Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến hành đánh cược

Phiên bản Dịch · 1337 chữ

Ngày hôm sau, Lưu Vũ hẹn ba bạn học sau khi tan học về nhà đánh bài, mấy đứa này đều rất tối với Lưu Vũ, có cùng sở thích —— bóng rổ, cũng có thành tích học tập trung bình khá như nhau.

Vốn là muốn đánh bóng rổ, nhưng mà bị Lưu Vũ nói quá êm tai liền đi theo đến đây. Mấy người vừa vào cửa, liền thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi tại sofa phòng khách bấm điện thoại, nhao nhao chào hỏi: "Chào dì".

Ngọc Thi nhìn thấy ba thiếu niên tiến đến, đều là từng đến nhà, trong lòng hiểu rõ, trận đánh cuộc đã bắt đầu, con đã chuẩn bị xong người ứng cử, kế tiếp mình phải chọn một người trong số đó, tiến hành đại kế câu dẫn.

Sáng nay, kỳ thật hai mẹ con đều đã cảm thấy đó là ván cược hoang đường, nhưng xuất phát từ nguyên nhân không chịu thua hoặc là gì khác, hai người ăn ý tiến hành ván cược.

"Là tiểu Dũng, tiểu Đông, tiểu Bằng sao, các cháu đến chơi à, mấy đứa ngồi trước, dì lấy đồ uống cho." Ngọc Thi cười chào hỏi, đồng thời bắt đầu nghiêm túc đánh giá mấy hài tử này lại lần nữa.

"Dì không cần bận rộn, chúng cháu trực tiếp tới phòng sách đánh bài là được rồi, hôm nay cháu nhất định phải rửa sạch mối nhục lần trước, ha ha."

Người nói chuyện chính là Triệu Dũng, đây là một thiếu niên cả người tràn đầy sức sống như ánh nắng mặt trời vậy, lúc nói mấy chuyện lặt vặt này thậm chí cũng có thể cuốn hút người khác, cũng cao 1.72m gần bằng Lưu Vũ, tuy rằng trên mặt vẫn còn chút nét trẻ con, nhưng đã có thể đoán trước được sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một đại soái ca.

"Đúng vậy, trên đường chúng cháu đã uống nước rồi, hiện tại không khát lắm, chờ chúng cháu khát nước thì tự đi lấy là được."

Hướng Hiểu Đông phụ hoạ theo đuôi, hắn có thân thể rắn chắc nhất trong ba người, cao chừng 1.78, sau này đạt 1.90 hình như cũng không phải vấn đề, đứa nhỏ này nói chuyện làm việc đều lộ ra một cỗ khí chất phóng khoáng.

"Dì không cần tiếp đón đâu, chúng con cũng tới nhiều lần rồi mà."

Đây là Lạc Bằng, ít nói kiệm lời, vẻ mặt phần lớn thời gian đều tương đối lạnh lùng.

"Nhìn thấy thật đúng là con đã tỉ mỉ chọn vài tiểu nam nhân tinh phẩm đến cho mẹ a, một người soái ca, một người mãnh nam, một người lạnh lùng, nhìn ra lòng cũng không cam chịu lão nương tìm người bình thường đi!"

Trong lòng Ngọc Thi âm thầm bật cười, có chút đắc ý với việc nhìn thấu tiểu tâm tư của nhi tử.

"Được rồi, vậy mấy đứa tới phòng sách trước đi, dì đi rửa đồ ăn một chút, lát nữa đi tìm mấy đứa chơi."

Vài người nối đuôi nhau mà vào, Lưu Vũ chú ý quan sát, khóe mắt mỗi người đều đang quét nhìn mẹ, lại cũng không dám nhìn chòng chọc. Hiển nhiên, mấy gia hỏa này đều là muốn nhìn mỹ nữ mới thoải mái bỏ qua sân bóng như thế, cũng quả nhiên đều không dám lỗ mãng.

Nhà Lưu Vũ có một sân nhỏ với hai tầng, phòng sách ở tầng 1, bốn người ngồi ở trong phòng sách, vừa đánh bài vừa tán phét.

"Tiểu Vũ, hôm nay tâm tình của mẹ ngươi không tệ a, cười ngọt hơn bình thường đấy!"

"Không cảm giác được."

"Sao lại không cảm giác được, ta cũng thấy như thế đấy."

"Đại khái là ta đã quen thuộc rồi."

"Nhanh chóng ra bài."

