Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo vật gia truyền

Phiên bản Dịch · 2066 chữ

Chương 9: Bảo vật gia truyền

Editor: Jelita

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Cửu cũng không có nghe lời trở về nhà trọ của công ty.

Sợ An Như cảm thấy hắn không ngoan, hắn vội vàng nói, “Dì An, anh cháu tìm cháu, cháu về nhà một chuyến.”

“Về nhà?” An Như kỳ quái hỏi, “Cháu không phải người phía bắc mà? Người nhà cháu cũng ở đế đô?”

“Đúng vậy, cháu có mấy người anh trai sống ở phía thành Tây bên kia.”

Sau khi nghe xong, An Như cũng không suy nghĩ nhiều, dặn dò hắn trên đường cẩn thận để không bị một số người xấu cấu kết lừa gạt. Không có biện pháp, thiếu niên này mặc dù là yêu nhưng tính cách cũng quá ngốc bạch ngọt, bộ dạng rất dễ gạt, nơi nào cũng có một số thành phần thanh niên không tốt nên An Như không thể không bận tâm.

Sau khi tạm biệt An Như, Lâm Cửu đếm đếm tiền trên người, mặt mày ủ dột thở dài, quyết định ngồi xe điện ngầm trở về.

Lúc đi tới một khu nhà giàu ở thành Tây, sắc trời đã rất khuya.

Anh em Lâm gia hôm nay cũng không ở đây, chỉ có Lâm Tam ở lại chỗ này trông coi tin tức của cổ mộ Tây Bắc bên kia. Hôm nay Tây Bắc nước Hoa xuất hiện mộ cương thi, cơ hồ toàn bộ giới linh dị Hoa Quốc đều bị hấp dẫn tới, cực ít người có thể chú ý tới cái khác.

Thấy hắn trở lại, Lâm Tam kinh ngạc hỏi: “Tiểu Cửu à, như thế nào lại quay trở lại? Chẳng lẽ.....” Mắt hắn híp lại, hơi nhếch khóe miệng, mặc dù nhìn vẫn như ánh nắng tươi sáng nhưng lại thêm máy phần nham hiểm.

Lâm Cửu hiểu rõ anh ba của hắn, run lập cập vội vàng nói: “Anh Ba, bây giờ em đã tiến vào giới giải trí phát triển, không còn là học sinh, anh không thể bắt ép em học tập nữa. Hôm nay em trở lại là có chuyện, anh Cả có ở đây không?”

“Không có ở đây.” Lâm Tam hỏi, “Có chuyện gì?”

Lâm gia có mười anh em, trừ anh cả Lâm Đạt bên ngoài, Lâm gia đều do Lâm Tam đảm đương, năng lực cũng trên các loại yêu khác, các huynh đệ còn lại có việc hắn đều giúp đỡ, là một vị huynh trưởng phi thường đủ tư cách.

Lâm Tam bộ dáng anh tuấn, nhếch khóe miệng sẽ khiến cho người ta cảm thấy một loại ấm áp như ánh mặt trời, nếu là người không biết rõ thì chỉ cho hắn là người vô cùng ấm áp, sẽ không nghĩ tới thanh niên như ánh mặt trời lại là yêu, hơn nữa còn có một loại chứng cưỡng ép rất mạnh, là một yêu bạo lực.

Lâm Cửu sợ nhất chính là anh Ba của hắn, bởi vì anh Ba của hắn một mực áp giải hắn đi đến trường của loài người học tập, không cho phép hắn trốn học.

Lâm Cửu muốn cùng anh Cả nói chuyện về người vệ sĩ bên cạnh Du Lệ. Dù sao Du Lệ cũng là bạn thân của Giang Úc Linh, nếu cô xảy ra chuyện gì thì trong lòng hắn cũng thấy áy này. Nhưng anh Cả gần đây giúp Hề Triển vương bận bịu chuyện Tây Bắc, nói những thứ này chỉ làm hắn thêm vất vả, không thể làm gì khác hơn là nói cho anh Ba hắn.

“Anh Ba, hôm nay em gặp phải một tên kỳ quái, em không nhìn ra hắn là thứ gì, hơn nữa hắn rất mạnh, em chỉ là oán giận hắn một câu, hắn liền khống chế em, để cho em trong khoảng thời gian ngắn không biết mình đang làm chuyện gì.”

Nói tới chỗ này, hắn có chút ủy khuất, tên họ Chử này đúng thật là hung tàn, hắn một cái tiểu yêu không có biện pháp oán giận chính diện.

