Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệ sĩ có thể đuổi quỷ hàng ma

Phiên bản Dịch · 2414 chữ

Chương 2: Vệ sĩ có thể thu quỷ hàng ma

Editor: Jelita

Thân thể theo lực đạo lôi kéo của cánh tay kia trong nháy mắt từ đám sương mù dày đặc trở lại nhân gian ấm áp.

Lúc này, mặt trời đã ló dạng, ánh sáng mặt trời sáng chói chiếu xuống con hẻm khẽ chiếu vào mắt cô. Cô chớp chớp mắt, vô thức nhìn vào người kéo cô ra khỏi màn sương. Người đó đứng ngược sáng khiến cô không nhìn thấy rõ gương mặt nhưng dáng người rất cao, là một người đàn ông.

Bàn tay của người đàn ông rộng và ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm.

Du Lệ theo bản năng nhìn sau lưng, phát hiện đám sương mù lúc trước vây khốn cô đang nhanh chóng co rúc lại, chốc lát liền biến mất không thấy, giống như có thứ gì đó làm bọn nó sợ hãi.

Con hẻm cũ lần nữa khôi phục yên tĩnh, bởi vì ánh mặt trời xuất hiện mà trở nên xinh đẹp hơn, không còn sương mù.

Lúc này, người đàn ông buông tay cô ra.

Du Lệ nhanh chóng quay đầu lại, lần nữa nhìn sang, lần này ánh mắt thích ứng được ánh sáng chung quanh, cũng để cho cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông. Chỉ với một cái liếc mắt, cô không khỏi ngạc nhiên.

Đây là một người đàn ông với ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, thậm chí mang vẻ đẹp có một không hai. Cô cũng đã gặp qua rất nhiều người có dáng dấp đẹp trai như con lai nhưng đây là người đàn ông đẹp nhất, ngũ quan thâm thúy, ánh mắt màu xanh giống như bầu trời xanh vô tận, thấu triệt mà trong trẻo lạnh lùng.

Cùng so sánh với anh thì người được mệnh danh là nữ thần bình hoa giới giải trí như cô giống như cặn bã.

Tuy nhiên, so với vẻ bề ngoài diễm lệ của người đàn ông thì việc anh ta có thể kéo cô ra khỏi đám sương màu đen khiến cô nhận ra đây là một người có khả năng đặc biệt.

Ngay lập tức, đôi mắt cô nhìn người đàn ông trở nên nóng bỏng.

Cô liếc xuống, rất nhanh trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn.

Cùng với vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai của người đàn ông thì quần áo của anh ta trông hơi khác lạ. Anh ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen. Chiếc áo choàng trông rất cũ kỹ, có dấu hiệu bị hư ở ống tay và cổ áo. Đôi Martin màu đen dính đầy bùn, giống như một vị khác qua đường đầy bụi bặm.

Chà, có lẽ là vị cao nhân lánh đời nào đó nhưng cuộc sống cũng túng quẫn quá đi.

“Chuyện vừa rồi cảm ơn anh.” Du Lệ nở nụ cười chuyên nghiệp, “Xin hỏi, anh ...”

Người đàn ông nhìn thật sâu cô một cái, không đợi cô nói xong liền quay người rời đi.

Du Lệ theo bản năng tiến về phía trước muốn gọi anh ta nhưng người đàn ông đi rất nhanh, Ngay lập tức liền rời khỏi con hẻm và biến mất ở đầu hẻm, không thấy bóng dáng.

Cô hơi ngẩn người một chút, cho đến khi cảm giác ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, xua đi lạnh lẽo của cơ thể mới lấy lại tinh thần, đi nhìn chung quanh một chút. Sau khi không nhìn thấy những đám sương đen kia thì cũng rời khỏi con hẻm.

Cách đầu hẻm không xa có một chiếc xe.

Con hẻm nằm trong thành phố cổ, ngõ hẻm sâu và hẹp, xe cộ bình thường không thể vào, những người đến đây thường sẽ dừng lại ở đầu hẻm và đi bộ.

Du Lệ mở cửa xe ra lên xe.

Trợ lý Trịnh Tuyết Dung thấy cô bình an trở lại liền thở phào nhẹ nhõm, đưa cho cô ly nước, một bên hỏi: “Chị Du, thuận lợi không?”

“Thuận lợi a, không có gì không thuận lợi.” Du Lệ một bên vừa uống nước vừa nói, thần sắc có chút thờ ơ, “Đúng rồi, lúc nãy em có thấy người nào từ ngõ hẻm đi ra không?”

Trợ lý Trịnh: “Trừ chị, em không thấy ai hết.” Ngõ hẻm hết sức tĩnh mịch, ít có người ra vào, cô vẫn nhìn chằm chằm nhưng không thấy ai đi vào hoặc đi ra.

“Em nghĩ kỹ một chút, có phải có một người đàn ông dáng dấp đặc biệt đẹp trai đi ra?” Du Lệ chưa từ bỏ ý định, hỏi.

