Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điểm yếu của băng nô

Tiểu thuyết gốc · 2339 chữ

Tường Vi cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi lại:

- Cá biến dị kia sao? Có thể ăn rồi ư?

Thực ra tin tức cá biến dị có thể ăn, cùng với quyết định khao quân của Hàn Phong ngay khi vừa được thông cáo đã lan truyền đã tới tai nàng. Có vô số đội viên sẵn sàng bép xép mấy tin tức ruồi bu kiến đậu này để lấy lòng đấy.

Hàn Phong vừa nạp lại đạn vào súng D.E vừa rầu rĩ nói:

- Đúng, nếu trước đó biết có thể ăn, tôi đã không đốt xác con mèo kia.

Con mèo mà hắn nhắc tới chính là con mèo tại câu lạc bộ Tường Vi. Nó là mèo nhưng to như chó vậy, trọng lượng phải tới 50 cân.

Nghe lại kỹ niệm cũ, Tường Vi có chút im lặng, sau đó chân thành nói:

- Tôi vẫn phải một lần nữa cảm tạ anh đã ứng cứu.

Hôm nay sau khi nghe được tin tức do thám từ chỗ Trần Diệu Âm nàng mới biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.

Quái vật hét một tiếng có thể giết người cách xa cả cây số. Rắn lớn quấn nát ô tô, phun độc khí biến người thành nước mủ. Thây ma nhanh như tia chớp, khoảng cách 100 mét chỉ dùng chưa tới 3 giây chạy tới…

Rồi cả cái thứ quái vật tại siêu thị mà nàng trực tiếp đối đầu… So với mấy quái vật trong phim kinh dị trước tận thế, vật kia còn ghê rợn kinh tởm hơn.

Nghe nói mỗi ngày chúng nó đều từng bước mạnh lên.

Vậy mà Hàn Phong vẫn có thể ngày ngày chạy ra bên ngoài chiến đấu đánh đấm đối mặt nguy hiểm, quả thực là vô cùng khó tưởng tượng. Nếu không phải hắn cứu, nàng có khả năng chết lâu rồi.

Hàn Phong nhún vai, thản nhiên nói:

- Trao đổi công bằng mà thôi. Tôi cứu cô, cô giao ra vũ khí dưới hầm.

Hắn đối với Tường Vi, ngoài rung động trước nhan sắc của nàng ta ra thì không có bất kỳ lý niệm nào khác.

Bất kỳ nữ nhân nào cũng vậy chứ không riêng gì nàng ta.

Tường Vi bình tĩnh nói:

- Chưa đủ để báo đáp. Sau này tôi sẽ tìm cách trả lại ân tình cho anh.

Hàn Phong trong lòng vừa động, thử dò xét một câu:

- Nếu cô cho tôi biết bố trí lực lượng quân đội và kho vũ khí của họ tại tỉnh DG, tôi sẽ coi như cô trả đủ ân tình.

Tường Vi bình tĩnh nói:

- Khẩu vị của anh cũng thật lớn. Tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, không có nhiều thông tin đến thế, chỉ biết duy nhất một điểm đã hứa hẹn với anh trước đó.

Hàn Phong nhún vai đáp trả:

- Tôi cũng chỉ là một công dân bình thường. Nếu tôi quá yếu sẽ chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi chính phủ tới cứu.

Tường Vi thiếu chút đã tức tới nghiến răng.

Đây là đang đe doạ sao? Nếu không giao vũ khí, hắn sẽ không tìm đường liên lạc chính phủ?

Tên thổ phỉ đáng hận này…

Hàn Phong thấy đối phương không có ý định cung cấp thêm thông tin thì cũng không có bao nhiêu thất vọng. Khoai ninh phải từ từ mới chín, cứ để cho nàng ta tự mình suy nghĩ lại, có khi đêm nay liền mò tới báo tin cho hắn không chừng.

Hắn quyết định mặc kệ Tường Vi, bắt đầu luyện tập bắn súng.

