Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tức giận nga

Phiên bản Dịch · 2525 chữ

Lúc Cơ Thí Thiên đi ra ngoài liền thấy Lâu Hiểu La mặc tạp dề nhân vật hoạt hình không biết tên, bận rộn ở trong phòng bếp, loại cảnh tượng ấm áp vui vẻ này làm hắn sinh ra ảo giác, cho rằng mạt thế chỉ là một giấc mộng. Bất quá Cơ Thí Thiên có thể cảm giác được năng lượng dao động trên người Lâu Hiểu La, mà dị năng của hắn lại không có dao động, tuy rằng kỳ quái, nhưng hắn cảm thấy có lẽ là chuyện tốt, đặc biệt là khi thấy ánh mắt Lâu Hiểu La lộ vẻ kỳ quái, đánh giá hắn làm hắn càng có cảm giác như vậy.

Lâu Hiểu La đích xác là cảm thấy rất kỳ quái, ngày hôm qua rõ ràng là một bộ dáng dị năng thức tỉnh, vì sao hôm nay liền hoàn toàn không cảm giác được gì a, chẳng lẽ là không thành công, nếu là không thành công, này có phải có chút xấu hổ hay không. Bất quá Lâu Hiểu La không có rối rắm lâu lắm, đại thần không thể dùng ánh mắt người bình thường để cân nhắc, ai biết người ta sẽ cất giấu sát chiêu gì, bất quá cô cảm thấy lần này dẫm cô dẫm phải vận cứt chó rồi, vừa lúc giúp Cơ Thí Thiên, phỏng chừng chuyện ôm đùi khẳng định không thành vấn đề.

- Anh đã tỉnh, cảm giác thế nào.

Lâu Hiểu La vừa múc cháo vừa hỏi, đối đãi với đại thần vừa phải thân thiết còn phải ẩn ẩn ám chỉ là cô cứu hắn, Lâu Hiểu La không phải làm không công tư tưởng giác ngộ, đúng lúc tác dụng không phải hoàn toàn vô dụng..

- n, ngày hôm qua cảm ơn cô a tiểu lâu la, còn có cháo không cần làm quá đặc.

Dứt lời, Cơ Thí Thiên bày ra một bộ tư thế chủ nhân, thực tùy ý ngồi trên ghế trong phòng bếp. Lâu Hiểu La siết chặt cái thìa trong tay, tiểu lâu la, hắn mới là tiểu lâu la, cả nhà hắn đều là tiểu lâu la, bất quá Lâu Hiểu La nhìn trời, ngẫm lại cả nhà hắn, nói không chừng tất cả mọi người đều là tiểu lâu la như cô a. Ô ô, vì sao lúc ấy ba mẹ lại đặt cho cô cái tên là Lâu Hiểu La, nghe giống như là loại pháo hôi tiểu lâu la a, không có một chút đại khí nào. Lại thấy Cơ Thí Thiên ở đó, bày ra bộ dáng đón gió phấp phới, thập phần khoe khoang, nghe cái tên cũng đều khí phách như vậy. Lâu Hiểu La không ngừng an ủi chính mình, không có việc gì, không phải là đại thần sao, tiểu pháo hôi như cô lấy lá gan nào mà so cùng đại thần a.

- Chờ một lát, sắp xong rồi.

Cơ Thí Thiên thấy Lâu Hiểu La cầm cái thìa va khuấy lung tung, phát ra tạp âm, ẩn ẩn còn có thanh âm nghiến răng, đột nhiên cất tiếng cười to, từ khi mạt thế tới, hắn giống như đã lâu rồi chưa vui vẻ như vậy, rốt cuộc từ lúc mạt thế bắt đầu, Cơ Thí Thiên luôn cảm thấy hắn rất đen đủi. Lâu Hiểu La nghe tiếng cười, tiểu nhân trong lòng ngồi xé rách khăn tay, tình cảnh của pháo hôi như cô chính là tiết mục giải trí của đại thần. Cơ Thí Thiên mỹ mãn ăn xong cháo, lại sai Lâu Hiểu La làm mấy cái bánh rán hành, thập phần không khách khí ăn no, lúc sau bắt đầu đánh giá phòng bếp nho nhỏ này.