Lâm Tam nghe nói như vậy, thần sắc hơi lạnh một cái, lập tức đem em trai kéo qua, đem hắn từ đầu đến chân kiểm tra một lần.

Sau khi kiểm tra xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đầu hắn, “Xem ra người này đối với em cũng không có ác ý, Lâm Cửu này, sau này nếu gặp người mạnh hơn tồn tại, nhớ khống đánh lại thì vội vàng trốn, không được đối đầu chính diện với hắn.”

Lâm Cửu không phục nói: “Hắn mang bộ dạng của con người, lại dám đi theo bên người nữ thần của em làm hộ vệ, ai biết hắn có tâm tư xấu xa gì? Vạn nhất hắn có ý hại nữ thần của em thì làm sao giờ?”

Lâm Tam nghe hắn nói như vậy, tay dùng sức đè lại đầu em trai, đem hắn đè xuống đất, “ Phô trương sức mạnh? Đây là thời điểm có thể cậy mạnh sao? Nghe lời, chuyện này trong lòng anh hiểu rõ, sẽ chú ý.”

Lâm Cửu bị anh Ba bạo lực trấn áp, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đáp một tiếng.

Hắn từ dưới đất bò dậy, tò mò hỏi: “Anh Ba, anh không phải là muốn cùng Hề Triển vương bọn họ đi Tây Bắc sao? Làm sao anh lại rảnh rỗi để ý được?”

“Người nọ dám quang minh chính đại đi theo Du tiểu thư, Du tiểu thư lại là người của công chúng, thường xuyên lộ mặt thì chắc chắn trong thời gian ngắn hắn không biết làm cái gì, tạm thời không cần lo lắng.” Lâm Tam vừa nói lại nhớ tới Giang Úc Linh từng nói bạn thân của cô là Du Lê hình như bị thứ gì để mắt tới, từng kéo cô vào trong giấc mộng.

Giang Úc Linh hoài nghi yêu ma quỷ quái không có ý tốt thấy Du Lệ đẹp liền có ý đồ gây rối.

Nhưng mà lúc trước hắn xem qua tiết mục của Du Lệ trên ti vi, thấy tinh thần cô không tệ, không hề giống như người bị tà ma để mắt tới, cộng thêm chuyện mộ cổ Tây Bắc liền cũng không quá nóng nảy làm gì.

Lâm Cửu đầu óc không giỏi, nghe anh Ba hắn phân tích xong thì không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đem chuyện này tạm thời buông xuống.


Từ lúc biết được “Bí cảnh” sắp bắt đầu quay, Du Lệ liền bắt đầu chuẩn bị.

Trừ lúc quay phim bên ngoài, những thời gian khác cô đều dùng để xem kịch bản “Bí cảnh”, suy nghĩ nhân vật cùng cốt truyện, làm đủ công khóa.

Qua mấy ngày, rốt cuộc cũng quay xong mấy phân cảnh của cô xong, Du Lệ liền rời đoàn phim, chuẩn bị xuất ngoại.

Trước một ngày khởi hảnh, Du Lệ hiếm có thời gian rảnh ở nhà. Lúc trợ lý Trịnh hỗ trợ thu xếp hành lý, cô gọi cho bà cô thông bái một thiếng, nói cho bà cô xuất ngoại khảng hai tháng, trở về nước lại đi thăm bà.

Bà cô không nói gì, chỉ nói: “Nhớ đem vật gia truyền đeo trên người a.”

Nghe được lời bà cô nhắc tới, Du Lệ mới nhớ tới từ lúc cầm vật gia truyền về liền bị cô tùy tiện để trong ngăn kéo, không khỏi có chút chột dạ, nói: “Cháu biết, cháu sẽ mang.”

“Aiz, cháu đường tưởng rằng bà già rồi thì không biết ý nghĩ của người trẻ các cháu, cháu mấy ngày nay đều không đeo nó chứ gì?” Cô bà biết rõ nói, “Cháu đừng không để trong lòng, đây là bảo vật gia truyền của Du gia chúng ta, đeo ở trên người có thể trừ tà, lúc nào cũng phải mang theo bên người.”

Du Lệ:....Vâng.”

“Bây giờ cháu đeo nó lên đi, sau này có thể không thaos xuống liền không tháo xuống.”Bà cô nói.

Du Lệ không lay chuyển được bà cô, không thể làm gì khác hơn là trở về phòng lấy vật gia truyền ra, mở cơ quan khóa, đeo sợi dây đỏ kỳ lạ lên cổ, để vào trong vạt áo, vừa hướng điện thoại di động nói: “Bà cô, cháu đeo lên rồi.”