Nhưng tiếp sau 2 băng đạn, kết quả vẫn như cũ kém cỏi, hắn đành phải xuống nước cầu tình:

- Được rồi, cô chỉnh cho tôi một vài kỹ thuật, xem như trả trước một chút ân tình đi.

Tường Vi nhếch miệng mỉm cười, nam nhân này cuối cùng vẫn là có mặt kém cỏi, vẫn phải mở miệng cầu xin.

Sau 30 viên đạn, dưới sự chỉnh sửa từng li từng tí cả mềm mỏng cả quát mắng, kết quả của Hàn Phong mới được cải thiện ít nhiều.

Tường Vi bất lực thở dài:

- Tôi cho anh 3/100 điểm, về sau cải thiện ngắm bắn cho tốt. Còn nữa, cố gắng đừng nghĩ linh tinh trong đầu.

Hàn Phong thiếu chút đã chửi ra một câu “đc**m”

Hắn chắc chắn bản thân đã tiêu tốn 1 trí lực nhằm giữ bản thân trong trạng thái hoàn toàn không nghĩ linh tinh, ít nhất là 1 băng đạn như thế, nhưng kết quả vẫn không khá hơn chút nào.

Bảo hắn không nghĩ sao, vậy cái nữ tử bên cạnh nên biến ra xa xa một chút.

Trắng tròn lại thơm, ai mà không nghĩ linh tinh cho nổi. Chỉ là nhìn lướt một lần, đâu thể ảnh hưởng kết quả bắn súng.

Được rồi, là nhìn vài lần.

Hắn không phải thây ma, hắn là đàn ông còn đang sống sờ sờ, cũng muốn ăn thịt nhưng phải ăn theo kiểu khác.

Hết cách, Hàn Phong đành phải nhét súng vào bao da, bất lực nói:

- Thôi, hôm nay đến đây thôi. Cảm tạ cô đã hỗ trợ.

Tường Vi nhẹ nhàng gật đầu:

- Không có gì.

Hàn Phong cũng không muốn ăn chửi thêm, sau khi thu lại súng đạn thì nhanh chóng từ biệt đối phương.

Nếu đứng thêm một chút, có khả năng hắn sẽ dùng ánh mắt như nhìn bình trà xoài mà đánh giá trên dưới nàng ta mất.

Quan sát bóng lưng Hàn Phong đi xa, Tường Vi khẽ cắn răng mắng thầm:

- Không có ý tứ muốn xin lỗi về hành động vô lễ hồi chiều, lại còn tiếp tục vô lễ thêm? Thật sự là hỗn đản. Đồ thổ phỉ vô sỉ, không có nửa điểm thân sĩ. 0/100!

Hàn Phong trở về phòng, khi tới cửa đã có hai nữ hầu chờ sẵn. Hắn thản nhiên ra lệnh:

- Để ý cửa phòng. Trước bữa tối, tôi không muốn có bất kỳ ai quấy rầy cả. Bao giờ đến bữa tối hãy thông báo cho tôi.

- D-Dạ…

Xuân Hoa và Xuân Thu bốn mắt sầu lo nhìn nhau, cuối cùng đều là nhu thuận cúi đầu.

Chủ nhân lần này trực tiếp ngăn trở các nàng ngoài cửa, dường như đã tức giận với hành động to gan buổi trưa rồi.

Hàn Phong bước vào phòng, vừa cởi ra y phục vừa phẩy tay ngưng tụ một cái băng nô. Băng nô bịch bịch bịch chạy vào phòng tắm, sau đó ngẩn người đứng đó hệt như thây ma.

Ngay sau đó Hàn Phong từ phòng ngủ chạy vào phòng tắm mắng mỏ một câu:

- Chết tiệt. Đồ vô dụng. Không biết tự hành động à?

Cái băng nô này chỉ cần khuất tầm mắt là sẽ đứng đực ra như rối gỗ, thật sự là ngu xuẩn mà.

Được rồi, nó cũng có thể phần nào đó đại diện cho hắn, vẫn là không nên mắng nó ngu xuẩn.

