Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Group chat

Tiểu thuyết gốc · 2709 chữ

Kể từ khi từ Mĩ du học trở về nước, hôm nay là lần đầu tiên Manabu Hikari đưa bạn về nhà chơi. Đối với mẹ cô thì Hanagato Kazumi còn là con gái của bạn thân, nên cả nhà khá vui vẻ.

Kazumi nhờ sự tiếp đón nhiệt tình của gia đình Hikari mà tâm trạng tốt hơn ban ngày ở trường. Sau khi bước ra từ nhà tắm, Kazumi mặc quần áo của Hikari, dùng khăn lau qua tóc.

- Kazumi, lại đây. Tôi giúp cậu hong tóc. - Hikari thấy Kazumi đã tắm xong liền vui vẻ nói. Về phần Kazumi, hồi còn nhỏ cô còn được mẹ giúp hong khô tóc nhưng đã rất lâu mới có người giúp cô nên còn hơi gượng gạo.

Sấy tóc được một lúc, đột ngột điện thoại của Kazumi và Hikari đồng thời reo lên tiếng chuông thông báo mới. Hikari ngạc nhiên đặt máy sấy xuống, cùng Kazumi cầm điện thoại lên xem.

Một loại thông báo ngoài sức tưởng tượng. Minatozaki Yuhi đã lập một group chat mới trên KakaoTalk, mà thành viên lại là cô ta, cặp song sinh Hanagato Hitoshi và Hanagato Kazumi, Oga Kirihito và còn rơi thêm cả Manabu Hikari nữa.

Thông báo tin nhắn nháy liên tục vì hành động có phần đột ngột này.

[Chelsea] "Hi! Mấy ngày nghỉ lễ tới bọn mình cùng đi du lịch xa đi!"

[Chelsea] "Tôi luôn mong muốn được đi chơi xa cùng với bạn bè mình đấy!"

Tin nhắn của Chelsea kèm theo một đống nhãn dán đáng yêu.

- Hừ! - Cả Hikari và Kazumi cùng đồng thanh, cười lạnh.

Đương nhiên, giây sau đó, hai con người này đột ngột quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

- Kazumi, cậu cũng không ưa Chelsea à...? - Hikari ái ngại hỏi.

- Lúc mới quen thì không sao, nhưng dần dần cũng thấy khó chịu. Cô ta bám Hitoshi hơi quá, đâm phiền sang cả tôi. - Kazumi chép môi, bày ra một cái vẻ mặt siêu đanh đá. - Chuyện Hikari không thích cô ta, tôi sớm đã tự đoán được rồi.

Vừa nói, Kazumi vừa soạn tin nhắn. Hikari ngây ngô nhìn gương mặt ngán ngẩm của bạn mình, rồi nhìn sang tin nhắn Kazumi vừa gửi.

[Hanagato Kazumi] "Nghe vui đấy! Kế hoạch như thế nào?"

Và tin nhắn này cũng kèm thêm cả icon háo hức.

Hikari rùng mình. Tại sao Kazumi lại có thể như thế chứ? Nếu cô chỉ nhìn tin nhắn thôi thì sẽ tưởng tượng ra vẻ mặt háo hức mong đợi của Kazumi, đằng này nội dung tin nhắn và biểu cảm chán ghét trên mặt Kazumi cũng quá là một trời một vực đi thôi.

Hanagato Hitoshi gửi một cái sticker bật ngón cái.

[Chelsea] "Mọi người muốn đến Karuizawa không? Cuối hè rồi đi biển cũng thú vị ấy."

[Oga Kirihito] "Cũng được thôi."

[Chelsea] "Vậy hay quá! Nhưng có ai có biệt thự riêng ở Karuizawa không? Tại nhà tôi toàn biệt thự ở nước ngoài, ở Nhật Bản cũng chỉ có mỗi đảo tư nhân thôi ấy."

Trong đầu Hikari chạy dọc mấy dấu ba chấm...

[Hanagato Hitoshi] "Nhà tôi không. Nếu thế thì đặt phòng khách sạn cao cấp cũng được."

Kazumi thả người nằm xuống giường, kê đầu lên đùi Hikari, nhìn bằng nửa con mắt vào màn hình điện thoại:

- Hitoshi cũng chiều ý Chelsea quá rồi. Anh trai tôi vốn không thích đến những nơi đông người như Karuizawa đâu.

Hikari thở dài. Nguyên cái box chat phải hơn một nửa là tin nhắn của Yuhi, mọi người giống như chẳng có ai hào hứng với chuyến đi này lắm vậy.

Cuối cùng, ngón tay của cô cũng động thủ, soạn tin nhắn đầu tiên:

[Manabu Hikari] "Nếu là biệt thự tư nhân ở Karuizawa thì nhà tôi có. Mọi người có thể đến đó."