- Xem ra cô chuẩn bị không ít đồ.

- n, huấn luyện viên Võ An nói tôi chuẩn bị vài thứ, hơn nữa hai tháng kiếm được thêm chút, miễn cưỡng đủ bản thân tôi dùng.

Cho nên đại thần ăn cơm thì phải trả phí a, đương nhiên lời này Lâu Hiểu La chỉ dám nói ở trong lòng.

- Cũng không biết huấn luyện viên Võ An thế nào.

Hắn là người đối với Lâu Hiểu La tốt nhất từ sau khi cô được trọng sinh.

- Hắn a, ở cùng Kỳ Hàn bọn họ, giống như cô, đã thức tỉnh dị năng.

Lâu Hiểu La trong lòng buông lỏng.

- Còn anh thì sao, vì sao lại xuất hiện ở cái hẻm nhỏ này?

Không phải chọc vào miệng vết thương đại thần, thật sự là tò mò a. Đôi mắt Cơ Thí Thiên liền cũng chưa chớp một cái.

- Tôi tới đón cô.

Yên tĩnh, một mảnh yên tĩnh, cô tin hắn cái quỷ. Lâu Hiểu La chịu đựng đau răng, gằn từng chữ, nói:

-Vậy thì thật là cảm ơn anh.

Cơ Thí Thiên thực trâu X xua xua tay.

- Việc nên làm, rốt cuộc quen biết chính là duyên không phải sao.

Con trai lão thiên gia thật sự không biết xấu hổ như vậy sao, chẳng lẽ cô không thể trở thành con gái lão thiên gia là bởi vì da mặt cô không đủ dày?

- Đúng rồi, địa chỉ nhà cô là cái gì, một hồi để Ngọc Li bọn họ tới đây đón chúng ta.

Làm lơ biểu tình vặn vẹo biến hình của Lâu Hiểu La, Cơ Thí Thiên đùa nghịch bộ đàm trong tay, liên lạc với đại bản doanh của hắn.

- Thiếu gia, người ở nơi nào, người không có gì chuyện chứ?

Bên kia truyền đến thanh âm cao vút của Bạch Ngọc Li, không trách hắn không có hình tượng được, bọn họ tới phòng thiếu gia, liền thấy căn phòng trống rỗng, lấy tình hình của Cơ Thí Thiên, đi ra ngoài tương đương tìm chết, mọi người ở chung quanh tìm một vòng cũng không phát hiện ai, sau đó Bạch Ngọc Li có chút không biết làm sao.

- Tôi không có việc gì, hiện tại ở....

Lâu Hiểu La nghe đến đó, xoay người bắt đầu thu thập đồ vật, không để Cơ Thí Thiên thấy khóe miệng nhếch lên của cô. Cô vốn dĩ cũng đã muốn rời khỏi thành phố A đi tới nơi kiếp trước đám người Cơ Thí Thiên thành lập căn cứ trước, không thể tưởng được cư nhiên lại có một cái thu hoạch như vậy, cô lại cứu Cơ Thí Thiên, hơn nữa năng lực lại không tồi, nghĩ đến sau này có thể trộn lẫn ở trong đội bọn họ cũng không tồi, một đời này, Lâu Hiểu La thề cô tuyệt đối sẽ sống thật tốt.

Hiệu suất của mấy người Bạch Ngọc Li rất nhanh, lúc thấy người mở cửa là Lâu Hiểu La thì có chút giật mình, bất quá hiện tại điều bọn họ quan tâm nhất chính là tình huống của Cơ Thí Thiên.

Lâu Hiểu La nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện bốn người, Bạch Ngọc Li cùng Kỳ Hàn thì cô đã gặp, hai người khác thì chưa thấy qua, một người mặt tròn, lớn lên thực đáng yêu, chỉ khoảng 17-18 tuổi, một người khác thì trưởng thành hơn, cảm giác thực tục tằng, lúc này xuất hiện ở trong nhà cô, phỏng chừng hẳn là người rất được Cơ Thí Thiên tín nhiệm.

- Đều tới, ngồi đi.

