Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1196 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tàu chủ lực, chết tiệt!” Chris tối sầm mặt, ánh mắt đỏ ngầu vung nắm đấm vào không trung. Trên đường tìm kiếm Huy Vũ và Thái Mi, bọn họ đã thử không biết bao nhiêu lần vẫn không thể liên lạc được với tàu chủ lực. Hòn đảo quỷ quái, một khi bọn họ rời khỏi đây rồi, hòn đảo này đừng mong sẽ có ngày hồi sinh.

Lâm thần sắc hoang mang, dáng vẻ vội vàng tập trung vào hệ thống liên lạc. Anh ta vừa thất bại một lần vẫn cố thử thêm một lần, rồi lại thêm một lần vẫn hoàn toàn vô tác dụng. Cứ mỗi lần thất bại lại khiến tâm trạng anh ta rối bời. Long Huy Vũ đã từng cứu anh ta một mạng, anh ta đã từng thề trong suốt nửa cuộc đời còn lại, tính mạng của anh ta chính là của Huy Vũ. Anh ta sẽ trung thành với Huy Vũ như trung thành với tính mạng của anh ta. Nhưng vẫn là anh ta không hoàn thành được lời thề. Là anh ta vô dụng nói lời không giữ lấy lời.

Hai chân của Lâm hết sức quỳ mạnh xuống nền cát nóng, nhìn Huy Vũ đang nằm bất động một chỗ, đôi mắt Lâm dần ướt đẫm, anh ta đấm mạnh mấy cái liên tục xuống nền cát đến rướm máu, miệng không ngừng lớn tiếng: “Thiếu gia, là Lâm tôi vô dụng! Tôi không bảo vệ được thiếu gia, mạng sống này cũng chẳng cần phải giữ lại!”

Lời vừa dứt, đã thấy Lâm rút trong người ra khẩu súng lục lập tức đưa ngay tới đầu. Chi bằng để anh ta chết, dù thiếu gia còn sống hay không, anh ta không còn mặt mũi nào gặp thiếu gia được nữa. Kết liễu mạng sống này, xem như chấm dứt tất cả.

“Cậu điên sao, có Lý ngũ thiếu ở đây, Lý ngũ thiếu không cho cậu chết, cậu dám chết?” Chris vội đưa tay giật lấy khẩu súng trên tay Lâm khi thấy ngón tay của anh ta đã chạm còi định bắn.

Lâm ngẩng đầu nhìn Chris đang dùng ánh mắt giận dữ nhìn anh ta. Người anh em này luôn vào sinh ra tử với anh ta đến nay đã hơn mười năm. Anh ta hiểu tâm ý của Chris nhưng anh ta không còn mặt mũi nào để gặp lại Huy Vũ, liền lên tiếng nói: “Nhưng tôi…”

“Mạng sống của anh là do Huy Vũ cứu, anh có muốn chết hay không cũng phải đợi cậu ấy tỉnh lại rồi quyết định. Thuộc hạ của Long gia không có người yếu đuối, nếu anh nhu nhược muốn chết, vậy ngay từ đầu anh đừng nên lập ra lời thề trung thành với Huy Vũ.” Giọng nói lạnh lùng mang phần tức giận của Hạo Nhân vang ra đánh tan lời muốn nói của Lâm.

Lâm ngay người trước dáng vẻ hung thần của Hạo Nhân. Thái Mi sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, đôi môi của cô khô ráp, cơ thể không chút sinh khí đang nằm tựa người vào lồng ngực Huy Vũ, cất giọng thì thào: “Không tìm được cách này thì còn cách khác, các anh có thời gian đứng đây cãi vã chi bằng nghĩ cách rời khỏi nơi đây. Các anh có nhiều thời gian nhưng Huy Vũ không có nhiều thời gian. Cả một đám người lẽ nào không nghĩ cách rời khỏi đây được?”