Ngay lập tức, mắt Kazumi mở to hơn, ngón tay đột ngột thao tác nhanh.

[Hanagato Kazumi] "Tôi cũng muốn đến biệt thự của gia đình Manabu! Lần đầu luôn!"

Tin nhắn nhảy liên tục, chuông kêu tới loạn cả lên.

[Hanagato Hitoshi] "Ừm."

[Oga Kirihito] "Tôi định nói là gia đình tôi có biệt thự ở Karuizawa nhưng mà vẫn muốn chờ Hikari nhắn trước."

[Oga Kirihito] "Mọi người đều muốn đến biệt thự của nhà Hikari thì quyết là nhà Hikari nha."

Tin nhắn kèm sticker nhảy liên tục. Tự nhiên bầu không khí có vẻ khác đi rồi.

Liên tục sau đó, chỉ cần Hikari nhắn thêm một câu về kế hoạch đi chơi, Hitoshi, Kirihito và Kazumi đều đáp lại rất nhanh, còn vô cùng nhiệt tình. Nguyên hôm đó, mỗi khi Hikari nhắn, Chelsea kia liền biến mất dạng.

- Sao tôi cảm thấy mình đang bị lợi dụng vậy nhỉ... - Hikari nhìn box chat toàn sticker với pháo giấy bay nhảy mà vô thức cười nhạt.

Nhắn tin được một lúc, cho đến lúc dường như không có thông báo khác nữa, Hikari và Kazumi đều vứt điện thoại ra xa, chui vào chăn cuộn lại.

- Này, Chelsea kia rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Tự nhiên xuất hiện... - Hikari phải đắn đó rất lâu mới dám đặt câu hỏi. Cô đã băn khoăn từ lâu, không lý nào một cô công chúa trong lồng kính ngay cả trường còn không phải đến lại từ Anh Quốc sang Nhật Bản, còn xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa. Cô không dám hỏi Kazumi, vì vốn không biết thái độ của Kazumi đối với Yuhi là như thế nào. Hôm nay biết Kazumi cũng ghét Yuhi, Hikari bất giác thấy yên tâm.

- Cậu có nhớ chuyện dự án của SYC của mẹ tôi gặp trục trặc do nhà đầu tư rút vốn không? - Kazumi xoay người lại phía cô, giọng có vài phần nghiêm trọng.

- Ừ, có. - Hikari nhớ lại, dù gì chuyện này truyền thông cũng đưa tin một thời gian dài. Mà hôm trước ở bệnh viện, Satake Akako cũng đã nói qua nên cô có nhớ. - Là dự án khu công nghiệp đa ngành INF bị tập đoàn Wren rút vốn đúng không? A...

Nhắc đến tập đoàn Wren, Hikari vô thức kêu lên một tiếng như vừa vỡ lẽ. Minatozaki Yuhi là con gái của chủ tịch tập đoàn đa ngành Wren, vậy nên chuyện này cũng không phải trùng hợp.

- Đúng, dự án INF được thi công trở lại là nhờ Chelsea đã xin tập đoàn Wren đầu tư trở lại. Có vẻ như cô ta rất có tiếng nói trong gia tộc và tập đoàn, chỉ nhờ Chelsea mà mọi chuyện thuận lợi trở lại. - Kazumi tặc lưỡi. - Cha mẹ bảo tôi và Hitoshi hãy kết bạn với Chelsea, xong rồi chiều lòng cô nàng thôi.

Hikari gật gù. Không ngờ rằng công việc làm ăn của cha mẹ cũng ảnh hưởng rất nhiều đến mối quan hệ và cuộc sống của con cái nữa. Hikari tự nhiên nghĩ, nếu như một ngày tập đoàn của cha cô gặp biến cố, cha cô yêu cầu cô cùng một người đàn ông vừa già vừa xấu thì sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây, Hikari tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, liền tự đánh vào đầu mình.

- Nhưng mà Chelsea cũng bám anh trai cậu quá đi thôi, tôi nhìn còn tưởng họ đang yêu nhau cơ. - Hikari cắn nhẹ môi.

- Tôi cũng không biết, nhưng đúng là có cảm giác như Hitoshi đang giấu tôi điều gì đó. - Kazumi trở người, nằm ngửa, ánh mắt nhìn bâng quơ vô định lên trần nhà.

Thế rồi bầu không khí bẵng đi, trầm lặng một chút.

- Hikari này... - Đột ngột, Kazumi lên tiếng.

- Ừ?

- Cậu cảm thấy tôi và Kirihito như thế nào?

Hikari vội giơ tay lên che miệng, đồng tử mắt mở to ra kinh ngạc. Chuyển chủ đề này cũng thật gấp quá đi, làm cô không quen chút nào.