Trợ lý Trịnh giúp cô tẩy trang, cười nói: “Cực kỳ đẹp trai? Đẹp trai thế nào? Có đẹp hơn chị sao?”

Vậy mà lại thấy cô gật đầu, trợ lý Trịnh ngẩn người một lúc, không dám tin nói: “Đàn ông so với chị còn đẹp hơn? Vậy phải đẹp đến mức nào chứ?”

Không phải cô tự khen, Du Lệ trong giới giải trí là nữ thần bình hoa, bạn có thể bôi đen kỹ năng diễn xuất với tính cách của cô ấy nhưng tuyệt không thể bôi đen nhan sắc của cô. Cô tựa như sinh ra để sống dưới ánh hào quang, không một ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của cô.

Nhưng cô lại nói có người đàn ông so với cô còn đẹp hơn.

Trợ lý Trịnh tỏ vẻ không tin.

“Trước kia chị cũng không tin, nhưng vừa nãy chị mới gặp người đàn ông đó, chị hoàn toàn tin tưởng.” Du Lệ khẳng định,” Chị cảm thấy anh ta không phải người bình thường.”

Ai có thể hoàn hảo đến vậy? Khuôn mặt đó không chút tì vết, giống như được tỉ mỉ khắc ra vậy, khiến người ta quá khó hiểu mà. So với anh thì vẻ đẹp được người hâm mộ thổi phồng là thịnh thế mỹ nhan của cô cũng không đủ hoàn mỹ, chỉ là người bình thường.

Trợ lý Trịnh ha ha cười, “Nếu như dáng dấp dễ nhìn hơn chị thì khẳng định đó không phải là người bình thường rồi.”

Vừa nói xong, chỉ thấy Du Lệ nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, cực kỳ buồn bực.

Sau khi đem ngụy trang trên người loại bỏ, trợ lý Trịnh lái xe trở lại công ty.

Hôm nay, Du Lệ đã dành thời gian đến thăm bà của mình. Đối với một ngôi sao lớn luôn bận rộn thì không dễ để dành ra chút thời gian này nhưng Du Lệ không bao giờ chịu thỏa hiệp mà vẫn cố gắng đến thăm bà.

Sau khi cô sinh ra không lâu thì cha mẹ liền bất ngờ qua đời, Du gia đã không còn trưởng bối nào khác. Chính bà là người đã nuôi nấng cô.

Nghe nói bà cô cả đời chưa lập gia đình, lúc còn trẻ sống rất tự do tự tại. Nhưng theo tuổi tác lớn dần, bà cảm thấy cô đơn tịch mịch, chỉ muốn tìm một người đàn ông để phát triển đoạn tình yêu kinh thiên động địa lúc tuổi trung niên, nào biết trùng hợp là cha mẹ cô xảy ra chuyện, vì nuôi dưỡng cô cháu gái này, bà quả quyết cự tuyệt dụ hoặc của tình yêu. Mãi cho đến khi cô mười mấy tuổi, bà cảm thấy cô có thể sống tự lập liền đưa cô vào ký túc xá của trường học rồi tiếp tục sống cô đơn một mình.

Đó đều là điều mà bà cô nói với cô, Du Lệ không bày tỏ ý kiến.

Nhưng mà quả thực bà cô là người thân duy nhất của cô, coi như đôi lúc bà cô có hay lải nhải, chỗ ở lại quỷ dị khiến người ta sợ hãi lại sống chết không rời khỏi nơi đó, cũng không chấp nhận cô thuê người đến chăm sóc. Những điều này Du Lệ cũng nhịn xuống, cô rất sợ lúc bà lão sống một mình mà xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ai biết. Vậy nên khi có thời gian rảnh là cô lại đi thăm bà, dọn dẹp nhà giúp bà, nấu vài món ăn để cho bà cảm thụ được chút ấm áp của gia đình.


Đến bãi đậu xe của công ty, Du Lệ vừa bước xuống xe thì một người từ bên trong góc lao ra, cầm máy ảnh hướng phía cô điên cuồng chụp.

Trợ lý Trịnh kinh hãi, vội vàng xuống xe bảo vệ Du Lệ, ngay lập tức kịp phản ứng đây là chó săn bên ngoài trà trộn vào.

*Chó săn: paparazzi

Nói là chó săn, nhưng mà trốn tránh chụp là được rồi, tại sao muốn nhảy ra điên cuồng chụp ảnh?

Trong chốc lát, hai người một lời khó nói hết.

Trợ lý Trịnh khiếp sợ, nói: “Chó săn này rốt cuộc là từ đâu tới? Vào bằng cách nào? Bảo vệ của công ty là ăn không ngồi rồi sao?

Du Lệ: “.....” Vấn đề hỏi rất hay, cô cũng rất muốn biết.

Cuối cùng vẫn là trợ lý Trịnh gọi điện cho bảo vệ của công ty, đem chó săn vừa mới vào còn không hiểu quy củ điên cuồng chụp đi ra ngoài, thuận tiện xóa ảnh chụp bên trong máy, coi như là chút ảnh chụp râu ria nhưng cũng không cho phép truyền ra ngoài.