Vậy là Hàn Phong vừa phải cởi đồ vừa phải thao túng băng nô xả nước nóng. Một lúc sau hắn lại quát lên:

- Đồ ngu xuẩn, đừng để nước nóng xả vào tay. Tay mày cụt một khúc rồi kìa.

Cái băng nô này chỉ dùng 1 thể lực 2 trí lực ngưng tụ ra, không có bao nhiêu sức chống chịu. Gặp khắc chế cứng, nó sẽ lộ ra điểm yếu chết người.

Hàn Phong bước vào bồn tắm, vừa tự thư giãn vừa nghĩ thầm:

- Nếu sau này gặp địch thủ thao túng hoả diễm thì làm sao đối phó… Gặp địch thủ thao túng dung nham, nước nóng thì sao… Nếu gặp địch thủ có kỹ năng che giấu tầm mắt như sương mù thì sao… Nếu chiến đấu trong tình huống nhiều kiến trúc che khuất thì sao… Hửm, Tường Vi, cô muốn tôi đút vào theo kiểu thô bạo hay theo kiểu thân sĩ… Ừm, còn có mấy em, lên cả đi…

- Chủ nhân, đã đến giờ cơm rồi…

Âm thanh gõ cửa cốc cốc đem mấy nữ nhân vây xung quanh Hàn Phong xua đuổi toàn bộ. Hắn gãi đầu tỉnh lại trong bồn nước lạnh ngắt, khuôn mặt xám xịt hô lên:

- Tôi đã biết.

Bên ngoài cửa, Xuân Hoa, Xuân Thu lo lắng nhìn nhau thì thầm:

- Chủ nhân hình như ngủ rất sâu, chúng ta gọi ba bốn lần mới tỉnh.

- Ân, có lẽ đang mơ tới chúng ta đó…

Hàn Phong thong thả đi tới nhà ăn, nơi này có tám, chín người, đa số là tiểu đội trưởng cùng hai ba người hầu, còn có Ngô Soái ngồi sẵn.

Tên lắm mồm này đang cãi nhau với nhân viên nhà bếp, muốn tới một phần sashimi cá vàng.

Hàn Phong nhìn cảnh này day day trán nói:

- Mang cho gã một phần ruột cá sống.

Nhân viên nhà bếp có chút không biết làm sao, sau một lúc mới cẩn thận hỏi lại:

- Đại… Đại đội trưởng, bên trong ruột cá có cả mảnh xác thây ma…??

Ngô Soái vừa nghe lập tức khuôn mặt tím ngắt sau đó phất tay nói:

- Thôi, lấy món gì ngon nhất là được.

- A… Dạ…

Hàn Phong ngồi xuống cạnh hắn, chọn một phần ăn 60 điểm cống hiến sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Hai vị ái phi của đệ đâu?

Ngô Soái chán nản đáp lại:

- Các nàng không biết vì sao bị cái nữ nhân Trần Diệu Âm kia kích thích, hiện tại đang chạy theo nàng ta học kỹ thuật cách đấu. Huynh nói xem, đệ đánh đấm đâu thua gì ai?

Hàn Phong chỉ có thể bĩu môi khinh bỉ. Cái thể loại đánh đấm cậy sức như Ngô Soái thì dạy dỗ được ai? Hắn ta dù đã có kỹ năng thành thạo cách đấu nhưng Hàn Phong thấy vẫn vô cùng không não.

Ngô Soái quá mạnh, triết lý đánh đấm của gã không phù hợp số đông, Trần Diệu Âm càng thích hợp dạy dỗ tân thủ hơn.

Đồ ăn cuối cùng cũng được mang lên. Hàn Phong nhìn phần ăn với cơm trắng, bí đỏ hầm nấm, cá áp chảo với bơ, cá nướng, cá chiên xù và một bát canh cá nấu me chua thì không khỏi tứa nước miếng.