- Ừ thì... hai người rất đẹp đôi? - Hikari cố gắng lựa lời nói. Cô biết Kazumi và Kirihito đang xích mích, nếu lỡ lời làm mọi chuyện lớn thêm thì cũng thật không hay lắm. - Nói thật là lúc biết cậu và Kirihito lớn lên bên nhau, cùng yêu thương nhau, tôi đã rất ghen tị, ước rằng bên cạnh mình cũng có một người con trai hoàn mĩ như thế.

Kazumi ậm ừ một quãng dài trong cổ họng như đang suy nghĩ rất kĩ về lời Hikari nói.

- Nhưng mà bên nhau quá lâu cũng là một con dao hai lưỡi. - Nụ cười của Kazumi man mác buồn. - Đó là vì đã quá hiểu nhau, hiểu nhau tới từng góc khuất nhất, càng dễ nảy sinh cảm giác nhàm chán, càng dễ buông nhau ra.

Hikari trố mắt nhìn bạn. Những lời này của Kazumi giống hệt những lời hôm trước mà Kirihito nói với cô, có vẻ như hai người đang cảm nhận cùng một vấn đề.

- Tôi đang nghĩ liệu Kirihito có thấy nhàm chán với tôi không, với một cô gái cùng anh ấy lớn lên, bộc lộ hết con người. - Kazumi ngoảnh đầu sang nhìn Hikari, đôi môi tuy cười nhưng gương mặt giống như không có ý cười. - Liệu Kirihito gặp cậu, cảm thấy cậu thú vị và mới mẻ hơn tôi, liền muốn buông tôi ra..

- Không có chuyện đó! Tuyệt đối không có chuyện đó! - Hikari vội vàng ngồi bật dậy, lắc đầu, tay khua loạn xa, cương quyết phủ nhận.

Thái độ này của cô làm cho Kazumi thoáng ngạc nhiên. Hikari hít sâu một hơi, lấy lại sự bình tĩnh rồi nhỏ nhẹ.

- Kazumi này, cậu nói cậu tin tôi, đúng không?

Kazumi gật đầu.

Hikari phì cười, vươn tay ra xoa nhẹ đầu Kazumi:

- Vậy so với việc tin tôi, không phải cậu càng nên tin Kirihito hơn không phải ư? Kirihito là người luôn bên cạnh cậu, tin tưởng và ủng hộ cậu. Cậu ấy chắc chắn cũng trân quý cậu, thế nên hãy thử lắng nghe cậu ấy nói xem.

Bị hành động này của Hikari làm cho động lòng, Kazumi tự nhiên muốn làm nũng. Cô vươn người ra, kê đầu lên đùi Hikari.

Nếu như không phải vì hôm đi hát karaoke về, cô vô tình nghe thấy Kirihito nói với Hikari rằng anh sớm đã thích Hikari, thì cô cũng sẽ không đặt dấu hỏi hoài nghi anh, và hoài nghi chính mình như vậy.

- Có lời này tôi luôn muốn nói với cậu, Kazumi. - Hikari vẫn vuốt nhẹ mái tóc đen óng của Kazumi, mỉm cười, ánh mắt xa xăm. - Tôi đối với Kirihito quả thật đã từng có động lòng, nhưng tôi đối với cậu ấy chỉ là cảm nắng. Cậu biết cảm nắng không, đến rất đột ngột, đi cũng rất nhanh. Nhưng còn cậu và Kirihito, đã vượt qua những trở ngại, những nhàm chán, hai người không đơn thuần là người yêu, hẳn chính là thiên duyên tiền mệnh, không ai có thể chia cắt đâu...

Kazumi không đáp, càng dụi sâu vào lòng Hikari. Cô quả thật rất yêu Kirihito, yêu tới mức không muốn để anh đi, không muốn để anh phải lòng bất kì một cô gái nào khác.

- Hikari, tôi đã luôn ghen tị với cậu. - Kazumi cười nhạt. - Cậu vô tư, hồn nhiên, có thể thoải mái bộc bạch mình, hỉ nộ ái ố. Còn tôi không biết tại vì sao lại luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt và giả tạo tới chán ghét này...

Hikari hạ tầm mắt, gương mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Vậy mà ban nãy cô còn ghen tị với Kazumi vì cô ấy hoàn toàn có thể kiểm soát suy nghĩ và biểu cảm, thật trưởng thành và bí ẩn, chẳng như cô.

Nhưng đúng là con người thường có xu hướng ngưỡng mộ và ghen tị với những người sở hữu thứ mà mình không có. Vì vậy có lẽ phản ứng này của cả Hikari và Kazumi đều là lẽ tự nhiên...

.

.

.