Lúc trở lại văn phòng, người đại diện An Như nghe được tin liền chạy lới, đầu tiên là tức giận mắng bảo vệ công ty không chịu làm việc, sau đó mất hứng, nói: “Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Không bằng mời vệ sĩ đi.”

Công ty có an bài cho Du Lệ vệ sĩ vì dù sao có những người nhan khống điên cuồng lên thật không phải là người. Một fan thì có đến mười anti-fan, không ai có thể đoán được những kẻ cuồng nhan khống kia là fan hay anti-fan, hay sẽ làm ra chuyện gi đáng sợ, cho nên lúc ra ngoài Du Lệ cũng sẽ mang theo vệ sĩ mà công ty an bài cho. Nhưng có lúc cô cũng cần xử lý chút chuyện riêng tư, thêm nữa cô ngụy trang coi như thành công nên ít khi bị người hâm mộ nhận ra, nên không cần lúc nào cũng phải mang theo vệ vĩ để bại lộ thân phận.

Chẳng qua là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, rất nhiều chuyện khó lòng phòng bị.

An Như cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, không bằng mời cho cô một vệ sĩ làm việc một ngày 24 giờ.

Du Lệ nghĩ tới chuyện xảy ra trong ngõ hẻm, nói “Mời cũng có thể, có thể mời người có năng lực sao?”

“Ví dụ như?” An như nhướn mày.

“Loại người có thể đuổi quỷ hàng ma đó.” Du Lệ mặt đầy thành khẩn nói.

An Như: “...”

Thấy An Như bỗng nhiên xanh mặt, Du Lệ ngây tơ nháy mắt một cái.

Cũng không biết An Như nghĩ đến điều gì, sắc mặt ngày càng xanh, Du Lệ lo lắng rằng cô có thể sẽ ngất đi.

Cô là người đại diện có tiếng sợ quỷ, chỉ cần là thứ không phải người hay có ai nói ra một ít hiện tượng không bình thường thì sẽ tái xanh mặt, một bộ dạng rất sợ hãi.

Hồi lâu, An Như chống lại nỗi sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lệ, ý cháu là gì? Cái gì mà đuổi quỷ hàng ma, chảng lẽ cháu gặp phải những thứ kia...Đồ vật?”

Du Lệ thấy vậy liền biết người đại diện của mình cũng là người cùng ý nghĩ.

Cô suy nghĩ một chút, “Cũng không hẳn là vậy.” Ngay lúc An Như thở phào, cô nói tiếp, “Nhưng mà thỉnh thoảng ở một số nơi đặc biệt cháu thấy không ít vật kỳ quái.”

Giống như ở trong ngõ nhỏ, tình huống cô suýt bị cắn nuốt là lần đầu tiên. Điều này làm cho cô ý thức được, vài thứ kia năng lực đang tăng mạnh, có khả năng sẽ ra tay với cô.

An Như một hơi thiếu chút nữa không thở nổi.

Vật kỳ quái...không phải là thứ mà cô đang nghĩ đó chứ?

Bởi vì lúc trước có Giang Úc Linh là người có thể chất đặc biệt, thường xuyên hấp dẫn yêu ma quỷ quái nên An Như cũng tiếp xúc nhiều với những thứ không phải con người đang tồn tại, mỗi lần cũng sợ chết khiếp, ai bảo cô là một người sợ ma chứ. Vốn là cô chỉ có một Giang Úc Linh thôi, không ngờ nghệ sĩ kiếm tiền hàng đầu nhà mình cũng dính vào những thứ đó....

Trong nháy mắt, An Như hận không thể mời mười tám đời thiên sư tới trấn để đảm bảo đâu đâu cũng sạch sẽ.

Hồi lâu, An Như uể oải nói: “Được rồi, chuyện này giao cho dì, dìnhìn xem có thể nhờ quan hệ để tuyển vệ sĩ có thể giúp cháu đuổi quỷ được hay không.” Lúc nói lời này, sắc mặt cô lại xanh, hiển nhiên lại tự hù dọa chính mình.

Nét mặt Du Lệ lập tức vui vẻ, “Vậy thật sự là quá tốt, dì An, việc này liền giao cho dì làm, cháu tin tưởng dì nhất định có thể làm được.”

An Như: “......” Dì hy vọng cháu thiếu tin tưởng dì một chút.

Sau khi đem việc tuyển vệ sĩ cho người đại diện, Du Lệ liền an tâm chờ tin tức.

Lại kết thúc một ngày làm việc, gần mười giờ tối cô mới về đến nhà.

Tắm rửa một cái, lại nhìn kịch bản một lát, thời gian đã gần 12 giờ khuya, vì bảo vệ làn da, Du Lệ dưới lời nhắc nhở của trợ lý, không tình nguyện leo lên người ngủ.

Nằm trên giường, cô cố găng mở to đôi mắt mà nhìn lên trần nhà nhưng mà kiên trì không đến hai phút, mí mắt chịu không nổi mà díp lại, ngẹo đầu, ý thức liền bị kéo vào trong giấc mộng.

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.