Hắn đã ăn chán cái thể loại đuôi lợn, gân bò, thịt heo muối rồi, đến hôm nay rốt cuộc cũng có đồ ngon để ăn.

Mà đầu bếp nấu mấy món này quả thật cũng rất ngon. Hàn Phong có cảm giác còn ăn ngon hơn cả nhà hàng ba sao trước tận thế.

Không đúng, là chất thịt cá vừa ngọt vừa mềm, lại vô cùng thơm béo, vừa cắn một miếng liền có cảm giác tan ra trong miệng, hương vị lan toả vô cùng kích thích.

Hắn đồng thời còn cảm nhận tốc độ khôi phục thể lực dường như nhanh hơn một chút.

Ngô Soái bên cạnh cũng không nhịn được mà ăn uống nhồm nhoàm, vừa ăn vừa tấm tắc khen:

- Ngon, thật ngon… Ai nha, cho thêm một phần thịt cá 30 cống hiến nữa đi.

- Dạ…

Hàn Phong ngồi cạnh nghe mà đau lòng. 30 cống hiến tương đương 1 cân cá tươi đó.

Tên Ngô Soái này ăn không biết tiết kiệm gì cả.

- Ừm… Cho một phần cá thêm 20 cống hiến…

Hàn Phong rốt cuộc cũng không nhịn được mà kêu lên. Thay vì lo lắng Ngô Soái ăn hết, chi bằng trước đó ăn cho thoả thích.

- Dạ. Có ngay…

Thấy hai huynh đệ Hàn Phong gọi món như vậy, mấy tiểu đội trưởng đều vô cùng hâm mộ.

Bọn hắn còn phải tích luỹ cống hiến mua kỹ năng cho bản thân và thân tín dưới trướng, thuê vũ khí hệ thống, mua đạn dược súng ống, bữa ăn bình thường chỉ tiêu có 15 - 20 điểm, nào có nhiều điểm mà tiêu pha thả ga như Hàn Phong, Ngô Soái.

Nhưng bọn họ cũng không có nửa điểm ganh ghét đố kỵ. Con cá kia là do hai người đứng đầu săn về, đồng ý cho họ ăn ké đã là may mắn lắm rồi.

Đặc biệt là Kha Thành. Hắn sau khi hưởng thụ đãi ngộ thiếp thân hầu phòng miễn phí, lại tới một cái bữa ăn ngon nhất từ khi tận thế tới nay, đối với Hàn Phong đã là tràn ngập cảm kích.

Tìm đâu ra ông chủ tốt như vậy chứ.

Nếu hiện tại người kia bảo hắn làm gì, hắn sẽ tuyệt đối tuân lệnh.

Bên ngoài sân rộng, ba xoong cháo cá cực lớn được nấu nhừ, đoàn người hơn 200 người đang xếp hàng dài chờ đến lượt.

Mùi hương tươi mới thơm ngon nức mũi đã sớm bao khoả toàn bộ trấn Hi Vọng.

Ai ai cũng đều đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái nồi kia. Cháo hôm nay có thêm cá, nghe nói là dị thú, cực kỳ thơm ngon, bọn họ sớm nghe được danh tiếng từ chỗ ba người thử nghiệm đi trước.

Giữa hàng dài, Lý Hạ Vân, Cao Trác đang bưng cái bát lớn chờ đến lượt.

Cao Trác chán nản than vãn:

- Aizzz… Hai người Tường Vi, Trần Diệu Âm kia sao lại có công tác tốt như vậy chứ, tiền lương hẳn là cao ngất, còn được ăn tại nhà ăn sĩ quan. Chúng ta lại phải đứng đây…

Lý Hạ Vân trầm ngâm một lát rồi nói:

- Cao Trác, với tiền lương 20 cống hiến mỗi ngày, nếu cậu không bỏ 6 cống hiến thuê vị nữ hầu Tiểu Lỵ kia thì cũng không túng quẫn tới mức phải đi tranh ăn. Đã vậy, cậu còn xấu hổ tới mức kéo cả tôi theo.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.