Lâm cúi mặt, hành động vừa rồi của anh ta đúng thật là sai lầm, nhưng nhìn Long Huy Vũ trở thành bộ dạng thế này, không cần ai quở trách tự lương tâm anh ta cũng dằn vặt suốt đời.

Chris vỗ vai động viên Lâm, mặc dù lí trí của anh ta lúc này cũng trở nên hỗn loạn. Chỉ là biết cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn. Hạo Nhân và Thái Mi nói đúng, trong thời gian hoang mang sợ hãi chi bằng tĩnh táo tìm cách. Đại thiếu gia của bọn họ còn thời gian hơn hai ngày, đó là một khoảng thời gian nói ngắn không phải ngắn, nói dài cũng không phải dài.

Jushtin sau hồi lặng im liền quay sang nói với Hạo Nhân: “Lý ngũ thiếu, hay là chúng ta chặt cây làm bè?”

Tuy Jushtin là thuộc hạ tâm phúc của Hạo Nhân nhưng sự trung thành của anh ta đối với bảy vị thiếu gia trong Long gia đều như nhau. Long Huy Vũ là đại thiếu gia của anh ta, Hà Thái Mi là em kết nghĩa của Tô nhị thiếu, thế nên vô tri vô thức anh ta đều không muốn một trong hai người ai sẽ phải chết. Không còn thuyền bơm hơi, nếu chặt cây làm bè sẽ dễ dàng rơi vào hàm cá mập. Mạo hiểm một lần vẫn hơn ngồi đây chứng kiến đại thiếu gia và Hà tiểu thư dần đi vào cái chết.

Nghe Jushtin đưa ra ý kiến liều lĩnh, Hạo Nhân cúi đầu nhìn Huy Vũ đang nằm như một xác chết, lại nhìn thấy sắc khí Thái Mi nhợt nhạt, đôi mắt cô sưng tấy và đỏ ngầu vì lo lắng cho tính mạng của Huy Vũ. Hạo Nhân trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Lũ cá mập trắng đang đợi chúng ta ngoài biển, ra ngoài đó bằng thuyền bè chắc chắn sẽ không ai toàn mạng.”

Hạo Nhân mắt không rời khỏi hai người Thái Mi, anh ta cảm thấy bản thân lúc này vô dụng hơn bất kì lúc nào, mệt mỏi nói tiếp: “Chúng ta ở đây đợi, tri viện không liên lạc được với chúng ta nhất định sẽ đi tìm.”

Chris như không suy nghĩ liền tiếp lời Hạo Nhân: “Trên bầu trời cả ngày sương mù dày đặc, chắc chắn máy bay bay ngang cũng sẽ không nhìn thấy hòn đảo. Nhưng nếu tri viện tìm đến bằng tàu, Lý ngũ thiếu, con tàu cũng sẽ bị nam châm dưới đáy biển hút xuống.”

Long Huy Vũ thông minh có thể nghĩ ra dưới đáy biển có nam châm, nhưng những tri viện trên tàu sân bay không hẳn cũng sẽ đoán ra được. Nếu bọn họ không biết vẫn bám riết trên tàu, một khi tàu chìm, tất cả mọi người sẽ chết. Không còn tri viện, vậy việc bọn họ ngồi đây đợi cũng chỉ bằng thừa.

Ngẫm nghĩ thấy trường hợp Chris nói không hẳn sẽ không xảy ra. Đề phòng trường hợp bất trắc vẫn là không nên bó gối chùn chân. Chỉ là,… từ đáy mắt Hạo Nhân lại lóe lên chút phân vân không đành.

Nhìn vào ánh mắt trầm lắng của Hạo Nhân, Chris biết Hạo Nhân đang do dự điều gì, anh ta cất giọng đầy quyết tâm: “Lý ngũ thiếu, mạng sống của đại thiếu gia là quan trọng nhất!”

Hạo

Bạn đang đọc Máu Tình của Bạch Tử Nhạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.