Cuối cùng thì kì nghỉ lễ của bọn họ cũng đã đến, dù gia đình Hanagato đã đề nghị sử dụng xe riêng làm phương tiện di chuyển nhưng Chelsea lại kiên quyết muốn thử đi tàu Shinkansen nên kế hoạch lại thay đổi phút cuối.

Sáng sớm, mọi người đứng tập trung ở ga tàu, nhưng giờ hẹn đã đến gần mà Oga Kirihito vẫn chưa xuất hiện.

- Kazumi, em gọi điện cho nó đi. - Hitoshi nhìn đồng hồ đeo tay, tặc lưỡi.

- Anh gọi đi, Kirihito là bạn thân anh mà. - Kazumi liền vặc lại, trả treo.

- Bộ nó không phải bạn trai em chắc?

Hikari nhìn hai anh em nhà này đứng vặc nhau, liền không nhịn được mà phì cười. Kazumi và Kirihito đang chiến tranh lạnh, Hitoshi cũng vừa cãi nhau to với Kirihito tuần trước ở nhà ăn, bây giờ hai anh em đùn đẩy cho nhau việc liên lạc mà buồn cười tới đau bụng.

- Được rồi, để tôi gọi... - Hikari nỗ lực can ngăn trước lúc cặp song sinh Hanagato này cãi nhau to. Cùng lúc đó, Kirihito chạy hồng hộc tới, thở không ra hơi.

- May quá, vừa kịp. - Kirihito mệt tới khuỵu cả chân, mồ hôi chảy ròng rã. - Cũng tại tắc đường, làm tôi phải chạy bộ khá xa đấy.

Mọi người toan hỏi tội anh, anh không đánh tự khai. Thế nhưng, sự tập trung không dừng lại ở Kirihito quá lâu, mà nhanh chóng chuyển sang một chàng trai điềm đạm theo sau anh.

- A! Anh Hoshi! - Kazumi reo lên, chạy lại nắm lấy tay chàng trai đó. - Anh cũng đến ư?

Hikari thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cảm giác vui vẻ nhanh chóng tràn đến. Người con trai này cô đã từng gặp mặt ở sinh nhật của mẹ Kazumi - Otaka Hoshi là con trai bạn mẹ cô, cũng là học sinh năm ba trường cô, nhưng vì anh bận làm nghiên cứu sinh nên ít có mặt ở trường.

- Ừ, là Kirihito rủ anh. - Hoshi mỉm cười. - Dù việc mấy đứa đi chơi xa mà không rủ anh làm anh cũng hơi dỗi đấy.

Hoshi làm bộ giận dỗi, rất đáng yêu.

Kazumi chưa kịp lên tiếng giải thích, Minatozaki Yuhi liền chạy lên, cúi nhẹ đầu tỏ vẻ ái ngại:

- A, em xin lỗi, tại chuyến đi này là ý của em nên em không biết rủ anh, mọi người chắc cũng ngại hỏi, anh đừng trách họ. - Yuhi giương vẻ mặt áy náy nhìn anh, giọng lí nhí. - Em là Chelsea, hân hạnh được gặp anh.

Ánh mắt của Otaka Hoshi dường như dừng lại ở Yuhi một lúc lâu, rồi mỉm cười dịu dàng:

- Anh là Otaka Hoshi.

Lát sau, Hoshi quay sang nhìn Hikari, xoa nhẹ đầu cô:

- Anh nghe Kirihito nói em là nhà tài trợ chính của chuyến đi này. Manabu, cảm ơn em nhé.

Giọng nói của Hoshi rất khác so với chất giọng trong trẻo của Kirihito hay vẻ trầm khàn của Hitoshi, rất mềm mại và dịu dàng, càng làm cho con người ta có cảm giác an toàn. Hikari vốn mong chuyến đi này có thể giúp hòa giải những mâu thuẫn của mấy con người này, thật may mắn vì có Hoshi đi cùng. Otaka Hoshi như một người anh cả, lại mang cảm giác an toàn và trưởng thành, cô mong rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ.

- Ừm, vì anh cũng gọi mọi người bằng tên, cho nên là cũng có thể gọi em là Hikari được không? - Hikari ngập ngừng mở lời, gương mặt đượm chút ngượng nghịu.

- Được chứ. - Không ngờ, Hoshi đáp lại rất nhanh, rất tự nhiên. - Giống như anh có thêm một cô em gái nữa vậy. Hikari cũng có thể gọi anh bằng tên.

Cô vui vẻ gật đầu, Hoshi quả thật vô cùng hiền lành mà.

Hitoshi lẳng lặng quan sát, nhìn vẻ mặt biến hóa hết ngượng ngùng sang vui vẻ của Hikari mà trong lòng khó chịu, vô thức tặc lưỡi một cái, rồi quay lưng rời đi.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.