Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời sinh nhật

Phiên bản Dịch · 706 chữ

Edit + Beta: TQ Huyền Kiếm

Dưới thánh uy của Thẩm Nhiên, ba người vốn bát quái muốn biết đành vô vọng. Bọn họ hờn dỗi giải tán, đi làm việc của mình.

Lại nói về Trương Duyệt, vẻ mặt xấu hổ giận dữ lao ra Thẩm gia, sau đó đùng đùng chạy về nhà. Vội vàng đi qua mẹ Vương gương mặt đầy dấu hỏi chấm, đạp đạp về phòng mình đóng cửa lại.

Cuối cùng là cầm lấy chiếc gối mình yêu thích nhất coi thành đầu sỏ khiến cô khó chịu, liều mạng đập đánh.

Miệng còn không ngừng mắng: "Cái gì mà chùy tam giác, cái gì mà kiếm sắt, cái gì mà vũ khí lạnh, tất cả đi gặp quỷ hết đi. Còn có tên Thẩm Nhiên kia, bình thường nhìn hắn như quỷ không gần người, cư nhiên lại là tên hạ lưu. Dám đùa giỡn lưu manh với ta, không biết xấu hổ! A~~~"

Trương Duyệt mắng xong, không ngừng lắc đầu như điên.

"Thẩm đội trưởng đùa giỡn lưu manh với tiểu thư nhà mình? Không có khả năng đi?"

Hình tượng Thẩm Nhiên không gần nữ sắc, sớm đã ăn sâu vào lòng mọi người. Mẹ Vương đứng trước cửa phòng nghe được tiếng mắng chửi bên trong, không thể tin trừng lớn mắt.

Nhưng mà nhớ tới chuyện của mình, bà vẫn dùng sức gõ cửa. Miễn để cho người đang mắng hăng say không nghe thấy.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Duyệt đang tiếp tục mắng Thẩm Nhiên chợt im bặt. Ho khan một tiếng điều chỉnh chút ngại ngùng không ai thấy, hướng cửa lớn tiếng đáp lại: "Mời vào."

Mẹ Vương nghe xong mở cửa đi vào. Tuy bà không tin lắm chuyện Thẩm đội trưởng đùa giỡn lưu manh, nhưng tiểu thư nhà mình đang nổi nóng nên bà vẫn quan tâm hỏi câu: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Nhìn vẻ mặt của mẹ Vương, Trương Duyệt không khó đoán ra được vừa rồi mình mắng Thẩm Nhiên bị bà nghe thấy hết. Sắc mặt đỏ bừng xấu hổ.

Nhưng chuyện khó mở miệng như vậy, bảo cô nói thế nào giờ?

Cô điều chỉnh cảm xúc xấu hổ của mình một chút, sau đó như không có việc gì trả lời: "A?! Ồ, con... không sao, con không sao."

Sợ bà không tin lại hỏi tiếp, cô vội hỏi: "Sao vậy, mẹ Vương tìm con có chuyện gì sao?"

Thấy cô không định nói, mẹ Vương cũng không nói được gì. Đành phải đem chuyện của mình nói cho cô: "Buổi sáng khi cô ra ngoài, tôi có nhận được cuộc gọi của Lâm tiểu thư Lâm Diệu Tâm. Nói hôm nay là sinh nhật cô ấy, muốn mời cô tham dự tiệc tối nay."

Lâm Diệu Tâm? Tiệc sinh nhật?

Trương Duyệt ngẩn người. Ký ức kiếp trước rất nhanh hiện lên, gợi cho cô nhớ tới một chuyện.

Kiếp trước chính là vì Lâm Diệu Tâm gọi điện mời sinh nhật, cô chạy đến phòng mẹ mình lấy ra chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Sau đó bị Lâm Sở Sở nhìn thấy muốn lấy đi.

Mà bây giờ, Lâm Sở Sở chẳng những bị mình đuổi ra ngoài, vòng ngọc cũng bị mình dùng mở không gian. Nghĩ đến đây, khoé môi cô nhẹ câu, nụ cười mơ hồ hiện lên.

Ta muốn nhìn xem, không có vòng ngọc không gian, Lâm Sở Sở sẽ dùng cái gì để lung lạc những người tài sau tận thế.

Phục hồi tinh thần, cô trả lời mẹ Vương: "Ồ ra là vậy, làm phiền mẹ Vương gọi lại giúp con, nói với cô ấy tối nay con sẽ tới."

Lâm gia và Trương gia từ lúc mẹ cô còn sống từng có quan hệ làm ăn. Sau này mẹ cô qua đời, tuổi cô còn nhỏ, ba lại không biết kinh doanh nên xí nghiệp lớn của gia đình không ai quản lý. Phần lớn đều quyên góp từ thiện, chỉ để lại phần nhỏ thì sẽ do những người trung thành với Trương gia giúp đỡ quản lý, cho đến khi Trương Duyệt trưởng thành sẽ tiếp quản.

Bạn đang đọc Mạt Thế Nữ Phụ Thành Hắc Hóa (Dịch) của Vũ Trung Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuongquangia.gha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.