Trong cuộc trò chuyện của bốn người, lúc nào cũng không thể thiếu nguyên tố là mẹ Lưu Vũ, nhưng mà lúc nào cũng thảo luận không quá sâu, dù sao thiếu phụ xinh đẹp này chẳng những là mẹ của đồng học, hơn nữa đã trải qua vài năm thương trường, khí chất tinh anh cũng khiến mấy thiếu niên theo bản năng mà sùng bái.

Lưu Vũ có chút rối rắm, nhìn bộ dạng thì muốn để mấy con hàng này lấy dũng khí gặp trực diện mẹ cũng có khó khăn không nhỏ a, có nên cổ vũ một chút hay không, nhưng mà phải nâng cao dũng khí của đám bọn chúng lên, ngộ nhỡ mẹ của mình bị tên nào cưỡi thật, bản thân cảm giác cũng có chút mệt mỏi nha.

Bầu không khí như vậy trôi qua nửa giờ, mẹ cuối cùng cũng rửa đồ ăn xong, dọn dẹp phòng bếp, đi vào phòng sách , "Chơi sao rồi, người nào thắng?" Ngọc Thi mỉm cười dào dạt gió xuân, vừa đi vừa hỏi.

Mấy người đều ngẩng đầu lên nhìn về mỹ phụ phía cửa, thân trên nàng phủ một áo lông màu hồng, thân dưới là váy màu đen, váy vừa qua khỏi đầu gối, lộ ra hai bắp chân trắng nõn. "Không có tất chân", trong nội tâm của đám người lúc này cùng chung ý tưởng.

Ván bài đang tiếp tục, Ngọc Thi đứng ở phía sau lưng các thiếu niên thay phiên nhìn bài, thỉnh thoảng khích lệ hoặc là cười nhạo lấy bài của bọn hắn, một lát sau, tâm tình khẩn trương đối với phụ huynh đồng học của đám trẻ biến mất không còn, bắt đầu nói đùa với nàng, lúc này nàng mới phát hiện, bình thường mấy hài tử này cũng không phải thật sự là người căng thẳng rụt rè.

"Có vẻ trước đó ta đã dọa bọn hắn thật!" Trong lòng Ngọc Thi cảm thán.

Nhưng nàng lại không biết, hiện tại trong lòng mấy hài tử lại càng nổi sóng lớn, không rõ người dì mỹ lệ bình thường làm cho đám bọn hắn cảm thấy áp bách rất lớn, hôm nay sao lại hiền hoà như thế, vậy mà có thể vui đùa cùng bọn hắn.

Bất tri bất giác, đã nhanh đến thời gian ăn cơm tối, cho dù hôm nay các thiếu niên vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng vẫn nhao nhao cáo từ về nhà, hôm nay cũng không có kế hoạch ở lại đây ăn cơm.

Mấy người đi rồi, mẹ rất nhanh làm xong cơm, trong quá trình ăn cơm hai người đều không nói gì.

"Thế nào rồi mẹ, mấy mục tiêu này là con tìm, mẹ chuẩn bị duỗi ra ma trảo đối với đứa nào?"

Cơm nước xong, lại lần nữa trở lại trên ghế sofa, vẫn là vị trí cũ, vẫn là bầu không khí cũ, Lưu Vũ nửa vui đùa nửa khiêu khích nhìn mẹ.

"À, hình như đều tạm được nha." Mẹ cũng không chịu thua, "Con đã tỉ mỉ chọn qua, con muốn mẹ đi câu dẫn đứa nào hả?"

"Con mặc kệ, mẹ tự chọn, cũng không phải là chọn nam nhân cho con, làm sao con biết nên chọn theo tiêu chuẩn gì."

"Như vậy đi, vậy con hãy chọn đứa khủng nhất, ngộ nhỡ hắn có lá gan cưỡi lão nương, lão nương cũng không thể quá thua thiệt đúng không."

"Khủng, cái gì khủng?" Nhất thời Lưu Vũ không phản ứng kịp.

"Con nói cái gì khủng đây, chính là cái, cái kia."

"Cái nào?"

Ngọc Thi nằm ở trên sofa duỗi chân đạp Lưu Vũ một cước, "Chân giữa, chân giữa lớn, đi chọn nam nhân có chân giữa lớn nhất về đây cho mẹ." Hổn hển nói ra lời thô tục mà bình thường rất ít khi nói ra miệng, Ngọc Thi nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, "Tuy nhiên con cũng không thể mật báo, bán đứng mẹ."

Bạn đang đọc Mẹ Đẹp Đánh Cược Hoang Đường (Dịch VIP) của lin -tính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bagiakhotinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.