Nhìn Cơ Thí Thiên trên sô pha lấy nước sôi để nguội coi như rượu vang đỏ mà uống, bọn người Bạch Ngọc Li cũng yên tâm lại, thiếu gia còn có thể bày ra vẻ bình tĩnh như thế, vậy nói nên không có vấn đề.

- Thiếu gia, người thật sự là quá tùy hứng, tình huống đó sao có thể một mình đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Li thực tức giận, nếu Cơ Thí Thiên ra chuyện gì, hắn có cái gì thể diện sống ở trên đời này. Cơ Thí Thiên nghe xong lời này, mắt nhìn qua Lâu Hiểu La, ý tứ kia chính là, xem đi, dưới tình huống thân thể tôi không thoải mái mà còn đi tới tìm cô, xem mặt mũi cô bao lớn, bất quá cô cũng không cần quá cảm kích tôi. Lâu Hiểu La thấy mà không ngừng đau răng, gan đều bị làm cho tức đến run lên.

- Cô là ai, là cô cứu thiếu gia sao?

Lâu Hiểu La nhìn gương mặt oa oa đáng yêu, tức khắc rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc có người nói ra một câu công đạo.

- Là, tôi.

- Được rồi, không cần phải nói lời xin lỗi, cũng không cần phải nói cảm kích, chúng ta đã quen biết một hồi, cứu cô là chuyện nên làm, nếu người đều đã tới rồi, liền cùng chúng tôi trở về đi.

Dứt lời, Cơ Thí Thiên cười, nhìn nhìn gương mặt oa oa kia, mặt oa oa tức khắc cứng đờ.

- Thiếu gia quả nhiên anh minh thần võ, kẻ tài cao gan cũng lớn cũng có bạn bè yêu thích, đáng giá là lãnh đạo tốt cho chúng tôi cống hiến.

Khóe miệng Lâu Hiểu La giật giật, tư duy thủ hạ của đại thần, là thứ mà không phải loại pháo hôi như cô có thể bằng được, chẳng lẽ về sau cô phải học nhiều mới vậy mới có thể trộn lẫn sao, hình như cũng không phải rất khó.

Lúc Lâu Hiểu La rời đi, theo bản năng nhìn về phía căn phòng tên đại cường kia ở, cửa mở, thấy nữ nhân kia vẫn ở góc tường cái kia, gương sắc mặt xám trắng, trên bụng cắm một con dao, biểu tình hoảng sợ, có lẽ là chịu không nổi loại không khí sợ hãi này mà tự sát. Cơ Thí Thiên cảm giác Lâu Hiểu La thất thần, lại nhìn nhìn người phụ nữ đã chết kia, có lẽ là người có quan hệ tốt với cô, vì thế hắn sờ sờ đầu Lâu Hiểu La muốn an ủi cô.

Ngồi trong xe việt dã rắn chắc giống như xe tăng, Lâu Hiểu La theo Cơ Thí Thiên tới chỗ ở của bọn họ, tiến vào cửa lớn, sau đó phải đi xe thêm mười phút mới nhìn thấy nhà ở, trong lòng Lâu Hiểu La bi phẫn, quá hủ bại, cô đã từng thấy rất nhiều nơi xây biệt thự cao cấp ở vị trí tốt như vậy, nếu mạt thế đã tiến đến, cô nhất định sẽ thù phú. Đi vào trong nhà, bởi vì là mạt thế, người giúp việc đã đều biến mất vô tung, trừ bỏ bốn người cùng nhau vào cửa, bên trong chỉ có hai người Lâm Nghiệp cùng Võ An, còn dư lại một ít bảo tiêu cùng người tuần tra cảnh giới ở bốn phía.

- Hiểu La, cháu không có việc gì đi, thật tốt quá.

Võ An đi lên ôm cô một cái, đối với cô gái nhỏ quen biết trước mạt thế, ông thập phần yêu thích, tự nhiên cũng thập phần lo lắng an toàn của cô.

- n, cháu không có việc gì, ít nhiều cũng là thiếu gia đi cứu cháu.

Được rồi, người là động vật cường đại, hiện tại Lâu Hiểu La cũng tin tưởng là Cơ Thí Thiên đi cứu cô.

- Được rồi, chính thức giới thiệu một lần nữa đi.

