỦA NHÂN LOẠI

Hai cái đầu đen vào trắng dừng lại, chúng xì lưỡi về phía nhau giao tiếp, cả cơ thể chúng từ từ xoắn vào nhau như bện một cuộn dây thừng từ điểm chữ Y lên tới sát đầu.

Phía hành lang, tiểu Bảo vốn chỉ muốn trêu chọc sự chú ý của hai con rắn cũng nhận ra sự bất thường.

Ở phía cửa, hai cái đầu nhẹ nhàng hạ xuống, hiện ra mỗi bên một nửa khuôn mặt của hai con đại xà, một đen, một trắng đang chăm chăm nhìn vào hắn, dường như đang chờ đợi hắn tiếp tục nói chuyện.

" Không phải thực sự hiểu lời ta nói chứ " - Tiểu Bảo nhìn về phía hai con rắn, não hắn liên tục nhảy số, tự đặt câu hỏi cho bản thân mình.

" Tiểu Bạch, ngươi lui ra một chút " - Tiểu Bảo tay chỉ vào con Bạch xà, ngón tay vung vẩy, ngôn ngữ cơ thể giống như đang đuổi nó ra xa

Khẽ nghiêng đầu lại, con Bạch xà liền lùi ra, nhường chỗ hoàn toàn cho con Hắc xà, ánh mắt của nó hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nó xác nhận rõ ràng nghi vấn trong lòng.

" Thật sự nghe hiểu a " - Trong lòng tiểu Bảo có chút sợ hãi.

Sinh vật trải qua thuần phục, có thể hành động theo mệnh lệnh của nhân loại, là bởi vì chúng nhận được sự huấn luyện lâu dài, quen dần với hành động theo mệnh lệnh đã lặp đi lặp lại nhiêu lần, cái này đại xà rõ ràng là hoang dã chúa tể, nay lại nghe hiểu lời của hắn.

Dù biến dị hay không, động vật vẫn là động vật, làm đến mức này rõ ràng là thành tinh, tồn tại này vượt xa khỏi hiểu biết của hắn.

Càng nghĩ, sống lưng của hắn cảm thấy lạnh toát, mồ hôi trên cánh tay ướt đẫm, hắn thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.

" Xin lỗi đã quấy rầy, có thể hay không ai về nhà nấy, chúng ta xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra " - Hắn khách khí cười nói, giống như phía trước hắn thực sự là nhân loại.

Hai cái đầu rắn nhìn chăm chăm vào hắn, hai cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào, chúng nó dường như đang tranh cãi gì đó, không ngừng vờn qua lại.

" Haiz, lịch sự một chút được không, hội thoại 3 người mà các ngươi nói ngoại ngữ, không phải là nói xấu ta chứ " Tiểu Bảo trong lòng tự diễu.

Phía bên ngoài hành lang, con Bạch Xà dùng lưỡi giống như một cách tay rút ra ngọn thương trên mắt nó quăng xuống đất, hai con rắn theo đường cũ im lặng trườn về phía sâu nhất của đường ray.

Nhìn thấy hành động của con rắn, tiểu Bảo có chút ngây người, từ bao giờ những cái này dị chủng chúa tể lại có thể như thế dễ dàng nói chuyện. Hắn đang nghi ngờ loài người có phải hay không ngàn năm qua đang sai lầm, vốn dĩ không nên chém chém giết giết với bọn chúng.

Đơn giản chỉ cần sắp xếp hội nghị, mỗi bên làm ra vài cái điều luật trên giấy, anh tôi thế này thế kia một chút, cuối trang kí tên đóng dấu là xong.

Nhìn những con côn trùng đang di chuyển lên phía trên, hắn liền gạt khỏi đầu suy nghĩ vớ vẩn, theo hướng bên trên tăng tốc độ, hi vọng mọi người không ai gặp vấn đề gì.

Nơi sâu thẳm nhất của đường ray, Hắc Bạch song đầu xà đang nằm cuộn tròn, tạo nên đường xoắn ốc khổng lồ.

Trên đỉnh của đường xoắn ốc, hai con cái đầu đang dựa sát vào nhau, chúng nó đang không ngừng hồi tưởng ngược về quá khứ.

Nơi xa xôi ấy, đã rất lâu rồi, kể từ khi chúng nó có được tư duy biệt lập, khi chúng có kích thước vô cùng bé nhỏ, một người đàn ông đang đút những con chuột vào miệng của hai cái đầu rắn, ngôn ngữ từ trong miệng người đàn ông phát ra, cũng khiến chúng có thể hiểu được, giống như kẻ chúng vừa gặp bây giờ.

" Tiểu Bạch, ngươi đừng tranh cướp "

" Được rồi tiểu Hắc, ngươi cũng không cần phải sợ hãi tiểu Bach, ta thay ngươi làm chủ "

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.