Bà cô lúc này mới vui vẻ nói: “ Lúc này mới phải chứ, tiểu Lệ vẫn là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời. Đúng rồi, tìm được bạn trai chưa?”

“..Không có.”

“Cháu tuổi cũng đã lớn rồi, làm sao không tìm bạn trai? Trì hoãn thêm nữa thì thành gái già rồi.”

Du Lệ chán nản nói: “Cháu mới hai mươi lăm tuổi, còn không có già.”

Bà cô à một tiếng, “Nhớ năm đó, lúc ba cháu sinh cháu mới có hai mươi tuổi.”

Du Lệ: “...Bà à, thời đại khác nhau, không thể giống nhau được.”

“Cháu nói gì? Tai bà điếc không nghe được, nói lớn lên.” Bà cô lớn tiếng nói.

Du Lệ: “....”

Chờ Du Lệ kết thúc cuộc gọi với bà cô, thời gian đã hơn một giờ, trợ lý Trịnh cũng đã nhanh nhẹn đem hành lý thu xếp không sai biệt lắm.

Thấy Du Lệ cầm điện thoại đi xuống lầu, mặt đầy buồn bực, buồn cười hỏi: “Chị Du, bà cô của chị có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, chính là thích lải nhải càm ràm chị một giờ.”

Trợ lý Trịnh chỉ có thể an ủi: “Người già đều hay càu nhàu như vậy, ông nội bà nội em cũng thế.”

Đang nói, tiếng chuông cửa vang lên.

Trợ lý Trịnh đi mở cửa liền nhìn thấy mấy thùng đồ đang chất đống ở cửa.

Cô trợn mắt há mồm nhìn ba nhân viên giao hàng, hiển nhiên là đồ quá nhiều nên lần này cần ba người mang đến.

“Xin chào, mời ký nhận hàng chuyển phát nhanh.” Nhân viên giao hàng lễ phép nói.

Trợ lý Trịnh: “.....” Ai lại đi mua nhiều đồ như vậy?

Lúc này, một giọng nói vang lên, “Đây là hàng chuyển phát nhanh của tôi.”

Trợ lý Trịnh nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Chử Hiệt đi tới, nam nhân cao lớn đứng ở cửa hết sức dễ thấy, khuôn mặt ngay cả ngôi sao cũng không kém, khiến cho nhân viên chuyển phát nhanh kinh diễm.

Sau khi ký nhận hàng, Chử Hiệt khom người vác mấy cái thùng đang chất đống ở kia lên, thấy trợ lý Trịnh lần nữa sững sờ.

Chẳng lẽ mấy cái thùng kia thật ra cũng không nặng lắm?

Chờ sau khi đóng cửa lại, Du Lệ cũng tới hỏi: “Đây là cái gì?”

“Một ít đồ ăn.” Chử tiên sinh nào đó nói.

Du Lệ hứng thú bừng bừng nói: “Là món gì thế?”

Trợ lý Trịnh cũng bước tới chỗ hai người, tủ lạnh nhà Du Lệ luôn được nhét đầy, trên mặt bàn quà vặt chưa bao giờ thiếu nhưng tốc độ tiêu hao cũng rất nhanh, rất ít khi có thể để đến ngày thứ hai.

Nếu không phải thấy cân nặng của Du Lệ vẫn trong phạm vi nhất định thì trợ lý Trịnh đã sớm phát hỏa.

Hai người đang ngồi xổm cùng nhau mở cái thùng, đột nhiên thần sắc người đàn ông ngừng một chút, ánh mắt rơi tại cổ của người đối diện, cần cổ thon dài trắng nõn có thêm một sợi dây màu đỏ, đồ vặt gắn vào sợi dây hoàn toàn bị che vởi vạt áo, nhìn không ra là cái gì.

Du Lệ cầm một túi quả hạch, thấy hắn nhìn qua, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Chử Hiệt nhàn nhạt lắc đầu, chờ lúc cô cúi đầu lại nhìn chỗ cổ, ánh mắt sâu xa


Tác giả có lời muốn nói:

Viết đến chỗ này, tuyến thời gian hẳn mọi người rất rõ ràng rồi, không biết cũng không sao, không ảnh hưởng đến việc đọc.

Tuyến thời gian bây giờ là trong “Trong lòng bàn tay yêu phu”, Hề Triển vương bọn họ chuẩn bị tiến vào mộ cổ Tây Bắc.

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.