Bạch Ngọc Li đã hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng cảm tạ Lâu Hiểu La, cho nên thái độ của hắn tốt hơn trước mạt thế rất nhiều.

- Những người khác cô đã gặp, người to con này là Hứa Tấn, trước mạt thế là đội trưởng cận vệ của thiếu gia, am hiểu cận chiến, sau mạt thế thức tỉnh dị năng hệ thạch (nguyên văn), còn gia hỏa này tên Địch Thu, trước mạt thế phụ trách nghiên cứu khoa học, dị năng hệ mộc, nga, đúng rồi, đừng nhìn hắn tuổi trẻ, kỳ thật đã hai mươi tám tuổi.

Lâu Hiểu La nghe đến đó, giữa mày nhảy nhảy, nghiên cứu khoa học yêu cầu cái dạng này, chẳng lẽ đại thần có hứng thú với kiểu này, kỳ thật Lâu Hiểu La muốn nói chính là hắn hình như càng có giá trị nghiên cứu hơn, không người nào có giá trị hơn hắn, đáng tiếc cô không dám nói.

- Còn chúng tôi, tôi là dị năng hệ tinh thần và hệ không gian, Kỳ Hàn là hệ hỏa, lâm thúc là hệ kim, Võ An là hệ thổ, còn thiếu gia, ân, cô cũng biết.

Bạch Ngọc Li bày ra một bộ cô biết hắn liền không nói, kỳ thật là Bạch Ngọc Li cũng không biết vị đại thần kia rốt cuộc thức tỉnh dị năng gì, rốt cuộc thiếu gia chính là muốn duy trì bộ dáng thần bí, mà thuộc hạ như bọn họ cũng chỉ có thể nghiến răng.

Tỉ lệ tồn tại dị năng giả cùng biến dị giả rất nhỏ, lúc mạt thế bắt đầu, những người thức tỉnh càng là lông phượng sừng lân, tuy rằng lúc mới bắt đầu, tiềm lực của con người sẽ lớn hơn, nhưng lúc này bởi vì không có phòng bị, tỉ lệ những người thức tỉnh tử vong cũng rất lớn, dưới tình huống như vậy, nơi này cư nhiên không có một người bình thường, quả nhiên là vì chế tạo đoàn đội chuyên nghiệp cho đại thần.

- Tôi chính thức giới thiệu bản thân một chút, tôi tên Lâu Hiểu La, năm nay 21 tuổi, dị năng giả hệ băng.

- Về sau chúng ta lấy hình thức là đoàn đội.

Bạch Ngọc Li đã có kế hoạch bước đầu cho tương lai.

- Ha ha, mấy người tuổi trẻ các ngươi theo tự, hai lão chúng ta không tính, về sau người cần đưa ra quyết sách là các ngươi, chúng ta phối hợp phục tùng là được.

Lâm Nghiệp thấy mấy người trẻ tuổi, có lẽ mạt thế mới có thể để bọn họ phát huy bản thân, không thể không nói, Lâm Nghiệp là người nhìn thấu đáo mọi chuyện.

Tiểu kịch trường

Lâu Hiểu La: Cơ Thí Thiên ngươi phải nhớ kỹ, ta là ân nhân cứu mạng ngươi, về sau tất cả tài sản ngươi sở hữu đều là của ta, ta có chuyện thì ngươi phải là người đầu tiên đứng ra, còn phải nghe lời ta, tất cả những người ta nhìn không thuận mắt, ngươi đều diệt cho ta. Lâu Hiểu La nghĩ tới bộ dáng mình chỉ huy Cơ Thí Thiên xưng vương xưng bá, không nhịn được mà ngửa mặt lên trời, cười to.

Cơ Thí Thiên nháy mắt đã hiểu ý tứ của Lâu Hiểu La, lập tức đem ôm cô về phòng tiến hành một loạt hành động không thể miêu tả, xong việc, Cơ Thí Thiên ôn nhu cười nói: Muốn ta lấy thân báo đáp thì nói thẳng là được, không cần hàm súc như vậy, ta thời khắc chuẩn bị tốt.

Bạn đang đọc Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng của Nếu như quý trọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.